Chương 39
Nhất Phong lúc đầu bị mất dấu Mộng Nghi, nhưng vừa đi vừa hỏi người đi đường thì cũng đoán được chỗ cô đến. Là một con sông chảy ngang qua thành phố. Có lẽ vì cô ăn mặc khá nổi bật cộng thêm lúc đi lại khóc nức nở sẽ khiến nhiều người để ý vì vậy việc tìm cô cũng khá dễ dàng.
Buổi tối vô cùng lạnh, vậy mà cô chỉ mặc mỗi một chiếc đầm nhỏ, ngồi trên thảm cỏ co ro bên bờ sông. Cơn gió lạnh cứ tạt vào người, đôi môi cô tím tái vì lạnh. Hốc mắt cô đã khô hẳn, giờ đây cô chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương nhưng cô lại không muốn về nhà. Chắc mọi người sẽ chửi cô là đồ điên tại sao lạnh như vậy lại ngồi ngoài sông làm gì để mà than!
Đột nhiên Mộng Nghi cảm nhận được cái ôm ấm áp bất chợt từ đằng sau. Mộng Nghi hơi ngoảnh đầu ngửi thấy mùi nước hoa nam tính phảng phất trên người đối phương. Mộng Nghi bị bất ngờ khi nhận ra người đang ôm mình là Nhất Phong. Đầu óc cô trống rỗng, chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương áp sát ép hôn.
Mộng Nghi cứng đờ người mặc đôi môi đang bị chiếm hữu. Nụ hôn của Nhất Phong vô cùng mạnh mẽ, ẩn chứa vô vàn những cảm xúc. Nụ hôn của Nhất Phong tuy có phần vụng về nhưng lại đủ khiến trái tim của cô đập loạn.
"Mộng Nghi, nhìn tôi này." Nhất Phong áp hai bàn tay ấm áp lên má Mộng Nghi, chính gương mặt của cô hướng về phía mình. Nhất Phong vô cùng đau lòng khi thấy Mộng Nghi gầy hơn hôm nọ, đôi môi tím tái vẫn còn lưu lại dấu hôn lúc nãy."Mộng Nghi, người tôi thích là cậu, chỉ có duy nhất mình cậu."
Chỉ một câu khẳng định từ chính miệng Nhất Phong nói ra cũng đủ khiến Mộng Nghi cảm thấy hạnh phúc. Hốc mắt cô đã khô hẳn giờ đây lại ướt đẫm, thi nhau chảy xuống như đang thi chạy marathon. Mộng Nghi giang hai tay ôm chặt lấy gáy hắn, khóc nức nở.
"Hức hức...tại sao cậu không nói sớm chứ? Làm tôi phải đau khổ suốt mấy ngày, cậu có biết nhìn thấy cậu ở cạnh với cô gái khác như vậy tôi đau lòng lắm không hả? Huhu..."
Nhất Phong khẽ mỉm cười, dỗ dành cô như một đứa trẻ. Nhất Phong cởi áo rồi mặc vào cho cô. Mộng Nghi cảm thấy cơ thể không còn lạnh như trước nữa thì cảm thấy ổn hơn hẳn. Nhất Phong nhéo mũi cô một cái, trách."Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy hả?
Mộng Nghi phồng má, đáp."Tôi không nghĩ là trời sẽ lạnh như vậy."
Nhất Phong bất lực không biết phải nói gì. Hắn đứng dậy chìa tay ra muốn đỡ cô đứng lên. Nhưng chân Mộng Nghi lại cứng đơ không thể nào đứng nổi, Mộng Nghi cảm thấy mình cũng hơi phiền phức tự trách mình. Nhất Phong quỳ một gối xuống sau đó bế bổng cô lên. Mộng Nghi giật mình đột nhiên bị hắn nâng lên cảm giác có hơi bị sợ ngã xuống đất.
Nhất Phong nhìn bộ dạng sợ hãi của Mộng Nghi thấy vô cùng đáng yêu thật muốn hôn một cái nữa. Nhưng mà ngẫm lại hắn cũng không phải biến thái cho nên thôi.
Hôm sau Nhất Phong công bố cho Diệu Hân biết là Mộng Nghi chính là bạn gái của hắn. Lúc đó cũng có Đức Minh ở đấy cho nên Diệu Hân và Đức Minh đều cảm thấy vô cùng bất ngờ với tin vui này. Mộng Nghi thì hơi xấu hổ khi công bố quan hệ liền tránh sau lưng Nhất Phong.
"Oà Mộng Nghi, hai người. Ngay từ lúc đầu hai người ngồi chung bàn rồi suốt ngày cãi nhau mình đã có cảm giác hai người sẽ trở thành một cặp rồi. Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy." Diệu Hân cảm thấy quan hệ của hai người này tiến triển vô cùng nhanh. Còn chưa thấy hai người ân ái trước mặt bao giờ mà đã yêu nhau rồi. Thật bội phục.
Đức Minh dù chưa làm hòa với Nhất Phong nhưng vẫn vui vẻ chúc mừng."Mộng Nghi, chúc cậu hạnh phúc. Nhất Phong là một người rất tốt...."
Lời còn chưa kịp nói hết thì Nhất Phong đã cắt ngang."Cái này thì cậu khỏi nói Mộng Nghi cũng biết. Chúng ta đi thôi!" Nhất Phong đứng dậy cầm lấy cổ tay cô kéo ra khỏi quán ăn.
Diệu Hân vỗ nhẹ lên lưng Đức Minh, an ủi."Không sao đâu."