Chương 40: Lúc trước là ngươi đòi phân phòng
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương. Hạ qua đông đến, thu hoạch vụ thu đông cất…..”
Mỗi ngày cứ đúng canh ba giờ Thìn là tiếng đọc sách lại lanh lảnh vang lên đã trở thành một thông lệ không biết có tính là đẹp hay không nhưng nói chung cũng là một phong cảnh của ngõ Họa, chỉ là đã nhiều ngày nay có chút kì lạ, tiếng đọc sách lại phát ra từ trong sân nhà họ Phạm.
“Phu tử, con có câu hỏi!”
Thư Sinh bảo mọi người ngừng đọc rồi đi đến cạnh Bì Đản, gật đầu ý bảo hắn hỏi đi.
“Chúng ta nhất định phải học bài ở bên này sao?”
“Đúng vậy, về sau chúng ta đều sẽ học ở bên này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bì Đản căng thẳng, không nhịn được nữa nói: “Vậy cũng không thể bảo Tiểu Tiểu Phạm đừng gây rối nữa sao?!”
Cách đó không xa, người nọ bị lên án đang quơ quét, quét lá rụng bay như rồng bay bốn biển phượng múa chín tầng mây, bộ dáng vô cùng bận rộn. Nghe thấy có người nói mình thì lập tức ngẩng đầu lên, “Ai gây rối? Ai gây rối hả? Ta quét sân nhà mình thì làm sao?”
Phạm Bỉnh đầy bụng oan con chuột. Chủ nhân sa chân lỡ bước theo cái tên tiểu nhân giả ngây giả dại đê tiện vô sỉ này, nay đã gạo nấu thành cơm hắn tạm thừa nhận, nhưng nói gì đi nữa gia đình họ Phạm này cũng có hắn là đương gia, làm sao lại đột nhiên dọn sân lớn cho tên này làm trường tư thục hử? Cái này cho thấy rõ ràng chủ nhân đã nể mặt hắn, họ Thư này thật đúng là tên mặt trắng yếu đuối chuyên đi lừa tài lừa sắc ăn cơm mềm* a!
(*ăn cơm mềm ý chỉ những người ăn bám vợ, sống dựa vào vợ)
Thư Sinh không biết hắn đang oán thầm đủ kiểu, vẫn rất hiền lành nói: “Thủ Hằng, không phải vội, cứ ngồi xuống đây cùng học đi.”
Phạm Bỉnh đỏ mặt, ném chổi xuống gầm lên: “Ai ai ai nói ta muốn đi học lớp của ngươi! Ta mới không ham đâu! Ta đang bận thật!”
Thư Sinh cười tỏ vẻ hiểu rõ, trấn an Phạm Bỉnh: “Mọi người cũng không phải là người ngoài, Thủ Hằng ngươi đừng xấu hổ.”
“Ai xấu hổ! Còn nữa con mẹ nó ai là Thủ Hằng!”
Trong lúc Phạm Bỉnh phát điên la hét, trong thư phòng cách đó mấy bức tường, Phạm Khinh Ba cũng hoàn thành xong xuôi bước đầu của bản thảo, tiểu thuyết tình yêu về Công Dã Bạch. Mấy hôm trước nhận được thư bồ câu thúc giục của Phong Ngôn, vì thế nàng vội bỏ mọi chuyện qua một bên, nhờ vả Kim Họa sĩ trông cửa hàng giùm sau đó ngày đêm ngựa không dừng vó chuyên tâm vội làm bản thảo, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ trước ngày hết hạn.
Vài ngày rồi không đến cửa hàng, hy vọng Hoan Hỉ Thiên không bị Kim Họa sĩ biến thành hang ổ ɖâʍ đãng thì tốt a.
Phạm Khỉnh Ba hoảng hốt nghĩ vậy, sau đó mò được đến chiếc giường nhỏ trong góc thư phòng định nghỉ ngơi. Trước kia nàng viết xong bản thảo cơ bản là đều ngủ một ngày một đêm mới tỉnh, nhưng hôm nay không biết vì sao nằm không nửa canh giờ mà vẫn không ngủ được. Phạm Khinh Ba trợn tròn mắt, tay phải theo bản năng vuốt vuốt lắc tay trên tay trái, ý thức vừa mới thoát ra khỏi đám tiểu thuyết lằng nhằng, không ngừng đảo lộn mới dần dần liên kết về với mấy việc vài ngày trước.
