Chương 2
- Ê con kia, mày làm hoàng tử Hưng ngã mà không xin lỗi cho tử tế à. Mau quỳ xuống xin lỗi và nói mình là một con chó nên mới không thấy anh ấy. MAU!!!
Nơi phát ra giọng nói ấy là đằng sau nó, nó quay lại thì một đứa con gái cũng trạc tuổi nó nhưng son phấn lòe loẹt, da cũng trắng thật nhưng chắc phải bôi cả tá phấn lên mặt. Nó bực mình nói:
- Cô là ai mà nói tôi như vậy, tôi ngã vào người anh ta mà xin lỗi như thế là được rồi, tôi không phải chó cho nên tôi sẽ không làm như cô nói. Cô giỏi cô làm thử xem, nếu cô làm được thì hẵng bảo tôi làm.
Ả mặt tím tái vì tức giận, từ trước đến nay chưa ai dám nói vậy với ả, lại còn không sợ ả và hắn. Ả chỉ thẳng vào mặt nó, quát:
- Con kia, mày có biết tao là ai không mà nói vậy. Tao là con gái của giám đốc D.E.C- Dương Bảo Nhi đó mày biết không, còn cả anh Hưng nữa, anh ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Katy- tập đoàn đứng nhất thế giới cùng với tập đoàn Blank đó! Mày dám hỗn với tao thì tao sẽ cho nhà mày không còn gì, chỉ có nước ra đường ở.
Ả vênh mặt nghĩ nó sẽ không nói được gì nhưng nó nhếch môi cười, D.E.C chỉ là công ty con của tập đoàn nhà nó vậy mà dám đụng đến nhà nó, cũng có gan. Nó cười khinh bỉ:
- Tiểu thư của một công ty nhỏ mà cũng vênh mặt, nghĩ có tý tiền là thích làm gì thì làm gì à. Con gái gì mà bôi son đỏ choét, trát cả tá phấn lên mặt, cô đang bôi nhọ cái đẹp của người con gái Việt Nam đó.
Lần này ả tức giận thật rồi, ả quát:
- Mày... mày nghĩ mày không trang điểm à không trang điểm mà da trắng, môi đỏ, mắt xám, tóc đỏ à mà còn nói tao. Nhà mày chả là cái thá gì với nhà tao mà mày còn vênh mặt.
- Xin lỗi, tôi là con lai nên màu mắt và tóc như vậy là bình thường. Còn màu da và môi tôi đỏ là tự nhiên chứ không như cô.
Ả cứng họng, giơ tay lên định tát nó thì một giọng đanh thép vang lên:
- Có chuyện gì vậy?
Mọi học sinh đều nhường lối cho một người đàn ông trung niên, đó là thầy HIỆU TRƯỞNG. Ả õng ẹo nói với thầy:
- Thầy ơi, bạn ấy ngã vào Hưng không xin lỗi con nhắc mà bạn ấy còn định tát con.
Ả quay sang đổ lỗi cho nó, lại còn dở giọng yểu điệu làm nó thầm khinh bỉ, ông thầy quay sang nhìn nó, nó nói:
- Bác ơi, cháu không làm.
Sau câu nói của nó làm cả trường quay lại nhìn nó, tất cả cùng chung một ý nghĩ:" chẳng lẽ nó là cháu hiệu trưởng", ả Nhi tái mặt, sợ bị phạt. Thầy hiệu trưởng vội nói hộ nó:
- à, tôi từng gặp nó ngoài đường ấy mà. Còn chuyện này, tôi sẽ phạt em.
Nhi cười thầm, nghĩ chắc chắn nó ch.ết rồi nhưng thầy nói câu tiếp theo làm ả xị mặt:
- Tôi nói em đấy Nhi à, tôi đã thấy hết mọi chuyện rồi. Em sẽ bị phạt chạy 10 vòng sân trường.
Khi mọi người tản đi rồi thì nó vội chạy đến nói với thầy hiệu trưởng:
- Bác à, cảm ơn bác nhiều khi giấu hộ cháu bí mật ấy
- Cháu lại định giấu thân phận để quậy phá gì nữa đây? Cháu phá mấy trường trước chưa đủ à?
- Đâu có bác, cháu chỉ không muốn mọi người biết thôi mà- Nó chu mỏ - Ừ, thôi bác đi đây. Hai bác cháu nó tạm biệt nhau, nó nắm tay Dương kéo nhỏ vào vị trí lớp để chuẩn bị khai giảng mà đâu biết rằng ở đó có một bóng người đứng nghe lén(