Chương 8

Dạo gần đây au rất bận, nên sẽ trở về lịch đăng chap như ban đầu, 1 tuần 2 chap, minasan thông cảm nha, thật ra không phải au không có thời gian viết đâu, mà do smartphone của au bị gặp trục trặc về kết nối mạng nên không thể up chap mới thường xuyên được... gomenmashai...
Renggg... renggg....


Tiếng chuông tan học vang lên khiến cả ngôi trường òa ra những tiếng động ồn ào như ong vỡ tổ. SoT hí hửng đeo cặp xách ra về và đích tới của anh chính là quán Lotte Lovely Cat vì muốn gặp ai đó... cơ mà có điều gì đó sai sai thì phải
- ch.ết mịa! Mình chưa chép phạt?!


SoT nhớ ra, không biết phải làm sao, bây giờ mà lôi giấy ra chép thì muộn mất, nhưng trong lớp giờ chỉ còn anh và... tên khốn ST xấu xí kiêu ngạo xồn xồn đang nằm gục xuống kia. SoT bĩu môi khinh bỉ nhìn ST rồi bỏ ra về, tại sao anh phải chép, đúng! Tại sao hôm nay anh lại phải sợ và quan tâm tới bà giáo viên chủ nhiệm kia chứ?! Mọi ngày anh có bao giờ như vậy đâu, mà bà cô hôm nay thật lạ... nhưng cũng hơi quen thuộc


ST ngóc đầu dậy, trong lớp chả còn 1 ai, thật là buồn ngủ mà. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khốn thật, trời tối om... Mấy đứa cờ hó lớp này, ra về mà cũng không thèm gọi anh dậy! Không có ai gọi cũng phải thôi, anh ta nổi tiếng là nóng tính và ngông nghênh mà, trong suy nghĩ của những đứa khác, muốn sống tốt thì tránh xa tên này ra. Mặc dù các bạn nữ cũng muốn gọi lắm nhưng lại sợ...


TB xem giờ trên màn hình điện thoại, đã 18 giờ 30 phút rồi, cả phòng giáo viên cũng chẳng còn ai, nhưng tại sao co vẫn ngồi ở đây? Là vì đang chờ SoT đem bài chép phạt tới. TB tuy không phải là người nguyên tắc hay bảo thủ gì đó, nhưng cũng không phải là người dễ dãi, nên cô vẫn ngồi đây để chờ. Nhưng quá lâu để chép có 10 trang vở, cho dù bắt đầu chép từ lúc ra về thì cũng chỉ mất 20 đến 30 phút là cùng. Còn bây giờ là 2 tiếng rồi đấy. Nếu không phải tại cô còn bận ngồi lại làm xong giáo án mà bà HT giao cho, cô cũng không rảnh mà ngồi đây chờ đâu.


Đi ngang qua lớp học, thấy điện tối thui, chậc, SoT, cậu ch.ết chắc với tôi rồi, dám phớt lờ đi lời nói của tôi ư? Cho dù có lí do gì gấp gáp thì cũng phải báo lại cho tôi chứ, làm bổn cô nương đây ngồi chờ mỏi mắt. Bây giờ thì phải cuốc bộ ra đường lớn để bắt xe buýt về nhà. Trường Zodiac không nằm ngoài quốc lộ, mà xây hẳn trong 1 khu đất rộng có nhiều đường con rẽ vào. Đang đi, bỗng cô thấy từ xa có 1 đám học sinh nào đó đang bước tới, trông giống như học sinh du côn hơn, thôi thì cứ làm ngơ mà đi ngang qua đi, nước sông ta không phạm nước giếng các người a.


available on google playdownload on app store


- Này cô bạn, đi đâu mà vội thế?
“Khỉ thật!”
TB đang cắm cúi đi thì 1 tên trong đám kia chặn lại, khóe môi vẽ nên 1 nụ cười khinh. TB 2 tay siết chặt, ngẩng mặt lên, cố rặn ra 1 nụ cười giả tạo:
- Về nhà! Có gì không?


- Ầuy... vẫn còn sớm mà, về nhà làm chi chớ~ _ tên khác gãi gãi đầu, bước lại gần TB, TB giữ nguyên cái bản mặt đó, quay sang tên kia:
- Về để nấu cơm và làm việc nhà, có ý kiến gì không?


- Chậc, quả là 1 cô gái thú vị, nhưng mà bọn tôi đây có việc thú vị hơn cho cô bạn làm đây, đảm bảo vui cực! _Lại 1 tên khác bước tới và chạm vào vai TB khiến cô bất giác né đi, anh ta cười gian tà:
- Đi chơi với tụi này, cưng sẽ không phải hối hận!


