Chương 2
Mộng Nghi thay bộ đồ nhân viên mà Tôn Lệ vừa đưa cho. Sau khi thay xong cô đứng cạnh Tôn Lệ đang làm cà phê cho khách. Tôn Lệ nhìn thấy cô liền nở nụ cười tươi nói."Mộng Nghi bộ đồ này hợp với em quá!"
Mộng Nghi cúi đầu nhìn bộ váy mình đang mặc trong đầu thầm nghĩ."Cũng thường thôi mà."
Bộ đồ nhân viên trong cửa hàng là một chiếc váy suông dài đến đầu gối có màu nâu sữa. Trước ngực có thắt một chiếc nơ màu trắng bản to. Vốn dĩ Tôn Lệ nói cô mặc bộ này đẹp là do gương mặt của Mộng Nghị vô cùng đáng yêu, lại thêm mái tóc nâu dài được buộc gọn lên làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần.
"Chị biết pha cà phê sao?" Mộng Nghi quan sát đôi bàn tay khéo léo của Tôn Lệ đang làm cà phê, nói với giọng ngưỡng mộ.
Tôn Lệ đóng nắp cà phê lại mỉm cười đáp."Chị chỉ biết chút ít thôi, là bà chủ mới dạy cho chị đó." Đóng gói cà phê vào hộp thật cẩn thận rồi đưa cho khách hàng."Nếu em cũng muốn học thì chỉ sẽ đi hỏi giúp, biết đâu bà chủ lại muốn dạy em."
Mộng Nghị lắc đầu, người dựa vào chiếc tủ đựng nhiều loại rượu vang."Em thì chịu thôi. Từ giờ đến lúc đi học em sẽ làm thêm ở đây. Bao giờ vào năm học rồi em sẽ nghỉ việc để tập trung cho việc học."
Tôn Lệ đáp lại bằng nụ cười rồi đặt tay lên vai cô."Cố lên!"
Mộng Nghị nở nụ cười vui vẻ. Tôn Lệ giảng cho cô biết mình phải làm cái gì, khi phục vụ cần chú ý những điều gì, gặp phải khách hàng nóng tính nên cư xử như thế nào. Nói chung là Tôn Lệ rất nhiệt tình trong việc chỉ dạy cho cô. Mộng Nghi chăm chú nghe rồi bắt đầu làm công việc của mình.
Lúc đầu Mộng Nghi cứ nghĩ việc phục vụ là một công việc vô cùng đơn giản. Nhưng khi bắt tay vào làm việc cô mới biết nó vất vả như thế nào. Thứ nhất, nơi này là một cửa hàng cà phê vô cùng nổi tiếng nên trong một ngày có rất nhiều người tới để thưởng thức hương vị cà phê ở đây. Thứ hai, cửa hàng lại nằm ở gần vị trí trung tâm thành phố, xung quanh có rất nhiều công ti mọc lên. Cứ đến buổi sáng hay giờ nghỉ giải lao mọi người làm việc trong công ty gần đây lại đến nơi này để mua cà phê uống. Thứ ba, Mộng Nghi vừa mới vào làm nên có phần hơi lúng túng trong việc phục vụ.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, Mộng Nghị mệt lả người nằm gục xuống bàn. Đúng là kiếm tiền không dễ một chút nào! Đột nhiên có người vỗ vào vai cô một cái sau đó đặt một cốc nước lạnh trên bàn rồi ngồi xuống. Tôn Lệ khoanh hai tay lên bàn rồi nhìn cô.
"Mệt lắm hả?"
Mộng Nghi gật đầu sau đó cầm cốc nước uống cạn rồi lấy tay quệt miệng."Hôm nào chị cũng phải làm việc như thế này sao?"
Tôn Lệ gật đầu."Ừm, công việc này cũng vui mà."
Vui? Cổ họng Mộng Nghi liền phát ra mấy tiếng."Haha...em không hiểu nó vui ở chỗ nào á. Một công việc cứ phải chạy đi chạy lại, sau đó có mấy câu mà cứ phải lặp lại hàng trăm lần trong một ngày."
Tôn Lệ nở nụ cười đáp."Đúng là công việc này có hơi mệt nhưng mà nó lại luyện cho ta tính kiên nhẫn. Em không thấy như vậy sao?"
