Chương 27
Đức Minh lang thang bên ngoài suốt một tuần không hề về nhà. Nhất Phong, Vương Uyển và Diệu Hân khi biết tin đều vô cùng lo lắng, cả ngày đều cùng ông Thái và một đội cận vệ đi tìm cậu.
Còn Đức Minh, sau khi rời khỏi nhà thì hôm sau gặp phải bọn côn đồ. Biết Đức Minh là thiếu gia con nhà giàu nên cho cậu đi theo. Ngày ngày Đức Minh đều cùng một đám đó đi cá cược, đánh nhau. Đức Minh cảm thấy cuộc sống như thế này vô cùng tự do không bị ai bắt ép làm cái này cái nọ, dù có thể không được ăn ngon như ở nhà nhưng cậu vẫn cảm thấy cuộc sống này vô cùng thoải mái.
Có lần Đức Minh đang ngồi ăn ở một con ngõ nhỏ cùng với đám kia thì bị Vương Uyển nhìn thấy. Vương Uyển lúc đó dù không được xinh bằng Diệu Hân nhưng lại mang một làn da trắng bóc, đôi môi nhỏ vô cùng xinh xắn. Nhìn thấy Đức Minh, Vương Uyển vô cùng mừng rỡ không quan tâm xem đám người đi cùng cậu là người xấu hay người tốt mà cứ thế chạy nhanh lại, gọi cậu một tiếng.
"Đức Minh, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!"
Đức Minh giật mình ngẩng đầu lên, chiếc bánh mì đang ăn dở bị rơi xuống đất. Cậu tròn mắt nhìn cô cô bé xinh xắn đang nở nụ cười rạng rỡ. Những tên côn đồ kia nhìn thấy một cô bé trắng trẻo, dáng vóc đang trong tuổi dậy thì kia vô cùng cuốn hút. Tên đứng đầu trong bọn kia được mọi người gọi là "lão đại" thấy Vương Uyển liền đứng dậy mang bộ dạng ɖâʍ đãng nhìn cô bé.
Gương mặt Đức Minh mang một chút hoảng loạn pha lẫn sợ hãi đứng dậy kéo Vương Uyển che chắn sau lưng. Vương Uyển vẫn chưa hiểu gì với hành động của cậu nhưng khi hiểu ra thì đã quá muộn, Đức Minh đang đánh nhau với bọn chúng. Dù mới lớp 9 nhưng Đức Minh khá cao, so với bọn kia thì nhỉnh hơn nửa cái đầu.
Đức Minh vừa đánh vừa hét lên về phía Vương Uyển đang sợ hãi."Vương Uyển, chạy đi nhanh lên! Đừng có đứng ở đó nữa!!!"
Toàn thân Vương Uyển run cầm cập, chân còn đứng không vững huống chi là chạy. Trong đầu Vương Uyển chỉ là một nỗi sợ hãi, cô rất sợ...
"Đừng...đừng đánh nữa! Đừng đánh cậu ấy nữa, làm ơn...huhu...ai đó cứu giúp cháu với!!!" Giọng Vương Uyển vô cùng sợ hãi, nước mắt cứ trực trào ra khỏi đôi mắt xinh đẹp.
Minh Đức một lúc đánh rất nhiều tên nên đã mất rất nhiều sức. Còn Vương Uyển thì không chịu đi, cậu chỉ còn cách dùng hết sức lực ở chân đạp cho mấy tên đó ngã sõng soài xuống đất sau đó kéo Vương Uyển chạy ra khỏi con ngõ.
"Đồ ngốc! Đã bảo là chạy đi mà, sao lại không chịu đi hả" Đức Minh vừa kéo cô chạy trốn vừa quát ầm lên.
"Nhỡ đâu cậu bị mấy tên đó đánh ch.ết thì sao?"
Đức Minh mệt mỏi không muốn đáp lại. Bọn chúng ở đằng sau đã sắp đuổi đến nơi, lần này mà để họ bắt được thì đừng hòng chạy thoát được.
"Cậu có mang theo điện thoại không?"
"Có!"
"Mau gọi cho người lớn đi. Cứ chạy như thế này cũng không phải là cách."
Vương Uyển và Đức Minh nấp vào sau một chiếc xe tải chở hàng hóa. Cô lôi điện thoại từ trong chiếc túi xách ra, tay cô vẫn còn hơi run. Đức Minh cảm thấy vô cùng chướng mắt liền cướp chiếc điện thoại bấm số gọi cho Nhất Phong.
"Mình và Vương Uyển đang ở đường XX, mau đến đây đi. Nhớ dắt thêm nhiều người vào!"
Đức Minh vừa cúp máy thì bị một tên trong số bọn chúng phát hiện. Đức Minh chửi thề một câu rồi lại túm cổ tay Vương Uyển chạy đi. Tên kia hô đồng bọn lại rồi đuổi theo hai người. Đức Minh kéo Vương Uyển chạy qua rất nhiều con ngõ cuối cùng cũng thấy đường lớn nhưng lại rất vắng vẻ. Đức Minh kéo cô chạy qua đường nhưng không hiểu là do quá sợ hãi hay như thế nào không biết đã buông tay cô từ lúc nào.
Đức Minh nhìn bàn tay mình trống không sau đó vô cùng sợ hãi quay người lại phát hiện Vương Uyển bị ngã ở giữa đường. Vương Uyển đang cố gắng đứng dậy thì từ một con đường khác có một chiếc xe tải đang đi ngoành về phía con đường mà Vương Uyển ngã. Chiếc xe tải đó chính là chiếc xe chở hàng hóa mà hai người đã nấp. Đức Minh muốn chạy kéo cô lại thì đã quá muộn. Chiếc xe lao với vận tốc kinh khủng, người lái xe như không nhận ra sự có mặt của cô vẫn cứ đi thẳng bằng.
Phải đến lúc biết mình đã gây ra tai nạn thì chiếc xe mới phanh gấp mất đà đâm vào cột điện ngay bên đường. Vương Uyển bay lên không trung sau đó lại ngã mạnh xuống lăn vài vòng rồi mới dừng lại. Cả quá trình xảy ra tai nạn hôm đó Nhất Phong, Diệu Hân và một vài tên cận vệ khác đã tận mắt chứng kiến. Đặc biệt là Đức Minh, cậu không tin nổi vào mắt mình Vương Uyển lại ch.ết ngay trước mặt mình. Trước đó vài phút cậu và Vương Uyển vẫn còn đang đi chạy trốn. Nhưng...giờ thì sao...
Máu loang khắp đường, thi thể nhỏ bé của Vương Uyển nằm giữa vũng máu, đôi mắt mở to mang một nỗi hốt hoảng sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Đức Minh. Mãi sau này khi ngủ cậu vẫn còn nằm mơ đến đôi mắt đó. Đôi mắt đó khiến cậu không thể nào quên được. Có sợ hãi, có giật mình, hơn nữa cậu còn nghĩ đôi mắt đó là đang oán hận cậu tại sao lúc đó cậu lại buông tay cô ra.