Chương 22: Ghen tị
Trong khi hắn và nó đang ở trên phòng thì Khánh Bình bước ra phòng khách, thấy Lan Châu và Khánh Anh đang ngồi đó nhưng Khánh Anh thì khoanh tay trước mặt và nhắm mắt ngủ một cách bá đạo:
- Cô ta là ai vậy anh Khánh ( ông này chuyên môn kêu Khánh Anh vậy ă pó tay )
- Anh không biết, hình như là.......bạn của Nam Phong. --- Khánh Anh nói trong khi vẫn nhắm mắt không nhìn ai, giọng nói anh trầm lặng nhưng vô cùng tà mị
- Ò, chào.....lớp mấy vậy? --- Khánh Bình cũng không vừa, nhìn mặt Châu là ổng ghét rồi, thấy có một sự nai tơ không hề nhẹ, ung dung bỏ tay vào túi quần, Bình bước lại sofa ngồi kế Khánh Anh.
- À......Châu lớp 10, hân hạnh được làm quen bạn nha! --- cô vừa nói vừa đưa tay ra bắt tay Khánh Bình.
Bình ra lệnh cho anh vệ sĩ đứng cạnh bắt giùm:
- Xin lỗi nha, tôi không quen bắt tay với người lạ.
- hjhj không sao đâu. --- cô cười hiền.
Vừa lúc đó thì Minh Đức từ trong nhà bếp vọng ra:
- Nè, có đồ ăn rồi, 2 người xuống ăn đi!
2 ông Khánh thì đi vào đùa giỡn với nhau còn Lan Châu thì đi cà nhắc phía sau:
- Món gì mà thum quá tời zậy anh iu? --- Khánh Anh nhào lại ôm Minh Đức từ phía sau nhìn y chan như vợ chồng.
- Chồng à, hôm nay vợ nấu mì gói cho chồng ă, thương vợ thì hun vợ miếng koai nà --- Minh Đức quay mặt ra phía Khánh Anh và chu mỏ.
- Haiz....sắp có scandal rồi! --- Khánh Bình ngồi thở dài, vừa lúc đó hắn đi xuống với vẻ mặt vui mừng.
- A, anh Phong, bạn Đan có sao không anh? --- Lan Châu thấy Khánh Anh xuống liền đứng dậy hỏi.
Cả ba người kia chăm chú nhìn 2 người đó:
- Ờ, Đan ổn rồi, em đói hong anh lấy cháo cho. --- hắn cười hiền với cô.
- Dạ đói! --- Châu cũng rep nhanh.
- Anh ơi cháo của Đan để đâu ạ? --- hắn bước về phía bếp nơi Đức đang dọn mì ra.
- À......bên đây nà em, em hâm nóng rồi để ớt vào cho Đan nha, Đan thích ăn cay. --- Đức nói nhỏ nhẹ với hắn.
- Anh Phong ơi Châu hong ăn cay được đâu! --- Lan Châu nũng nịu với hắn.
Khánh Anh đang ngồi ăn với 2 tên kia thì đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt cô mà nói:
- Tôi nói cho cô biết, cho cô bước chân vào Nguyễn gia là ân huệ lớn nhất rồi, đừng có ở đó mà làm ra cái vẻ này nọ, cháo của Phương Đan thì là của Phương Đan, cô có tư cách ăn chung à?
Lan Châu chỉ im lặng và rưng rưng nước mắt, thấy vậy hắn lên tiếng:
- Cậu nói gì vậy, cháo nhiều như vậy làm sao Đan ăn hết kia chứ, cậu thật ra...........căn bản là có định kiến với Lan Châu mà. --- hắn lườm Khánh Anh.
- Thôi được rồi mấy đứa, Phong à, trong tủ có cháo gói đó em, lấy ra rồi cho tôm vào là ăn được thôi, cái này để cho Đan đi! --- Minh Đức giảng hòa, nghe vậy Châu rất ấm ức.
Khi đó, nó yếu ớt được chị Mai vệ sĩ dìu xuống nhà, bóng dáng nó kiêu sa quý phái, khoác trên người một cái áo đầm voan mỏng màu trắng, tóc xõa nhẹ nhàng, mặc dù bệnh nhưng kiểu cách của nó trông vô cùng sang trọng:
- Mọi người làm ồn quá em không ngủ được gì trơn ă. --- nó ngồi cạnh Khánh Anh.
- hjhj xin lỗi nha, em còn bệnh xuống đây chi vậy? --- Khánh Anh cười hiền và vuốt tóc nó.
- Em đâu phải bà già 80 đâu, mọi người chăm em kỹ quá em hư ă.
Trong lòng Lan Châu lúc này nghĩ rằng, Đan là một cô gái quá ư là cao quý, xem ra cô ta rất được cưng chiều, muốn quay lại với Nam Phong phải kết thân với cô gái này mới được:
- À Đan nè, xin lỗi nha, có lẽ vì mình mà bạn mới bệnh và ngất xỉu, thấy bạn vậy mình xót quá!
nó không nói gì, chỉ cười mỉm, như hiểu ý nó, hắn chen vào:
- Trà sữa nè, uống ít thôi nha, đau họng là không hát được đâu, cháo anh múc ra cho e rồi ă, ăn từ từ thôi nha! --- hắn cưng chiều nó.
- Wow thank you so much, yêu mấy anh quá hò, cơ mà cư vậy quài thì em ngày nào cũng bệnh chắc sướng lắm ha!
- Đồ ngốc! --- cả 4 đồng thanh nói.............
Không khí ở đây hình như rất vui vẻ, mọi người không xem sự có mặt của Lan Châu ra gì làm cô rất tức giận, cô thầm ghen tị với Phương Đan: "" Để rồi xem, tôi sẽ cướp những gì nên thuộc về Trịnh Lan Châu " này!
( Chap khuya nha, mọi người đọc không comment gì hết ă buồn quá hò)