Chương 4: Sự thật về nó

Khi nó bị ngất thì Minh Anh chạy đến thì không thấy nó đâu liền đi tìm. Trong khi đó, nó đang bị ngất nhưng Lan Nhi nhẫn tâm lấy một xô nước tạt lên nó, sau khi tạt thì nhỏ nói:


- Con kia! Mày tỉnh chưa? - Nó hơi tỉnh và cục cựa nhưng thấy mình không thoải mái cho lắm và khi tỉnh hẳn thì nó mới biết mình bị trói,liền ngẩng mặt nhìn người phát ra cái âm thanh chói tai ấy, khi nó ngước lên thì trợn mắt nhìn người đối diện và nói:


-Nè... Tôi có làm gì mấy người đâu mà... mấy người... trói tôi vậy... hả- Giong nó nói rất yếu ớt vang lên.
- Ha...ha...ha... Mày còn giả ngây hả,con "quỷ"? Mày muốn tao giải thích cho một con vịt xấu xí như mày à? A... mà
thôi để tao nói cho mày nghe, cho mày biết,dỏng tai mà nghe nha!!!-Nhỏ phát ra một giọng nói chua lè.


- Mày biết không, mày vừa nghèo,vừa xấu xí và vừa không biết điều nên tụi tao đùa mày chút đó thôi ấy mà!!!- Từng chữ đó như tiếng súng bắn ngang tai nó, cái gì mà nó không biết điều,cái gì mà nó phải làm trò đùa cho nhỏ đó chứ, à mà không tụi hắn chứ!!!


- Tôi nói rồi! Tôi không phải là thú vui của mấy người rồi mà! - Bây giờ nó mới điên máu lên.
- Thôi không nói với mày nữa! Anh Vương ơi, mình nên xử lí con nhỏ này sao hả anh - Bây giờ nó mới chú ý đến cái người ngồi trên ghế ở trong kia, là hắn sao


- Có phải anh là người chủ mưu bắt tôi không - Nó lên tiếng.
- Bây giờ cô mới biết hả?- Hắn đáp lại.
- Muốn gì - Nó nói tiếp, nghe vậy hắn nhếch mép nói tiếp:
- Ôsin một tháng, sao chịu không - Nó vừa nghe vậy liền "nghiến" răng và trả lời:


available on google playdownload on app store


- Never!!! Tôi không bao giờ làm điều đó đâu! Đặc biệt là anh!- Hắn nghe vậy nhướng mày và lên hiệu cho nhỏ và hai người khác lên.


Nó bị đè đầu và bị đánh, khi nhỏ tới giựt tóc tát nó thì cái mắt kiếng nó văng ra và rớt dưới chân hắn, "BỐP" tr... hắn dậm nát mắt kiếng day mấy phân của nó rồi hắn đi tới chỗ của nó, nó thấy vậy liền cuối gầm mặt xuống và nhắm mắt lại nhưng hắn lại nâng cầm của nó mới ác chứ. Hắn nói:


- Mở mắt ra! - Nó sợ và liền mở mắt ra thì hắn nhìn vào khuôn mặt của nó. Tr.. Đôi mắt to,tròn, lấp lánh và khuôn mặt hồng hào không có chấm đen nữa, hắn khó hiểu nhưng sao mà nó đẹp vậy - Hắn liền đứng dậy nhưng nhỏ nói:
- Anh tha cho con nhỏ nó à? Mà sao anh lại đỏ mặt vậy - Hắn giật mình và nói:


- Lần này chúng ta tha cho nó đi.
- Nhưng mà... sao anh tha nó vậy? - Nhỏ hỏi tiếp.
- "Cô" không cần biết đâu. - Hắn nói giọng lạnh băng.
- Vâng... em biết rồi. -Nhỏ không dám hỏi nữa. Còn về phần nó thì cũng không hiểu sao hắn vậy nữa. Bỗng nhiên hắn nói tiếp:


- Thả cô ta ra đi!!! - Nó vừa nghe xong thì không hiểu gì hết, tự nhiên bắt nó rồi thả ra lại, không chỉ có nó khó hiểu mà nhỏ và mấy người khác cũng thấy khó hiểu nữa đấy nhưng họ im không dám hỏi.
Khi hắn về nhà thì hắn liền nói với quản gia:


- Bác hãy điều tr.a về Yến Minh dùm con nha! Con muốn biết sự thật về cô ấy!!! - Hắn nói quản gia rất lịch sự vì từ nhỏ tới giờ chỉ có bác là nuôi nấng nó thôi còn ba mẹ hắn bận viếc mà.
((( CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH VÀ MÌNH SẼ RA CHAP MỚI SỚM CHO CÁC BẠN NHA!)))






Truyện liên quan