Ngày đó nàng sắc dục công tâm nên căn bản là chưa nói rõ ràng liền kéo Thư Sinh lăn lộn trên giường, chơi chán trên giường lăn qua lăn lại rồi thì điên cuồng viết bản thảo, lại càng thêm không có thời gian nói chuyện với hắn. Nếu nàng nhớ không lầm thì hình như hôm đó hắn đang tức giận? Không đúng, hình như bây giờ vẫn còn đang tức giận? Còn nữa, mấy ngày nay nàng đều ngủ ở thư phòng, cơm sáng trưa chiều toàn là Phạm Bỉnh mang vào, dường như luôn luôn không gặp Thư Sinh…
Vì thế cuối cùng nàng mới chậm chạp muộn màng phát hiện ra, hình như Thư Sinh đang chiến tranh lạnh với mình, mà nàng thì lại vô tình phân phòng với hắn.
Bật dậy trên giường, ngồi xếp bằng chống má, Phạm Khinh Ba lâm vào trầm tư. Vừa mới thành thân đã cãi nhau phân phòng, cái này gọi là xuất quân bất lợi a, nhưng điều này không thể tạo thành lý do mất ngủ của nàng được. Nàng luôn luôn cho rằng, chất lượng của cuộc sống chính là do ăn và ngủ tạo thành, đương nhiên sau khi thành thân thì ngủ được chia ra là ngủ tĩnh và ngủ động, kỹ năng phải nắm chắc, phương pháp phải cứng rắn. Ặc ặc lạc đề, kéo về kéo về, ý nàng muốn nói là, kể cả là kiếp trước nàng bắt gian bạn trai và bạn thân nhất tại giường cũng không thể ngăn cản giấc ngủ của nàng, thế mà ngang nhiên làm việc cật lực mấy ngày xong ngủ bù không đến một canh giờ lại tự nhiên tỉnh, điều này đại biểu cái gì vậy?
Từ khi nào, Thư Sinh lại dĩ nhiên có thể ảnh hưởng đến nàng như vậy? Tại họa, người này tuyệt đối là tai họa. Thực là chó cắn người cũng không kêu, nam nhân có tài đều không phải lương thiện! Nàng còn chưa làm gì thì đã diễn biến đến phần hòa bình tỉnh bơ nàng luôn rồi? Nàng tự nhân không phải là người chậm chạp kém nhạy bén gì, sống vài chục năm cũng không có chơi cái trò “Ta để ý đến hắn? Ta không cần hắn? Ai nha đáng ghét đây toàn là ảo giác, người ta mới không cần hắn đâu”, chỉ là đến hôm nay…
Việc này bắt đầu từ bao giờ vậy?
Hay là đúng như trong sách nói, nữ nhân vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà yêu ?
Phi phi phi! Đuổi mấy ý nghĩ linh tinh nát bét đi, Phạm Khinh Ba hoàn toàn hết buồn ngủ, sức sống mãnh liệt. Dường như đã quyết định một điều gì đó, nàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài mà trên khoé miệng còn mang một nụ cười ngọt ngào hơi buồn nôn mà chính nàng cũng chưa phát hiện ra. Đi được mấy bước lại thấy vội vàng vòng lại, cầm một chồng bản thảo trên bàn lên để vào trong hộp gỗ rồi ôm cả hộp đi ra ngoài.
“Long sư hỏa đế, điểu quan nhân hoàng, thủy chế văn tự, nãi phục xiêm y…”
Vừa vào sân Phạm Khinh Ba liều nhìn thấy một đám trẻ nhỏ gật gật gù gù đọc một bài văn ngàn chữ một cách diễn cảm theo Thư Sinh, mà điều làm nàng phải ghé mắt ngó lại là một đứa bé phá lệ dịu ngoan ở giữa đám trẻ đó, dịu dàng ngoan ngoan không giống Phạm Bỉnh ngày thường một chút nào. Nhìn bộ dạng nghiêm túc học bài của hắn, trong đầu nàng không tự chủ được hiện lên các loại mong muốn tuyên truyền dạy tiểu học…
Hốc mắt hơi hơi ẩm ướt, sau đó lại lập tức nghĩ đến việc chính.
“Phốc ti phốc ti, phốc ti phốc ti!”
Tiếng ra ám hiệu tự nhiên dừng lại. Khoé miệng Phạm Khinh Ba run rẩy nhìn toàn bộ các bạn trẻ đều quay đầu lại nhìn mình, sau đó lại nhìn nhìn Phạm Bỉnh đang tập trung tinh thần vào sách vở hoàn toàn không quan tâm đến nàng, có phải là nên cảm thấy may mắn vì Thư Sinh không phát hiện ra nàng mất thể diện như thế không….