Mộng Nghĩ suy nghĩ câu nói của Tôn Lệ rồi gật đầu."Chị nói cũng phải."
Trước khi về Tôn Lệ đưa cho Mộng Nghi một chiếc sandwich nói làm việc cả ngày chắc cũng mệt rồi, cầm lấy mà ăn tạm. Đi trên đường về, miệng không ngừng gặm chiếc sandwich nhưng đầu lại nghĩ đến chuyện khác khiến cô đang đi va phải người khác. Chiếc sandwich trên tay bị nát bét trên chiếc áo sơ mi của người con trai đối diện. Mộng Nghi lúng túng không biết phải làm sao liền cúi đầu lặp lại ba lần hai từ "xin lỗi".
Bạch NHất Phong nhìn chiếc sơ mi chỉ mặc được hai lần đã bị người khác làm bẩn liền vô cùng tức giận đẩy người làm bẩn chiếc áo của mình ra, cố gắng lau như thế nào cũng không hết.
"Mắt cô bị mù hả?" Giọng của Nhất Phòng vô cùng lớn khiến những người đi đường phải dừng lại xem chuyện gì đang diễn ra.
Mộng Nghi bị đẩy một cái liền loạng choạng lùi vài bước suýt nữa thì ngã. Mộng Nghi trừng mắt nhìn kẻ thô lỗ trước mắt quát."Cậu bị thần kinh à, có cần phải mạnh tay như vậy không hả? Chỉ là một chiếc sơ mi thôi mà, có cần phải làm dữ vậy không?"
Nhất Long không thèm để ý có bao nhiêu người đang nhìn mình mà tiến lại gần cô nghiến răng nói."Cô có biết chiếc áo này là hàng tôi đặt từ Italia. Cô nghĩ giặt cái này rẻ lắm hả?"
"Cùng lắm là gần 500.000 chứ mấy!"
"500.000? Cô đang đùa tôi à? Cô có biết cái áo này mà phải đem đi làm sạch tốn bao tiền không hả? Phải đến bảy con số không đấy!"
Mộng Nghi đang mạnh mẽ đứng chỗ nạnh vênh mặt lên. Nhưng nghe đến con số mà tên thô lỗ vừa nói khiến cô suýt ngã ngửa. Cái gì chứ? Chỉ là một chiếc áo thôi mà sao có thể đắt như vậy chứ? Gương mặt của cô có phần biến đổi. Mộng Nghi cố tỏ ra gương mặt không sợ trời không sợ đất liền nói."Anh đừng có nói láo ở đây. Ở đây....ở đây có rất nhiều người đang đứng xem đấy. Nếu anh mà nói láo thì cẩn thận vào tù đấy."
Nhất Phong khẽ nhếch miệng nở nụ cười, con nhỏ này từ đâu chui ra vậy chứ? Lại còn cho là mình nói dối.
"Vậy cô định tính sao với chiếc áo này? Hử?" Nhất Phong gù lưng xuống, mặt đối mặt với nhóc lùn.
Mộng Nghi giờ mới để ý tên này khá là đẹp trai a! Ngũ quan cân xứng, đẹp đến từng mi li mét đúng là không phải dạng vừa. Bị Nhất Phong hút hồn vì vẻ đẹp của hắn Mộng Nghi liền đơ người không có phản ứng. Đến lúc có phản ứng thì mặt đối mặt chỉ cách nhau có 5cm. Mộng Nghi giật mình liền tay chân loạn xạ đấm đá hắn sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Nói thật lúc đó Mộng Nghi cũng không biết đã đá vào chỗ nào của hắn, có đấm vào mặt của hắn không, chỉ biết lúc đó do giật mình lên chân tay vung loạn xạ.
Nhất Phong bị cô đá vào hạ bộ dù đau nhưng cố làm ra vẻ không có gì. Người xem chỉ trỏ, bàn tán này nọ cũng dần tản đi. Trong miệng đang chửi con nhóc không biết an phận để hắn tìm ra thì đừng có trách thì có một tấm thể rơi gần ở chỗ hắn. Nhất Phong cúi người nhặt lên rồi khóe miệng nhếch thành nụ cười.
"Mộng Nghi, tôi sẽ khiến cuộc đời còn lại của cô sống không bằng ch.ết!!!"