Chương 13
Mười phút sau, Mộng Nghi dìu Nhất Phong ngồi lên một đống thùng giấy vứt ở ven đường. Sau đó vô cùng lo lắng nhìn vết thương đang chảy máu trên cánh tay của hắn. Nhất Phong cảm thấy mặt mình bỏng rát chắc là lúc nãy có đứa đấm vào mặt mấy cái nên bây giờ bị sưng.
Bọn Hà Lâm nằm la liệt dưới đất ôm vết thương, còn nhỏ Hà Lâm thì sợ hãi nhìn người của mình không dám mở miệng nói một tiếng nào, im lặng đỡ anh họ của mình dậy.
Vết thương ở trên đùi của Mộng Nghi bị rách ra liền chảy máu. Nhất Phong nhìn thấy nhất thời cau mày xé một ít vải ở áo mình rồi quấn quanh vết thương. Dưới ánh đèn yếu ớt, Mộng Nghi cúi đầu có thể thấy rõ Nhất Phong đang cau mày, cô nhất thời bị xúc động.
Nhất Phong đột nhiên ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi môi mềm mại của Mộng Nghi. Cả hai đều sửng sốt trong phút chốc liền mở căng mắt nhìn nhau. Mất một phút sau cả hai mới có phản ứng liền rời môi nhau mỗi người ngoảnh mặt về một phía. Không gian trở nên ngượng ngập.
"Cậu đánh nhau cũng giỏi lắm." Để xóa tan cái bầu không khí ngượng ngập này cô đành lên tiếng.
"Tất nhiên rồi. Uổng công tôi học taekwondo bao nhiêu năm, nếu thua lũ đó chẳng phải rất mất mặt sao!"
Mộng Nghi liền mỉm cười. Nhất Phong đỡ Mộng Nghi đứng dậy, lúc nãy có một tên lấy gậy đập vào vai phải Mộng Nghi khiến vai cô bây giờ đau nhói. Cả hai chân đều không còn sức lực liền mềm nhũn ra suýt nữa thì bị ngã. Nhất Phong nhìn không đành liền cõng cô. Mộng Nghi hơi giật mình muốn giãy ra nhưng Nhất Phong lại nói.
"Đừng ngọ nguậy, tôi cũng đang mệt đây."
Mộng Nghi liền im lặng, khoác hai tay ôm cổ hắn. Nhất Phong cõng cô về chỗ để xe sau đó đưa cô đến bệnh viện kiểm tr.a vết thương. Cả hai người được bác sĩ dặn dò vô cùng kĩ lưỡng sau đó thanh toán tiền thuốc, hắn lại trở cô về nhà.
"Hôm nay cảm ơn cậu." Trong giọng nói ẩn chứa phần dịu dàng.
Nhất Phong giả ngu, khóe miệng hơi nhếch lên hỏi."Cảm ơn chuyện gì?"
"Thì cậu đã giúp tôi đánh bọn đấy."
Nhất Phong lẳng lặng mỉm cười kéo cô quay người lại nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt cô long lanh như những vì sao tinh tú trên bầu trời, cô khẽ chớp mắt vài cái khiến tim hắn đập rồn rập. Đôi mắt này thực sự rất đẹp, còn cả đôi môi kia nữa Trong vài giây hắn rất muốn chạm lên đôi môi xinh xắn kia nhưng lý trí đã nhanh chóng trở lại. Nhất Phong khẽ hắng giọng vài cái rồi đưa tay lên xoa đầu Mộng Nghi khiến đầu cô rối bù.
"Tất nhiên cô phải cảm ơn rồi. Vì cô mà tôi phải hi sinh gương mặt đấy. Tốt nhất nên đối xử với tôi tốt một chút." Cái bộ dạng ăn nói đáng ghét của hắn quay trở lại khiến Mộng Nghi đang xúc động liền trở về trạng thái ghét bỏ. Mộng Nghi đi trước không thèm nói một câu nào.
"Này tôi đang nói sao cô lại bỏ đi hả? Thật không lịch sự một chút nào." Nhất Phong lớn giọng
"Tôi chính là không có lịch sự đấy." Mộng Nghi đáp lại với giọng bực bội sau đó đóng cổng lại.