“Thủ Hằng, hình như có người tìm ngươi.” Thư Sinh mắt không chớp mặt không đổi sắc nói.
Phu tử vừa lên tiếng, bọn nhỏ cũng không kiêng kị gì nữa đồng thanh kêu lên: “Phạm lão đại hảo!”
Phạm Khinh Ba xấu hổ vẫy tay xem như chào hỏi về phía bọn nhỏ, trong lòng lệ rơi thành sông, hình tượng anh minh cả đời đã bị huỷ hoại trong chốc lát, tất cả phải trách Phạm Bỉnh!
“Chủ nhân người xong việc rồi sao? Đến lúc nào vậy a?”
Nàng nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phạm Bỉnh đã ‘thí điên thí điên’ chạy tới, “Vừa mới đến, có điều thấy ngươi rất bận a.”
Đến giờ Phạm Bỉnh mới ý thức được tình hình không ổn, lập tức làm một bộ dạng phục tùng rũ mắt kéo lỗ tai sáp qua làm nũng, “Chủ ~~~ nhân ~~~ “
Phạm Khinh Ba run hết cả người đẩy hắn ra rồi vứt cho hắn cái hộp mình đang ôm, “Cất bộ dáng làm người khác buồn nôn ấy đi. Đem bản thảo này cho Phong tiên sinh xem duyệt, tiện thể nhờ vả hắn đi quản lý cửa hàng thay cho Kim Hoạ sĩ đi, ta muốn nghỉ phép. À đúng rồi, khi về đừng quên qua quán trà Tiêu Dao cầm giấy nhắn của ta mang chút hoa quả điểm tâm miễn phí về đây, à à, nhớ mang cả báo nữa nha.”
Phạm Bỉnh nhận lệnh đi luôn, Phạm Khinh Ba nhàn nhã không có việc gì làm lắc qua lượn lại, cuối cùng dứt khoát ngồi vào chỗ của Phạm Bỉnh lúc nãy, ra vẻ rất là nghiêm trang cầm sách lên đọc bài cùng mọi người. Bọn nhỏ dường như cảm thấy rất thú vị, ngồi càng thẳng hơn, nghe giảng cũng càng hăng say hơn.
Trong không khí đang hoà thuận vui vẻ này, người duy nhất cảm thấy không tự nhiên đại khái chính là Thư Sinh.
Cho dù có cố ý không nhìn, cũng không khó để tưởng tượng ra gương mặt ra vẻ đứng đắn của nương tử nhà hắn ở dưới sân kia. Nữ nhân này sao có thể quá đáng như thế? Mấy ngày nay không để ý đến hắn, hắn chỉ nói miệng vậy thôi thế mà nàng ngang nhiên lại phân phòng thật, bây giờ lại ở đây làm như không có việc gì? Nữ nhân này sao có thể có da mặt dày như vậy? Hắn đã cố ý không để ý đến nàng rồi sao còn có thể cười với hắn như thế? Chưa nói, nương tử nhà hắn cười rộ lên vô cùng xinh đẹp, ánh mắt sáng bừng lên, cánh môi cong cong, mặt như hoa đào nở rộ… Đi đi! Nghèo hèn cũng quyết không thể khuất phục trước cám dỗ của phú quý! Nàng cho rằng chiếm được hắn ở thư phòng lần đó la đại biểu hắn là nam nhân tinh trùng ngập não sao! Nàng thật sự nghĩ nàng phóng mị nhãn chu cái môi thì hắn có thể quên việc nàng hồng hạnh vượt tường đuổi theo tình nhân cũ ngay trước mặt hắn sao! Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có!
—— Này này, không phải ngươi cố ý không để ý đến nàng sao, sao còn thấy rõ ràng như thế hả?
Trong lòng Thư Sinh đủ mọi tư vị hỗn loại hết cả lên a, nhất thời vui mừng, nhất thời lại ảo não, nhớ tới bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, vì thế trong chốc lát tự nhiên ngẩn người, trong chốc lại là thái độ hung dữ ngẩng đầu lên…..
“Phu tử người làm sao vậy a? Mặt thật là hồng nha!”
“Vớ, vớ vẩn! Mở trang thứ mười ra, đọc theo phu tử —— “
“Phu tử, trang thứ mười chúng ta đã học hôm qua rồi!”
Mặt Thư Sinh đỏ bừng, nhất thời nghẹn lời, giương một đôi mắt to tròn lên, thật là xấu hổ lại có vẻ vô tội. Phạm Khinh Ba thấy không đành lòng nên mở miệng xoa dịu: “Không phải các ngươi vừa đọc ‘Long sư hỏa đế, điểu quan nhân hoàng’ sao? Đấy không phải là trang mười à?”
