Chương 11

Nhất Phong lái một chiếc moto đen đến nhà Mộng Nghi. Vừa thấy cô bước ra Nhất Phong liền trợn mắt với gu thời trang không thể nào kém thẩm mỹ hơn của Mộng Nghi. Mộng Nghi mặc một chiếc áo phông vàng và quần bò ống loe đi kèm là đôi dép lê thiếu tinh tế.


"Đi thôi!" Mộng Nghi không để ý đến gương mặt của Nhất Phong đang có biểu cảm vô cùng khó đỡ, hớn hở nói.
Nhất Phong nhất thời không biết nói sao liền đưa ngón trỏ lên gãi mũi. Thấy Nhất Phong không đáp, Mộng Nghi hỏi."Sao vậy?"


"Chẳng lẽ cô định mặc cái này để đi chơi với tôi hả?" Nhất Phong thôi gãi mũi nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Mộng Nghi nhìn lại bộ dạng của mình, cũng được mà!


Nhất Phong thấy bộ dạng giả ngốc của cô liền thở dài rồi lấy một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho cô rồi chở cô đến một khu mua sắm sầm uất. Nơi mà Nhất Phong được cô đến là một khu trung tâm mua sắm lớn trong thành phố. Ở đây rất rộng lớn, đẹp, đặc biệt là rất nhiều người. Cô đi một cách chậm chạp là do đây là lần đầu cô được đến khu mua sắm cho nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc và sung sướng. Thấy bộ dạng ngốc nghếch hả to cái miệng ra, hắn liền nắm lấy cổ tay cô lôi xềnh xệch vào một cửa hàng quần áo dành cho nữ. 


Cô nhân viên thấy hai người bước vào liền cúi đầu chào rồi nói dài một tràng. Nhất Phong thấy cô nhân viên này vô cùng ôn ào liền dơ tay lên, lạnh mặt ra ý nói im miệng lại. Cô nhân viên biết điều liền câm miệng đi theo sau hai người. Nhất Phong chọn cho cô một chiếc áo phông màu đen có một bông hoa hồng ở ngực bên phải, chân váy chữ A màu vàng. Sau đó bắt Mộng Nghi đi thay đồ. 


Trong lúc Mộng Nghi đang thay quần áo hắn còn chọn thêm cho cô vài chiếc váy rồi tính tiền, gửi địa chỉ nhà cô cho cửa hàng nhờ họ gửi đồ về nhà. Nhất Phong lại đưa cô đi mua giày mới. Thấy hắn mất khá nhiều tiền vì mình, Mộng Nghi cảm thấy hơi áy náy nói.


available on google playdownload on app store


"Tôi còn đang nợ cậu tiền. Bây giờ cậu cứ mua quần áo, giày dép cho tôi nhiều thế này thì bao giờ tôi mới giả hết nợ?"
"Công việc của cô là phải nghe lời tôi, tôi sai đi đâu thì phải đi. Đặc biệt là phải khiến tôi vui."
Lại có cả công việc này sao? Mông Nghi suy nghĩ.


Sau khi đưa Mộng Nghi đi ăn, hai người liền đi dạo trên phố. Không khí buổi tối thật mát mẻ. Trên trời có rất nhiều vì sao sáng lấp lánh. Mộng Nghi vui vẻ ngửa mặt lên cảm nhận những làn gió trong lành vào buổi tối. Buổi tối ở khu công viên này có rất nhiều cặp tình nhân đang tay trong tay nói chuyện vui vẻ. 


"Chân cô sao rồi?" Hai người đang không ai nói với ai câu nào thì đột nhiên Nhất Phong lên tiếng khiến cô giật mình.
"Cũng đỡ hơn rồi? Mà cậu đang quan tâm tới tôi hả?" Mộng Nghi nói đùa rồi nhìn chằm chằm vào hắn.


Mặt Nhất Phong hơi ửng đỏ, nhưng gương mặt của hắn bị bao phủ bởi bóng tối nên Mộng Nghi không hề nhìn thấy.
"Ai..ai quan tâm cô chứ! Ở đó mà nằm mơ. Tôi mà phải quan tâm cô sao? Nực cười!" Sau đó sải những bước chân thật lớn mặc kệ cô đang đi đằng sau.


"Tôi chỉ đùa thôi mà, sao cậu lại phản ứng mạnh vậy?" Mộng Nghi nói lớn sau đó đuổi theo hắn."Cậu mà cũng biết ngượng sao? Hahaha...!!!"
"Cô câm miệng lại!" Nhất Phong đỏ bừng mặt quát.
Mộng Nghi làm mặt quỷ với hắn nói."Tôi không câm đó, có giỏi cậu khiến tôi câm miệng lại đi...plè...~"


Nhất Phong tức giận đuổi theo cô. Mộng Nghi vô cùng sung sướng khi thấy hắn tức giận liền liên tục làm mặt quỷ trêu hắn. Nhất Phong thẹn quá hóa giận dùng hết vận tốc nhanh nhất mà mình có được đuổi theo cô. Đây là lần đầu tiên Nhất Phong cảm thấy bản thân được vui vẻ như vậy. Nhìn thấy nụ cười tươi rói trên môi Mộng Nghi khiến trái tim hắn đập lệch một nhịp






Truyện liên quan