Chương 12: Hay là mày .... thích nó phải không ?

Nó nghĩ trong đầu " Tr... Lại bày mưu gì nữa đây? À mình có cách rồi! Vương ơi anh ch.ết rồi! Hihi!
- Ơ...UMK... Mình uống! - Khi nó nói thì hắn hơi hơi ngạc nhiên còn tụi bên kia thì bó tay! Mắt đứa nào đứa này cũng phóng to hết sức, ôi tr.... còn cái miệng nữa chứ! Eo ơi cái miệng!


- Mình tưởng bạn sợ chứ! - Nhỏ nói bằng cái giọng chế giễu, nó nghe vậy liền nói thách lại:
- Ồ vậy à! Mình tưởng bạn " *SỢ *" mình không uống chứ! - Cố tình nhấn mạnh chữ Sợ nữa! [ Nó:Ưmk sợ gì chứ! Haha! ; [ Bé: >. < Bó tay lun! ].


Hihi! Minh giỡn hoài! Mình đâu có sợ gì đâu! - Nhỏ nói tươi rói hết sức còn bên trong thì " gừ... gừ... Tức ch.ết đi được mà! Hãy đợi đấy tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa đâu.


- Thôi Minh với mình cùng uống nhá!!! - Nhỏ đang cố tình khiêu khích nó, còn bên kia thì hắn nhếch mép vì coi thử nó có giám uống không và kết quả là:
Ực.... Rầm... - Nó không muốn ai khiêu khích nó, thì nó sẽ làm chứ không muốn khuất phục ai hết.


- Hừ... Không biết uống thì thôi còn bày đặc ra mặt! - Hắn trách yêu nó.


- Kệ tôi không liên quan gì đến anh hết! Còn you thỏa mãng chưa hả? Tôi uống hết rồi đó, đừng tưởng tôi đây dễ dàng chịu thua! Không bao giờ nhá! - Nghe hắn nói vậy nó cũng đâu có muốn nhường rồi quay ra thách thức lại nhỏ làm mặt nhỏ đen xì.


available on google playdownload on app store


- Thôi được rồi, chúng ta hát bài gì đi! - Bảo lên tiếng phá tan không khí hơi hơi bị căng thẳng.
- Ừ được đấy! - Phúc Khang cũng lên tiếng đồng tình.
- Vậy anh Vương, anh hát cùng em nhé!
- Tất nhiên rồi! - Hắn cố tình đồng ý để coi phản ứng của nó nhưng


- Khò... Khò... Khò... - Ấy ch.ết nó ngủ rồi coi như dự kiến của hắn coi như thành cát bụi. Nhỏ thấy hắn nhìn nó với ánh mắt ngây dại thì tức lắm nhưng cái tính chất hai mặt vẫn tiếp tục phát huy.
- Hát vs em nè anh!
- Cảm ơn em nhưng anh không còn hứng thú nữa rồi! Phúc Khang mày hát cùng đi!


- Nhưng... Umk - Trong lòng nhỏ tức lắm nhưng cái miệng thì cứ ngọt hoài!


- Ngốc quá đi! Tại sao lại uống nhiều như thế chứ! Tôi tưởng em không nhận lời ấy chứ nhưng với cái tính cách của em thì khỏi nói rồi! - Từ khuôn mặt lạnh lùng chuyển sang khuôn mặt ấm áp dịu dàng nhưng nó có thấy được đâu nhưng nó cũng nghe được tiếng của hắn nói gì gì đó rồi cái miệng bỗng nhiên mỉm cười may sao hắn cũng thấy.


- Ơi mày sao mấy bữa nay tao thấy mày nói nhiều lắm, đặc biệt là Yến Minh đấy! Không lẽ mày... thích nó hửm - Những lời nghi ngờ cũng như đùa giỡn của Bảo nói với hắn vô tình nhỏ nghe được thì khuôn mặt bỗng chốc liền đèn lại còn bàn tay thì ra hình nấm đấm từ lúc nào. " Hãy đợi đấy Yến Minh à! Nếu anh Vương mà thích mày thì tao nghĩ maf


mày sẽ sống không bằng ch.ết đâu! Haha! "
Bốp... Mày nói hay quá hưm! Giỡn bậy là cái đầu của mày sẽ.... Ha!
- Đâu mày! - Bảo vừa xoa đầu vừa rên đâu
- Đáng đời! Thôi đi chơi chỗ nào nữa vậy tụi bây? - Hắn hỏi
- Thôi về đi chơi đủ rồi! - Khang từ đâu chen vào.


Hắn thấy nó vẫn chưa tỉnh nên cõng nó ra xe nhưng chưa kịp bỏ nó vào xe thì:
- Oẹ........ Ọe....... Ọe - Chị đây không chịu nổi nữa rồi.
- Gớm quá đi! Ngày mai cô biết tay với tôi.






Truyện liên quan