“Ha! Phạm lão đại là người không biết thôi!” Bì Đản quay sang nàng, “Mấy ngày hôm nay phu tử luôn luôn bảo chúng ta đọc từ trang thứ nhất, mỗi lần đều đến đây thì ngừng, mỗi ngày đều học nội dung giống nhau, chỉ có Tiểu Tiểu Phạm là còn nhiệt tình thôi, chúng ta có thể đọc ngược lại nữa là!”
—— Ở các phương diện khác Phạm Bỉnh có ngộ tính cao hiếm thấy, chỉ có mỗi đối với tri thức trong sách vở là nhớ được trong đúng một ngày, đây cũng là nguyên nhân Phạm Khinh Ba đồng ý dạy hắn đọc sách viết chữ nhưng lại không có kiên trì tiếp tục dạy.
Lúc này nàng cũng không có cách nào khác nói chuyện với hắn, vì thế nàng và nhóm bọn trẻ cùng nhau yên lặng nhìn người đang đứng trên bục kia.
“Tan học!”
Thư Sinh vô cùng xấu hổ ôm sách vở tông cửa xông ra.
Bọn trẻ quay mặt nhìn nhau: “Phu tử tức giận sao?”
Phạm Khinh Ba lắc lắc đầu, ra vẻ hiểu biết giải thích với những người khác, “Không có việc gì không có việc gì, mà cho dù có việc gì thì ngày mai liên không có việc gì. Aiz, chỉ là hắn e lệ thôi a.” Giải thích giải thích, đột nhiên nàng ngẩng mặt lên, mơ mộng chớp mắt, cười ngọt ngào:“Thật đáng yêu!”
Bọn nhỏ yên lặng lui xa ba bước, xoa xoa tay nổi đầy da gà rồi lại quay mặt nhìn nhau: “Phạm lão đại trúng tà sao?”
Phạm Khinh Ba không nghe vào đầu chữ nào, ngược lại còn mỉm cười, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần thì trong sân đã chỉ còn lại một mình nàng. Nàng sửng sốt, cũng không lưu tâm, vẻ mặt rất là tự nhiên đi về phía cái nhà đối diện kia, trực giác mách bảo chắc chắn Thư Sinh đang trốn trong thư phòng, quả nhiên trước giá sách trong thư phòng liền tìm thấy một thân ảnh nhìn qua thì có vẻ bận bịu nhiều việc. Nghe tiếng nàng vào đến cửa, thân ảnh kia rõ ràng cứng lại.
Giờ phút này, Phạm Khinh Ba cuối cùng cũng phát hiện bản thân mình rất cặn bã. Bởi vì muốn một gia đình một đứa con mà thành thân với hắn, còn lừa hắn nhiều chuyện như vậy, một tình nhân cũ công khai, một lão công giả bí mật, thay phiên nhau ganh ghét đối đầu hắn, mỗi lần chọc hắn nổi giận chỉ biết trị được ngọn không trị được tận gốc hoặc là hôn nhẹ ôm ôm hoặc là kéo hắn lăn qua lăn lại trên giường, giải quyết qua loa tạm thời..
Đợi chút, tuy rằng từ trước đến giờ nàng chỉ có một nam nhân là Thư Sinh này, nhưng không biết Thư Sinh nghe ở đâu ra kết luận nàng phá thân vô số đồng nam, vì thế trong mắt Thư Sinh nàng căn bản chính là loại nam chính ngựa đực trong ngôn tình kinh điển Đài Loan mà chính mình khinh bỉ nhất sao?
Ặc ặc…… Hình như giới tính không đúng… Quên đi, mặc kệ rối loạn giới tính đi! Hôm nay nàng tuyệt đối sẽ làm cho mọi việc đều rõ ràng, mặc kệ cái tên Giải Đông Phong đáng ch.ết kia, nàng không muốn Thư Sinh có hiểu lầm gì với nàng, nàng còn muốn Thư Sinh biết được thực ra nàng đối với hắn…
Phạm Khinh Ba hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên, ôm lấy hắn từ phía sau.
Từ khi ý thức đươc bản thân mình cặn bã thế nào thực ra nàng rất sợ hắn sẽ đẩy nàng ra, may mắn hắn không làm vậy, nếu không bằng công lực của hắn phỏng chừng nàng tàn đời rồi.
Thân thể hắn cứng ngắc một cách kỳ quái, cổ như bị nghẹn không nói nên lời, trong lòng nàng thở dài một hơi, nghiêm túc học theo Phạm Bỉnh làm nũng, “Tướng ~~~~ công ~~~~” thân thể hắn lập tức không cứng ngắc nữa —— hắn run run.
