Chương 17
♊♊♊♊♊♎♎♎♎♎♌♌♌♌♌
Renggg... renggg... renggg...
Chẳng mấy chốc, chuông ra về cũng reo lên, hầu hết “công dân” trường Zodiac đều vui mừng và hớn hở...
- Nhân Mã, mình đi ăn kem đi! _KN đeo balo rồi quàng vai NM bước đi, NM cười tươi rói, nhưng ánh mắt lại cứ lướt qua chiếc bàn trước bàn mình, SoT vẫn chưa thấy đâu...
Cả lớp 11S từng đứa từng đứa vác xác ra khỏi lớp, chỉ còn 1 cái balo, 1 chiếc cặp da và 1... bóng người đang nằm trầm tư trên bàn... ST đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ, anh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái sốc và kinh ngạc khi biết cô giáo không phải là cô giáo... Đúng là tính cách của cô giáo lúc này và cô giáo tuần đầu anh gặp trái ngược nhau 1 trời 1 vực, nhưng sao anh lại không nghĩ đến chuyện này, đó là 2 người khác nhau... nhưng ngoại hình và giọng nói thật sự như nhau mà...
- Ê mèo! Định cắm rễ ở đấy luôn hả?!
1 giọng nói lại kéo ST ra những dòng suy nghĩ hỗn mang ấy, ngước đầu 1 cách mệt mỏi lên nhìn thì anh thấy bà chị hai và thằng em song sinh trời đánh. Không nói không rằng, ST ngáp 1 cái rồi xách cái cặp rỗng đi, ném sang cho BD và 2 tay thì đút túi quần, ngông ngang bước đi trước sự cau có khó chịu của BD. XN khẽ lắc đầu, thở dài, haiz...
- Xử Nữ, giáo viên chủ nhiệm lớp em có em gái không?
Đang trên đường về nhà thì ST bỗng lên tiếng. XN ngừng đọc sách, quay sang nhìn ST:
- Cô giáo mới ra trường Diệp Bảo Bình á hở?
Không nói gì, ST chỉ khẽ gật đầu, mặt có vẻ đang suy ngẫm điều gì đó. XN tay đưa xoa cằm, nhíu mày như không biết rõ:
- Nghe ông thầy lớp chị, bà cô đấy hình như có 1 đứa em gái bằng tuổi cưng thì phải... A! _Bỗng XN đập tay:
- Chú mày nhắc chị mới để ý, Diệp Thiên Bình – thần đồng của trường mình năm ngoái là em gái của cổ đấy!
- Diệp Thiên Bình? _ST nhíu mày, nhìn cái bản mặt là biết thằng này chả biết quái gì đến Diệp Thiên Bình. XN xùa tay:
- Cũng phải ha, chú mày năm ngoái ăn suốt ngày cúp tiết, rồi đi đánh nhau, ngủ trong lớp thì sao biết tới nữ thần tượng của chụy được, ê, Bạch Dương! _Nói đoạn XN nhướn người qua khều khều thằng nhóc đang coi trận đấu loại bóng rổ của trường đối thủ, cô hỏi:
- Cưng có biết Diệp Thiên Bình lớp 10A năm ngoái không?
- Biết... ch.ết liền, bà chị đừng làm phiền tui coi bóng rổ chớ! _BD phủi phủi tay, cốt là chẳng thèm để tâm đến câu hỏi của XN. Mặt XN xuất hiện vài tia hắc tuyến...
- Cô ấy học lớp nào vậy?
- Hả? Ai cơ? _XN chun mũi, thằng nhóc nói không chủ ngữ thì ai mà biết được, ST hạ giọng:
- Diệp Thiên Bình!
- À... _XN ngừng 1 lát rồi luyên thuyên:
- Không còn học nữa, đúng là thần đồng mà, mới có 1 năm mà tốt nghiệp cấp III và cả đại học nữa, đại học Zodiac nữa chứ! Ôi~ Ngưỡng mộ thật!!!! Giá như mình được như cô ấy!
XN cứ thế ngưỡng mộ rồi ganh tỵ, để lại ST 1 đống suy nghĩ...
- Có khi nào... đó là Diệp Thiên Bình?
Sunday...
Biệt thự nhà họ Dương...
- Hừ! Bà được lắm Lý Uyển, dám cả gan kết hôn với Hàn Tịch – kẻ thù không đội trời chung của tôi! Tôi không ngờ bà dùng cách này để trả thù tôi, nói cho bà biết, Dương Phong này sẽ không vì tình cũ mà nương tay với bà đâu!
