Chương 9

Năm phút sau Mộng Nghi trở về phòng y tế với tay không. Nhất Phong thắc mắc hỏi."Sao cô không đi mua mà quay lại làm gì?"
"Tôi không có tiền!" Mặt của Nhất Phong trở nên méo mó."Sáng nay tôi mua hết đồ để làm bữa sáng cho cậu rồi."


Nhất Phong hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Lấy ví tiền của mình được đặt ở bàn bên cạnh ném cho cô nói."Mau mau đi mua đi. Mua càng nhiều càng tốt. Tôi đói lắm rồi."
"Ờ..." Mộng Nghi bắt lấy ví tiền Nhất Phong ném cho rồi lại chạy ra ngoài.


Vừa cầm tiền trả lại xong thì chuông giải lao vang lên. Vài giây sau, các lớp liền như đang ong vỡ tổ đổ dồn về phía căng tin. Do quá nhiều học sinh đổ về phía này nên chật cứng đường đi, Mộng Nghi phải ních người mãi mới ra được. Trong một phút bất cẩn không để ý liền đâm vào người khác. Chiếc ví Mộng Nghi cầm trên tay liền bị rơi xuống đất. Mộng Nghi cúi người định nhặt chiếc ví lên thì có một bàn tay trắng trẻo, thon dài nhặt trước cô.


Mộng Nghi nói cảm ơn muốn lấy lại chiếc ví thì cô bạn nữ sinh này liền hất tay của cô ra, giơ chiếc ví lên nhìn thật kĩ. Cô bạn nữ sinh tóc tròn đằng sau thấy chiếc ví liền kích động nói."Đây không phải là ví của Nhất Phong sao?" Sau đó nhìn Mộng Nghi với ánh mắt khác thường."Tại sao mày lại cầm ví của Nhất Phong? Nói!"


Mộng Nghi quan sát cô nữ sinh tóc tròn này. Gương mặt khá dễ thương được trang điểm theo phong cách Hàn Quốc. Còn cô nữ sinh đứng trước đang cầm chiếc ví của Nhất Phong với chiều cao phải 165cm, hơn hẳn cô cái đầu. Gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng thoáng nhăn lại một cách khó chịu.


"Tao đang hỏi mày đó. Bị điếc hả?" Cô nữ sinh tóc tròn mất kiên nhẫn lên tiếng.


available on google playdownload on app store


Cô nữ sinh tóc tròn này tên là Hà Mi, là tiểu thư con nhà giàu được cưng chiều từ nhỏ nên vô cùng đanh đá. Còn cô nữ sinh cao 165cm là con của Tổng giám đốc Hứa Gia, tên là Hứa Kỳ. Tính cách lạnh lùng, hay ghen ghét đố kỵ với người khác.


Mộng Nghi liếc mắt sang phía cô nữ sinh tóc tròn, đáp."Tôi không có bị điếc. Chiếc ví này là Nhất Phong đưa cho tôi."
Mộng Nghi vừa dứt lời, Hứa Kỳ và Hà Mi liền tròn mắt ngạc nhiên như không tin điều cô vừa nói.


"Cô nói Nhất Phong đưa ví của anh ấy cho cô?" Hứa Kỳ tiến lên một bước, nhướn mày hỏi.
Mộng Nghi không hề tỏ ra sợ hãi, gương mặt vẫn bình thản đáp."Đúng vậy. Nếu hai cậu không có chuyện gì thì tôi đi trước."


Bước được hai bước liền có người từ đằng sau đẩy Mộng Nghi một cái thật mạnh. Mộng Nghi trượt chân bị ngã xuống cầu thang. Hai kẻ gây án đứng đằng sau nở một nụ cười thích thú. Mọi người trong căng tin thấy có người ngã liền nổi hứng tò mò muốn biết danh tính người bị ngã là ai.


Túi đồ ăn trong tay bị bay ra xa, chiếc ví thì nằm yên ở vị trí trước mắt cô. Mộng Nghi ra vẻ bình tĩnh chống hai tay lên mặt đất rồi đứng dậy. Cô xoa bụi bẩn ở hai bàn tay, đồng phục và chân. Hai bên đầu gối bị ma sát mạnh với mặt đất liền bị chảy máu. Không cần hỏi cũng biết ai đã đẩy cô. Tfw lúc chạm mặt với hai cô nữ sinh đó, Mộng Nghi đã có dự cảm sẽ chẳng tốt lành gì nếu đụng vào họ. Vì đã hứa với mẹ sẽ không gây gổ đánh nhau nữa nên Mộng Nghi cũng không thèm tính toán cứ thế mà bước cao bước thấp đi nhặt ví và túi đồ ăn trở về phòng y tế.


Hứa Kỳ và Hà Mi thấy bộ dạng bị ngã mà giả bộ bình tĩnh của Mộng Nghi liền vô cùng ức chế xoay người đẩy mọi người đang bao vây mà bỏ đi.


Trở về phòng y tế với bộ dạng tàn tạ, Nhất Phong nhìn thấy cô như vậy liền nhíu mày lại lập tức ngồi dậy. Mộng Nghi ném túi đồ ăn và ví tiền cho hắn rồi ngồi xuống ghế xem vết thương.
Thật sự là rất đau nha!


Vì thường xuyên đánh nhau nên vết thương như thế này cũng không quan trọng mấy. Cô thành thạo lôi những đồ dùng y tế cần thiết để chữa vết thương. Ngay lúc đổ nước sát trùng lên mặt cô thoáng co lại sau đó rất nhanh gương mặt được giãn ra. Nhất Phong thấy cô khá thành thạo trong việc xử lý vết thương không khỏi thắc mắc.


"Cô có phải rất thường xuyên xử lý vết thương không?"
Mộng nghi ngẩng đầu nhìn hắn đáp."Đáng lẽ bây giờ cậu phải hỏi nguyên nhân tại sao tôi bị thương mới đúng chứ?"
"Vậy tại sao cô bị thương?"


Đột nhiên Nhất Phong làm theo lời cô nói như vậy không biết phải trả lời sao. Mộng Nghi chỉ đáp một cách qua loa."Vừa rồi không cẩn thận bị ngã cầu thang."


"Ngã cầu thang mà bị thương nặng như vậy sao? Để tôi xem." Nhất Phong xuống giường chạy lại chỗ cô đang ngồi quỳ một gối xuống sàn, sau đó cẩn thận xem vết thương của cô.


"Đi đứng chẳng cẩn thận gì hết. Để tôi xem." Nhất Phong cúi đầu nhìn vết thương vô cùng chăm chú."Con gái con đứa chân mà để lại sẹo thì không hay đâu. Lần sau nhớ cẩn thận một chút."
Thấy Nhất Phong mở miệng nói những lời như vậy khiến cô vô cùng cảm động.


"Chân với cẳng chẳng ra làm sao? Mà sao chân cô trông thô vậy nhỉ?"
Hình tượng chàng trai ấm áp liền sụp đổ. Mộng Nghi đẩy hắn ra sau đó tự xử lý vết thương. Nhất Phong lén nhìn trộm gương mặt của cô đang vô cùng tức giận liền nở nụ cười.
Dễ thương quá!


Trong đầu của Mộng Nghi liền xuất hiện rất nhiều từ ngữ thô tục để chửi ai đó.






Truyện liên quan