Chương 17: Em từng chờ một người 2
"Quá khứ? Tôi không rõ, càng không biết cô là ai."
...
Tuần Vũ.
Cái tên tôi đã khắc ghi thật sâu, sâu đến chính tôi không thể đào lên.
Những mảnh kí ức... mảnh tình yêu tôi và anh từng có, là một nguồn sức để tôi chờ anh.
Vì biến cố, anh xa tôi, tôi đi tìm... ba năm, hai tháng, sáu ngày. Đã tìm khắp nơi... nhưng bóng dáng cũng chẳng thấy.
Tôi chỉ rõ một điều... anh vẫn tốt mà thôi. Đó là điều tôi vui kèm theo khó hiểu.
Sao anh không trở về? Sao không liên lạc với tôi...
Tới mùa đồng, ngày sinh nhật tôi tròn hai mốt tuổi.
Bóng anh xuất hiện nhưng không phải riêng bóng anh, người con gái đi cùng anh... thân mật với anh trước mắt tôi.
Sự vui mừng thành ch.ết lặng. Tôi thật ngỡ ngảng bởi tình huống nghiệt ngã này.
Tôi tới chỗ anh mắt long lanh hơi nước.
Tôi hỏi: "Có phải chúng ta quen nhau?"
Anh đáp: "Tiểu thư, ánh mắt thương nhớ của cô làm tôi không rõ."
Hờ hững nơi đôi mắt anh dành tôi, đôi mắt tôi từng thích đầy ấm áp, trìu mến đâu rồi?
Anh xa lạ như vậy làm tim tôi thắt lại như bị dây cương siết chặt, đau và khó chịu.
Trả lại người yêu tôi đi? Sao như thế?
...
Anh từng bế tôi, lúc tôi còn ngồi trên chiếc xe lăn. Khoảng khắc anh bế tôi là lúc bị mẹ tôi cùng
mẹ anh chụp trộm. Bức ảnh ấy tôi luôn giữ.
Tôi từng thả thính anh nhưng thả hoài mà anh cứ giả bộ không dính...
Anh và tôi từng ngủ cùng giường, đa số ngồi tâm sự, chính đêm ấy tôi, anh gọi nhau vợ chồng.
Tôi tự hỏi, đâu có nhiều kí ức lẫn những lời nói ngọt ngào, thời gian yêu chỉ gần nửa năm, sao tôi có thể chờ anh ba năm chứ?