Chương 2: Ngày rắc rối
Sáng hôm sau vào trường, Đan nhặt được 1 tờ liên lạc có tên Trương Khánh Bình 10A , nó liền chạy đến lớp để trả, không ngờ gặp người đó ( lát mình gọi cậu nha), 2 người gặp nhau mặc dù nó rất vui nhưng nó vẫn cố tỏ ra lạnh lùng vì muốn không xảy ra nhiều chuyện vượt quá tầm kiểm soát:
- Chào bạn, lại gặp nhau nữa rồi, bạn khỏe chưa?
- Cảm ơn bạn, ba mình nhờ bác sĩ giỏi chăm sóc nên sáng ra mình thấy khỏe hẳn, chỉ có điều còn phải đi nhẹ nhàng tránh làm đau thui--- nó trả lời cậu theo bản năng ( z mà nói lạnh lùng)
- à hôm qua mình định hỏi bạn tên gì nhưng.....thấy bạn mệt nên để bạn ngủ hjj-- cậu ngượng
- ý quên giới thiệu mình là Trần Phương Đan, mình học 10A , cơ mà bạn biết lớp này ai tên Khánh Bình hk?----nó hỏi 1 cách hồn nhiên như không biết gì
còn cậu thì cười sặc sụa làm cho nó ngáo đơ ra, không biết chuyện j...
- ha ha ha, thằng đó ở đây nek, tìm nó có j hk?
-ủa...ủa bạn là Khánh Bình hả?--- Nó vẫn đang shock
- ừ là mình ă, tìm mình có chuyện gì không vậy?---cậu nói mà vẫn đang cười sặc sụa
- hj nảy mình có nhặt được cái này, xem thử phải của bạn hong?---nó đưa phiếu liên lạc cho Bình
- Ờ của mình á, mình làm rơi cảm ơn bạn nhiều nha!
- vậy mình về lớp trước nha bạn, tạm biệt!--- nó nói gấp
- Ơ cho mình xin sdt bạn i mà!---cậu nói với vẻ mặt nủng nịu
- XL nha Đan không xài đt ( bà này xạo hay thiệt)
Nói rồi nhỏ bỏ đi, để lại cho ai đó 1 sự tiếc nuối khổng lồ!
- Thôi kệ đi dù sao thì cũng biết tên và lớp rồi, từ từ tính hehe--- cậu tự nói với bản thân mình.
10A1
- Ê tụi bây, trưa nay học xong về ăn cơm rồi lại nhà tao tổng duyệt nha, mang theo cả đồ diễn để tối đi luôn đấy--- Ngân nói vs tư cách nhóm trưởng
- Ừ--- cả nhóm đồng thanh
ra chơi, nó và Khánh đang học bài thì có loa phát thanh gọi nó lên phòng giám thị, mặc dù rất mệt nên nó phải đi.
- Dạ thầy gọi em--- Nó thở gấp khi lên tới, lúc này, nó chưa thấy Minh Đức đứng cạnh.
- hì mệt lắm hả em?--- Minh Đức quay qua hỏi nó
- Ủa anh cũng ở đây hả?--- Nó nói với vẻ bất ngờ
- Thầy gọi 2 đứa lên đây để nhờ 2 đứa làm 1 việc--- nói đoạn thầy nhìn qua thì thấy 2 đứa vẫn chăm chú nghe--- tối nay, sau khi trình diễn văn nghệ xong, 2 đứa có nhiệm vụ đánh 1 đoạn văn bản tri ân đến các khách mời đã dự buổi lễ trong trường ta hôm nay, cùng với những hình ảnh chụp lại, tất cả sẽ được phát lên các trang web và màn hình lớn của trường, rõ chưa?
- Nhưng tại sao lại là em vậy thầy?--- nó hỏi với vẻ mặt giống như sắp bị đày tới nơi!
- Các bài phát thanh mà em viết được đánh giá rất cao--- Thầy giải thích với vẻ khen thưởng.
- Vâng, vậy chúng em về lớp nha thầy?--- Minh Đức ga lăng giải vây cho nó
Trên đường về lớp:
- Anh định sẽ làm gì?--- Nó hỏi
- Tối nay anh chỉ hát nên anh rãnh, lát nữa về anh sẽ soạn văn bản giúp em, tối nay chúng ta chỉ cần chụp hình và up bài lên là được!--- Anh nói với vẻ thông thái
- Qoa!!! anh giỏi thật ă, vậy em cảm ơn anh nha vì em đăng ký 2 tiết mục nên em thật sự không có thời gian--- nÓ nói với vẻ mặt đáng thương và thầm ca tụng vị thần cứu tih của mình ^^.
Tan học nó chạy xe về nhà với vận tốc ánh sáng và vụt qua nhà bếp để lên phòng 1 cách nhanh kinh khủng. Tắm rửa xong, nó thay 1 bộ đồ mới gồm quần jean ôm và ao T-shirt bụi, nó cột tóc đuôi ngựa và bới lại cho gọn r đeo kính vào, sau đó xuống nhà ăn cơm với mama và em gái nó.
- Cái con bé này, sao mà gấp zữ vậy? ăn từ từ thôi con--- mama nó lo lắng
- Phải òi ă chị, từ từ thôi trời đã sập khi nào đâu mà cuống lên thế!--- Em nó cũng nói.
- Con phải ăn nhanh để đi tập, chắc 10h tối con mới về á, mà tối mama với pé Thi nói papa chở đi xem con biểu diễn nha!
- ừ mẹ biết rồi, đi cẩn thận nha con gái!
Vừa quay qua thì nó đa đi mất. Ở nhà Ngân, tụi nó luyện tập 1 cách vô cùng hăng say, tuy là phút cuối rồi nhưng lại bất đồng quan điểm rồi lại đổi động tác làm cho cả nhóm phải chật vật mãi mới xong. Buổi chiều hôm đó, nó đã ước gì mình được trở thành ca sĩ, có phòng tập và biên đạo đàng hoàng chứ cứ nhoi nhoi với tụi này không biết tương lai sẽ trôi dạt về đâu nữa....