Chương 36
Sau đó lại năm hôm vẫn không thấy Nhất Phong đi học. Chỉ nghe giáo viên nói rằng gia đình hắn có việc bận nên xin nghỉ một thời gian. Mộng Nghi vì lo lắng không biết Nhất Phong xảy ra chuyện gì mà nghỉ lâu như vậy nên đã xin nghỉ học buổi học thêm chiều mà đứng chờ trước cổng nhà hắn hàng giờ.
Mặt trời ở hướng Tây lặn xuống nhường chỗ cho mặt trăng. Trên trời đã xuất hiện những vì tinh tú lấp lánh. Mộng Nghi vô cùng mệt ngồi xổm xuống, cằm tựa vào đầu gối, tay nghịch mấy hòn cuội gần đó vẽ linh tinh lên nền đất. Vừa khát vừa đói nhưng Mộng Nghi vẫn chịu đựng. Đến lúc ngồi đến mỏi chân thì cô đứng dậy khởi động nhẹ cho giãn gân cốt thì có một chiếc BMW màu đen bóng loáng đỗ gần cổng nhà Nhất Phong. Ánh đèn của ô tô chiếu thẳng vào chỗ cô đang đứng khiến cô phải nheo mắt lại, lấy tay ngăn bớt ánh sáng.
Lúc đầu Mộng Nghi cũng không để ý lắm, nghĩ là hàng xóm của Nhất Phong mới đi đâu đó về. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc khiến cô vô cùng kích động.
Nhất Phong mỉm cười tạm biệt người ngồi trong xe rồi đi về hướng nhà mình. Đột nhiên có vật thể lạ từ đâu xông tới nhảy lên ôm chặt lấy mình khiến hắn giật mình, theo bản năng lôi con người này ra.
"Mộng Nghi? Sao lại là cô?" Nhất Phong bị bất ngờ hỏi.
Mộng Nghi nở nụ cười sung sướng khi nhìn thấy hắn. Cô vô cùng vui vẻ đáp."Vì dạo này thấy cậu không đi học nên tôi lo cậu xảy ra chuyện. Thấy cậu vẫn khỏe mạnh như vậy là tôi vui rồi." Mộng Nghi đột nhiên ngừng nói, đưa mắt hết liếc lên rồi liếc xuống, lo lắng nói."Sao mới một tuần không gặp mà cậu gầy vậy? Cậu bị ốm hả?" Mộng Nghi đưa tay sờ trán hắn, đúng là có hơi nóng thật.
Nhất Phong gỡ tay Mộng Nghi ra, gương mặt trông có vẻ mệt mỏi."Tôi không sao."
Đột nhiên cái bụng bé nhỏ của Mộng Nghi phát ra tiếng kỳ cục. Nhất Phong trừng mắt nhìn cô, trách."Cô đợi tôi bao lâu rồi. Cô có ngốc không hả để bản thân bị đói như vậy!"
Mộng Nghi phồng má, nũng nịu."Tôi đói rồi. Hay là..." Mộng Nghi đang nói thì có người cắt ngang. Là một cô gái vô cùng xinh xắn, ăn mặc toàn đồ hiệu. Nhìn là biết con nhà giàu rồi.
"Phong, cậu đánh rơi điện thoại trong xe này." Giọng nói như vàng như ngọc được thoát ra từ khuôn miệng xinh đẹp.
Mộng Nghi ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp, sau đó lại quay sang nhìn hắn. Nhất Phong bối rối nhận lấy chiếc điện thoại,"Cảm ơn cậu. Ngày mai gặp lại!"
Cô gái đó đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng thuần khiết, sau đó nhìn sang Mộng Nghi gật đầu chào rồi bỏ lên chiếc BMW lúc nãy mà Nhất Phong đi xuống.
Mộng Nghi cảm thấy vô cùng khó chịu, ngày mai là sao chứ? Ngày mai hai người lại đi chung với nhau nữa hả?
Nhất Phong nhét điện thoại vào trong túi áo, sau đó quay sang Mộng Nghi."Vào nhà đi, để tôi nấu gì đó cho cô ăn."
Mộng Nghi làm lơ lời hắn nói, hỏi một câu không hề liên quan đến vẫn đề mà hai người đang nói với nhau."Cô gái lúc nãy là ai?"
Nhất Phong thoáng lưỡng lự nhưng rồi cũng trả lời,"Là bạn."
Mộng Nghi lại truy vấn tiếp,"Cô gái đó vừa nói ngày mai gặp lại. Vậy mấy hôm nay cậu đều đi cùng cô gái đó hả?"
"Đúng vậy!"
Mộng Nghi cảm thấy câu trả lời của hắn vô cùng thẳng thắn tự nhiên thì không thể chịu nổi, quát."Sao cậu vẫn bình tĩnh như vậy hả?"
Nhất Phong hiện đang vô cùng mệt mỏi. Mấy ngày hôm nay đều ăn không được mà ngủ cũng không xong.Ngày đêm chỉ biết nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng được con gái của Cố Lam mà chỉ dừng ở mức tình bạn. Bây giờ hắn chỉ muốn đi tắm để xả hết sự mệt mỏi trong lòng nhưng cứ gặp phải sự truy vấn của Mộng Nghi khiến hắn dễ nổi nóng.
"Cô đủ rồi đó! Hiện tại tôi rất mệt cần được nghỉ ngơi. Nếu không có chuyện gì thì tôi vào trước đây." Nhất Phong lấy chìa khóa mở cổng. Chưa bước chân vào đã bị Mộng Nghi kéo lại. Hắn khoát tay đẩy cô ra. Mộng Nghi bị đẩy mạnh thì suýt nữa ngã xuống đất.
"Nhất Phong! Cậu là đồ điên!!!"