Píp!
Người đàn ông trung niên tóc xám tro nhấn mạnh vào nút tắt rồi quăng chiếc điện thoại sang 1 bên. Đôi mày chau lại, những vết chân chim khóe mắt hiện rõ lên, ánh mắt và sắc mặt hiện rõ thái độ tức giận và bực mình. Là chuyện vợ cũ của ông sẽ kết hôn với 1 người khác, không ai khác chính là chủ của công ti đối thủ xương máu của ông – Hàn Tịch. Có thể người ngoài nhìn vào thấy vô lí, nhưng, năm xưa, ông đã chọn sự nghiệp thay vì vợ ông, nên lần này, ông hiểu nhầm hạnh phúc của bà chính là để trả thù ông, có câu nói: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Vì vậy, ông tức giận cũng có nét hoang mang chính là điều không thể tránh khỏi.
- Ba vẫn chưa chịu chúc phúc cho mẹ à?
Bỗng... 1 giọng nói nửa đùa nửa nghiêm túc vang lên, Dương Phong trầm sắc nhìn sang con người đang đứng dựa vào thành cửa, ánh mắt và mái tóc ấy rất, rất, rất giống bà ta, đó cũng chính là lí do ông giận cá chém thớt, tất cả những bực tức trong người ông đối với vợ cũ của mình đều được trút lên người thằng con thứ của ông 1 cách... minh bạch, như lần khóa thẻ tín dụng lúc trước.
- Chúc phúc? Có phải mày đòi hỏi quá nhiều không? Song Tử? Người đàn bà đó đáng được như vậy sao? _Giọng điệu của ông như mỉa mai và giễu cợt SoT khiến bàn tay anh vô thức siết chặt.
- Xứng đáng hơn ba nghĩ rất nhiều là đằng khác! _SoT cố kìm nén, anh nghiêng đầu đáp lại, giọng nói nhàn nhạt không quá chắc chắn hay không quá phủ định. Dương Phong tức giận, năm lần bảy lượt con ông đều nói và nghĩ tốt cho người đàn bà kia, ông ghét, quát lên:
- Mày biết cái gì mà nói!
- Vậy ông biết được gì, nói tôi nghe! Ông biết mẹ tôi sống cực khổ thế nào, thiếu thốn tình thân thế nào, đau lòng thế nào khi ông vất bỏ mẹ tôi?! Đừng tưởng ông chịu trách nhiệm nuôi anh em tôi là khiến mẹ tôi đỡ cực, ông hoàn toàn không biết gì về bà ấy cả!
Sập!
SoT giận dữ bước ra và đóng sập cánh cửa lại, để lại ông Dương Phong bàng hoàng đứng không vững trong phòng bởi câu nói vừa rồi...
Ông ta vẫn như vậy, ngày xưa đã bỏ mẹ anh, bắt anh em anh sống 1 cuộc sống không mẹ, ông ta chỉ biết cắm đầu vào công việc, nên đến tình cha cũng không có, cũng may anh còn có SN – anh trai của mình. Mẹ anh cũng đã chịu cực biết bao nhiêu, vì muốn có yêu thương mà không biết bao nhiêu lần lén gặp anh và SN. Bà muốn thay đổi cuộc sống bằng cách tiến thêm bước nữa và phấn đấu trên con đường trở thành ngôi sao, nhưng vì tính không hợp nên 2 cuộc hôn nhân của bà đã tan vỡ. Nhưng lần này, tuy anh không biết có phải là lựa chọn tốt của bà hay không, nhưng anh tin bà, vì anh cũng như bà, đều là những con người cô đơn muốn có được hạnh phúc. Sở dĩ anh trở thành người đào hoa và quen với nhiều người là vì anh sợ cô đơn, anh không muốn sẽ có ngày anh lẻ loi 1 mình nên cảm xúc của mẹ, anh hiểu và thông cảm. Thế nhưng người đàn ông mà anh gọi là ba trước mặt lại nghĩ đó là 1 vụ trả thù có tính toán mà nghĩ xấu cho mẹ anh, anh không cam tâm...
- Cậu hai...
Bà giúp việc thấy SoT hừng hực lửa giận bước ra khỏi nhà thì thấy buồn, từ khi bà đến đây làm việc, 2 cha con nhà này lúc nào cũng đấu đá nhau vì bà chủ, còn cậu nhất thì...
