Chương 23
Kỳ thi đầu tiên của năm học cũng đã tới. Trước khi vào phòng khi các thí sinh đều đọc ôn lại bài vở một lượt sợ sau khi vào phòng liền quên hết sạch. Mộng Nghi, Diệu Hân và Nhất Phong là ba thí sinh dửng dưng nhất. Điều đáng nói là Nhất Phong và Diệu Hân đều là học sinh giỏi của trường với mấy kỳ thi này đều là kiến thức cơ bản nên không lo. Nhưng riêng Mộng Nghi lại khác, kiến thức của cô đều ít hơn hai người kia rất nhiều, dù biết điều đó nhưng cũng không đặc biệt quan tâm mà ngồi tán dóc với hai thí sinh giỏi của trường.
Nhất Phong đưa một chai nước cho Diệu Hân, Mộng Nghi nhìn thấy liền cau mày. Con mẹ nó cậu mua nước cho em gái tôi mà lại không mua cho tôi, ý gì đây hả!? Mộng Nghi huých cùi chỏ vào lưng hắn vênh mặt lên nói.
"Còn nước của tôi đâu?"
Nhất Phong nhún vai,"Không có."
Mộng Nghi nghe xong liền đánh vào lưng hắn mấy cái cho hả giận. Nhìn người của Mộng Nghi bé như thế nhưng sức lực chẳng nhẹ chút nào. Ngồi trong phòng thi Nhất Phong vừa làm bài vừa xoa lưng.
Mộng Nghi, cô có phải là con gái không hả?!
Sau một tuần thì bài thì cũng có kết quả. Mộng Nghi chen lấn đám học sinh cùng khối xem bảng điểm được dán ở bảng tin. Cái người của cô khá nhỏ con nên thấy chỗ nào có khe hở liền chui tuột vào cuối cùng cũng được đứng hàng đầu. Tuy nhiên điều bực mình nhất khiến Mộng Nghi phải chửi thế trong lòng đó là sao bọn mày cứ chen lấn vậy hả? Tao đâu phải cái bánh mì thích ép như thế nào thì ép.
Hai mươi phút sau mới thấy Mộng Nghi bò ra. Diệu Hân và Nhất Phong nhìn thấy cô bò ở trên sàn đi ra liền không nhịn được cười cười phá lên. Diệu Hân lại gần đưa tay kéo cô đứng lên. Nhất Phong ném cho cô một hộp sữa dâu, rồi đút hai tay vào túi quần ngẩng cao đầu nói.
"Đồ ngốc, chen vào đó để làm gì hả?"
Mộng Nghi bực mình chỉnh lại đồng phục."Xem điểm đó. Hỏi thừa."
Diệu Hân và Mộng Nghi tỏ rõ thái độ bất ngờ liền nhìn nhau.
"Chị à, chị không biết rằng chỉ cần chúng ta đến phòng giáo viên hô một tiếng là có thể được xem điểm hả?" Diệu Hân chớp chớp đôi mắt nhìn cô.
Mộng Nghi đần người, sau đó lại hỏi một câu rất ngớ ngẩn."Có thể được sao? Sao tôi không biết?"
Nhất Phong và Diệu Hân đồng thời cùng ném ánh mắt khinh bỉ về phía cô.
Nhất Phong: Đó là vì cô ngốc.
Sau đó cả hai người quay lưng bỏ đi bỏ lại bóng dáng tội nghiệp của cô.
Mộng Nghi đột nhiên hét lớn khiến mọi người ở đó đều giật mình."Hai cái tên kia không nói cho tôi biết còn dám khinh thường tôi, có muốn ch.ết không hả!!!"
Chửi xong vẫn còn chưa thể trút giận được. Mộng Nghi định đuổi theo hai bọn họ thì có một bàn tay từ đằng sau đặt lên đầu cô rồi xoa.
Mộng Nghi đang bực mình liền hất tay của người kia ra, mắng."Ai cho cậu chạm vào đầu tôi hả?"
Người kia liền nở nụ cười. Dưới ánh nắng càng thêm rạng rỡ. Người con trai này cũng mặc đồng phục của trường, cậu ta đội một chiếc mũ màu trắng che hết gần nửa khuôn mặt. Bất quá cô chỉ mới nhìn thấy làn da màu mật ong khỏe mạnh, với nụ cười tỏa nắng trên môi.
Cậu ta không hề tỏ ra tức giận hay bực mình với cô cứ thế đi qua cô rồi dơ tay lên, giọng nói trầm ấm nhưng hơi khàn được phát ra."Hẹn gặp lại!"
Mộng Nghi cắn môi nhìn bóng dáng cao lớn đó. Đồ khùng!