Được rồi, nàng thừa nhận nàng biết Phạm Bỉnh không phải tấm gương tốt nhưng mà khi tuyệt vọng nàng có thể thử bất cứ cái gì.
Nàng dán mặt lên lưng hắn, hắn rõ ràng cảm giác thấy sau lưng ẩm ướt, bị nàng dọa. Phát hiện hắn có chút giãy giụa, nàng ôm chặt hơn một chút, chuẩn bị lại một lần nữa rồi mở miệng, “Thư Sinh, xin lỗi.” Những lời này thành công làm cho hắn ngừng giãy giụa. (Min: k…h.. ó..c.. khóc sao *lắp bắp*)
Nàng tìm một vị trí thật thoải mái dựa vào, tiếp tục nói: “Ta luôn làm theo ý mình, một chút hiểu lầm ta luôn mặc kệ nó, cho nên làm cho ngươi không thoải mái, xin lỗi. Mấy ngày nay ta vội vàng làm bản thảo, có thể lại làm cho ngươi hiểu lầm thêm, chúng ta cùng giải thích với nhau được không? Ngươi hỏi Phát Bệnh thì biết, ta viết bản thảo chính là một ngày một đêm như vậy, không nhằm vào ngươi, thật đấy. Còn những chuyện khác, chỉ cần ngươi hỏi, ta đều sẽ nói rõ với ngươi có được không?”
Thư Sinh không nói lời nào, nhưng thái độ rõ ràng hòa dịu đi rất nhiều, thân thể cũng không kháng cự nàng như trước nữa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiện thể được một tấc lại tiến thêm một thước* dùng mặt cọ cọ lưng hắn, mềm yếu nói: “Aizz, ta nhớ ngươi.”
(*Nguyên văn: 得寸进尺 đắc thốn tiến xích có nghĩa giống như câu: được voi đòi tiên hay đượcđằng chân lân đằng đầu.)
Phòng tuyến cuối cùng bị đánh tan, Thư Sinh quân lính tan rã, ánh mắt lòe lòe, cố nghiêm mặt kìm nét sắc mặt vui mừng “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Thư Sinh cuối cùng buông toàn bộ vũ khí đầu hàng, đang muốn lễ thượng vãng lai* đáp lại một câu ngươi tử, vi phu cũng rất nhớ nàng, đột nhiên rùng mình, cắn răng nói: “Ngươi tử nàng trước hết vẫn nên nói cho rõ ràng, là nhớ vi phu, hay là nhớ thân thể vi phu?!”
(*lễ thượng vãng lai: nghĩa là có qua có lại, ở đây nghĩa là đáp lại lời.)
“Hả?”
Thư Sinh cầm lấy hai bàn tay nào đó vốn nên ôm bên hông hắn lại không an phận cao thấp đi động xoa nắn, quay người lại.
“Á á… Thói quen, thói quen… Không phải cố ý…..” Phạm Khinh Ba cười gượng, trong lòng lại có xúc động muốn rơi lệ, ai cho phép ngươi hả cái tay hạnh kiểm xấu này! Ai cho phép ngươi hả cái tay hạnh kiểm xấu này! Ai ngựa đực a ngươi ngựa đực! Ô ô ô, hi vọng Thư Sinh không cần nghi ngờ chất vấn trước kia của nàng.
Bộ mặt cúi đầu nhận lỗi đúng tiêu chuẩn…..
Thư Sinh cả mặt lạnh lùng, bỗng chốc nâng tay lên, bả vai Phạm Khinh Ba co rụt lại, theo bản năng che tai nhắm tịt mắt lại.
Nửa ngày không thấy trừng phạt gì, nàng dè dặt cẩn thận mở một con mắt, liền thấy trong tay hắn không biết từ khi nào có thêm một phong thư, vẻ mặt đang rất nghiêm túc đọc. Nàng trừng mắt nhìn, mãi mới kịp phản ứng, “Cái gì đây?”
“Thư.” Thư Sinh tiết kiệm chữ như vàng.
“Từ đâu đến?”
Thư Sinh giơ giơ tay còn đang cầm mũi tên cắm trên phong thư.
Phạm Khinh Ba cuối cùng cũng tập trung tinh thần tỉnh táo lại.“Thư gì á? Viết cái gì?”
Thư Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt đầy hoang mang, “Nương tử nàng mau đến xem xem, đây hình như là thiếp mời đấu trên bảng xếp hạng binh khí, có phải là gửi nhầm không nhỉ?”