Cuối cùng cũng lòi ra bản mặt bỉ ổi, TB nhếch môi cười khinh, bọn học sinh này cũng màu mè thật, muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, bày đặt “tế nhị” bắt chuyện con người ta đủ thứ, khoanh tay lại nhìn bọn kia, cái tướng đứng của TB lúc này rất chi là chị đại:


- Này mấy cưng, học trường nào vậy, ăn mặc đồng phục thế này mà đòi đi chơi với bổn giáo ta à? Giáo viên của trường Zodiac đang đứng trước mặt mấy cậu đấy!


TB vừa dứt lời thì mặt đám kia đen kịt, ối mẹ ơi, sao con “nu” thế này, tự dưng nói ra vậy làm gì cơ chứ Chúng nó có phải học sinh trường Zodiac đâu mà ra oai không biết?!!! TB khóc ròng trong lòng, cùng lúc đó, mấy đưa kia chầm chạm tiến về phía TB khiến cô phải thụt lại vài bước, 1 tên lên tiếng:


- Giáo viên Zodiac? Chậc, học sinh của cô đang nợ bọn tôi, vậy thì để giáo viên cô thanh toán vậy?


TB hơi giật mình, ở trường cô có học sinh nào nợ bọn này ư? Nhưng mà tại sao giáo viên phải trả nợ cho học sinh chứ, biết mốc đứa học sinh đó là đứa học sinh nào đâu mà kiếm nó đòi nợ chứ!! Mà trong người cô có vài tờ 100 H thôi chứ nhiêu?!!!


- Nợ gì?... Nói cho mấy cậu biết nha, tôi chỉ còn 300 H để về xa buýt thôi đấy! _TB vừa thụt bước ra sau, vừa sĩ diện nói, đám kia nhìn nhau rồi cười tà:
- Tụi này thèm đòi tiền ư? Món nợ đó... chính là máu!


- Hả?! _TB kinh ngạc, mịa, ngày đầu tiên đi làm giáo viên thay cho bà chị chẳng lẽ là ngày cuối cùng cô được sống hay sao chứ, tay chân thì đông cứng nhưng mồm miệng TB vẫn bô lô:


- Học... học sinh đó là ai hả?! Các cậu đừng gạt tôi nếu không nói tên học sinh đó ra! _ch.ết tiệt, bà mà sống sót khỏi vụ này thì sẽ dần cho tên học sinh đó 1 trận!
- Hàn Sư Tử! Học sinh cá biệt của trường cô đấy! _Tên kia nhếch mép, cái gì? Hàn Sư Tử á
- Đứa nào vừa nhắc tên tao?


Chợt, có 1 giọng nói trầm trầm vang lên, sau đó, thu vào ánh mắt cả TB và bọn kia là hình ảnh của 1 đứa nam sinh tóc vàng, xách chiếc cặp da ở bên vai, 2 tay đút túi, bước đi ngạo nghễ.
Phịch!
ST vất chiếc cặp cho TB chụp, anh bước đến gần mấy đứa kia, mặt ngông ngông:


- Là tụi Zendiz High School à, lần trước ăn đòn chưa đã sao, bây giờ còn dám kéo đàn tới quậy giáo viên trường tao?


- Hừ, mày đến đúng lúc lắm Sư Tử, dám đánh đàn em của tao, hôm nay tao sẽ tính sổ với mày! _ Tên đứng giữa lên tiếng, sắc mặt chứa đựng những tia tức giận và ra lệnh cho bọn còn lại cùng xông lên khiến TB bất giác lùi ra xa.
Bốp! Bốp! Huỵch! Thuỵch! Cốp! Phịch!
Phịch!


Thêm 1 tên nữa gục xuống đất, ST thở hổn hển, đứng cũng không thẳng, chùi đi vết máu ở khóe miệng, ST định quay lại thì 1 tên vùng lên với cái cây gỗ sần sùi khiến ST không kịp đề phòng...
Bốp!
Phịch!
-!!? 0_o


ST ngạc nhiên khi thấy tên quỷ kia lăn ra ngất, ngước mặt lên và bắt gặp gương mặt thở dốc của TB, trên tay cô là chiếc giày bata đế cao. Nhìn tay cầm giày run run của TB, đôi chân không nhỏ nhắn trên mặt đất lạnh, và... gương mặt hoang mang của cô, khóe môi ST khẽ nhếch lên, 1 tia cảm xúc lạ len lỏi vào tim anh. Phủi phủi quần áo, ST lấy lại cặp xách của mình, đứng sừng sững nhìn cô giáo:


- Sao giờ này cô còn ở đây?
- Còn em? Sao giờ này chưa về nhà?
TB loay hoay đeo giày vào, chẳng mấy chốc mất thăng bằng mà cả người ngã xuống...
- Ê, cẩn thận!
ST vội đỡ bà cô, TB vịn tay lên vai ST mà đứng lên, luống cuống đẩy nhẹ gọng kính và hắng giọng:


- Cảm ơn, tối rồi em về đi, học sinh gì mà giờ vẫn chưa chịu về nhà?!
Nói rồi TB bước đi, còn ST vẫn đứng đần tại chỗ, cảm giác lúc cô giáo ngã vào người mình, lúc đó, hình như tim cậu đã lỗi 1 nhịp... nhưng tại sao lại như vậy chứ
- Sao vẫn chưa thấy đâu vậy


SoT ngồi vắt chân ở 1 cái bàn cạnh cửa sổ của quán, anh cứ chăm chăm nhìn vào nhà nghỉ của nhân viên trong quán, đáy mắt ánh lên tia chờ đợi... anh thừa nhận, mình đã thích TB, vì chẳng khi nào anh rảnh mà ngồi im 1 chỗ chỉ vì muốn trông thấy ai đó, đến cả hẹn hò với mấy nàng hot girl anh cũng chẳng có hứng... Đến khi CG đã làm xong ca của mình và xin phép chị quản lí về, cô thấy nãy giờ SoT toàn nhìn vào trong khu vực dành cho nhân viên, dù sao cũng học cùng trường, cũng gặp vài lần vì tên này hay đi trễ, mà cô là thư kí hội học sinh... hay chính xác hơn cô cũng từng bị SoT tán dù không đồng ý.


- Cậu chờ ai à?
- Cậu là? _SoT hơi ngạc nhiên nhìn CG, CG hơi bất ngờ, não cậu ta là gì vậy, cậu ta cũng mắc chứng hay quên giống TB sao
- À, tớ là Cự Giải, lớp 11A , thấy cậu có vẻ đang chờ ai đó?


- À... mà cậu là nhân viên ở đây đúng không? _SoT nãy giờ chỉ suy nghĩ mãi 1 chuyện mà chẳng để ý gì đến những người xung quanh, khi nhìn kĩ cô gái trước mặt anh mới nhớ ra cô này là người lúc nãy bưng món đến bàn mình. CG gật đầu nhẹ, SoT liền bật dậy, ánh mắt toát lên tia hy vọng:


- Vậy cậu có biết Thiên Bình không, cô ấy cũng là nhân viên ở đây đó!
- À... Thiên Bình, tớ biết, có gì không? _CG khẽ cười duyên, thì ra lại là anh muốn gặp TB, cậu ấy nhiều fan ghê. SoT gãi gãi đầu bối rối:
- Hôm nay tôi không thấy cô ấy...


- À... Thiên Bình bây giờ chỉ còn làm ở đây vào chủ nhật thôi, hình như cậu ấy kiếm được 1 việc khác nhẹ nhàng hơn rồi! _CG đăm chiêu trả lời, khiến SoT không khỏi sốc, anh liền hỏi CG:
- Vậy cậu có biết nơi làm mới của Thiên Bình không?


- Chuyện này thì tớ không biết, cậu ấy không nói! _CG lắc đầu, rồi tạm biệt SoT về trước, SoT uể oải ngồi xuống ghế... 1 cảm giác hụt hẫng xuất hiện rõ ràng trong lòng anh...
- Sao em lại đi theo tôi? _TB dừng bước, quay người ra sau nhìn ST trân trối, ST thong dong bước ngang qua:
- Ai bảo tôi theo cô, tại tiện đường về nhà tôi thôi!


TB nghe thế thì hơi quê, mà thời này là thời đại gì mà bày đặt quê, vác cái mặt dày của mình, TB bước những bước rõ lớn để bắt kịp ST rồi vượt qua cả ST. Nhìn bộ mặt tự đắc khi vượt qua ST của TB, ST khẽ cười nhẹ, cô giáo, từ khi nào mà tôi thấy cô không còn phiền phức như trước nữa vậy? Cô không còn than thở, không còn uể oải, cũng không còn chán nản khi dạy lớp tôi, và cũng không còn quýnh quáng lên khi tôi đánh nhau, cũng không tỏ ra lo lắng hay cằn nhằn khi thấy tôi bị thương, tuy có hơi tủi... nhưng rõ ràng cô không còn như trước, và tôi thích con người này của cô! _ST, giá như mày có thể nói với cô ấy chứ không phải nghĩ riêng trong lòng thế này. Khi ra đến quốc lộ, TB đi tới trạm xe buýt, ngó đồng hồ trên tay, xui thật, 10 phút nữa mới có chuyến. Nhìn gần đó có tiệm thuốc nhỏ, TB hơi liếc mắt nhìn sang thằng học sinh bằng tuổi mình, cậu ta có vết xước ở khóe miệng kia, ở má cũng có. Khẽ lắc đầu, sao cô lại rảnh hơi lo chuyện bao đồng thế không biết...


3 phút sau, TB quay lại với cây kẹo ʍút̼ trên miệng, đứng đút tay vào túi áo khoác trông khá ngông, chợt...
Bộp!
-_-_-_-_-_-_-_-_-__-_-_-_-_-_-_-_-






Truyện liên quan