- Dì đừng lo, nó cũng lớn rồi, tôi hiểu cảm giác của nó mà! _SN từ trên lầu bước xuống, cười ôn nhu để trấn an bà giúp việc, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Anh cũng giống SoT, chỉ khác là, anh biết ba anh đang bị ung thư gan giai đoạn 1, anh không nên vì nóng nảy nhất thời như em mình mà vất bỏ cha anh, anh phải ở lại để chăm sóc cho ông ấy, nếu có thể, anh sẽ từ từ biến đổi hình ảnh của mẹ anh trong suy nghĩ của ba...
SoT rời khỏi nhà, xe không có, tiền không có, thế là anh đành cuốc bộ ra ngoài đường. Tự dưng trong đầu anh lúc này lại hiện ra hình ảnh của ai đó, là cô nhân viên của quán lotte Lovely Cat. Nói thật, SoT không hiểu sao càng ngày càng muốn nói chuyện và tiếp xúc với cái cô TB ấy. Lúc đầu, anh chỉ đơn thuần muốn cưa cổ để đính chính lại sức hút của mình nhưng tiếc là thất bại. Mà hình như vì thất bại nên anh mới cứ lao đầu vào, tất cả những chi tiết nhỏ nhặt của cô ấy anh đều để ý, từ màu tóc, màu mắt, cách nói chuyện, đến cả mùi hương anh đào thơm nhẹ. Và vì vậy mà khi có chuyện không vui, anh lại muốn ngồi cạnh cô ấy để hàn huyên, à không, tự kỷ cũng được. Có điều lạ là, ngoài hình ảnh cô gái ấy ra, anh còn nghĩ tới 1 hình bóng khác... cô giáo chủ nhiệm...
- Aissss!!! Mày điên thật rồi Song Tử, tao biết mày thay đổi chóng mặt nhưng mày không phải là người 1 lúc thích 2 người! Bà cô đó làm sao có thể!!!!
SoT tự vò rối đầu mình, phải, anh có thể là người nhìn thấy cô gái này đẹp thì siêu lòng, cùng lúc nhìn thấy cô gái kia thì mến nhưng cảm giác thật sự thích 1 người, không thể xảy ra cho cả 2 được, dù tính cách của 2 người đó có giống nhau đến cỡ nào, đó cũng là 2 người hoàn toàn khác nhau mà...
- Em biết rồi, chị cứ gọi về hoài như vậy tốn tiền điện thoại lắm đấy!
Bỗng, 1 giọng nói vang lên gần đấy khiến SoT dừng bước, ngước nhìn sang ghế đá cạnh bờ hồ ngay cạnh và thấy mái tóc mà nâu đất quen thuộc...
- Ừm, ở bên đó giữ gìn sức khỏe, mai mốt đừng có vác bộ xương khô về là được rồi!......... Sayonara!
Píp!
TB cúp máy, đôi mày khẽ giãn ra, cô khẽ thở dài:
- Haiz... mới có 2 tuần, vậy là còn 5 tháng 2 tuần nữa!
- 5 tháng 2 tuần nữa thì sao cơ?!
- Thì chị hai tôi về nước, vậy mà cũng hỏi... oái?!
TB mải chú ý vào điện thoại mà đến tận giờ mới giật mình khi thấy quả đầu xanh lòe loẹt của SoT. SoT cười tít mắt đặt mông xuống ghế ngồi cạnh TB:
- Good morning~
- Haiz... sao ngày nào tôi cũng phải gặp cậu vậy? _TB lia ánh mắt chán nản nhìn SoT, cơ mà...
- Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau sao? _SoT tròn 2 mắt ngạc nhiên, bây giờ TB mới thấy lời nói của mình bị lố, cô liền đính chính lại:
- Ý... ý tôi là sao chủ nhật nào cũng gặp cậu vậy?
- Ấy... _SoT nghe được mới bắt đầu dịch mông lại gần TB khiến cô phải đề phòng, hơi ngả người sang để tránh va chạm với tên này, SoT cười thâm ý:
- Cậu nghĩ xem, đây có phải là duyên phận không?
- Không! _TB đáp cụt lủn khiến nụ cười trên mặt SoT cứng nhắc, TB đẩy anh ra, hắng giọng:
- Tình cờ khác duyên phận rất nhiều!
- Nhưng nhiều cái tình cờ sẽ tạo thành duyên phận! _SoT đế thêm, TB lườm anh, rồi đứng dậy bỏ đi, không mảy may gì đến sự ngỡ ngàng của anh chàng... phũ... quá phũ nha, anh đáng thương khác gì 1 con cún bị bỏ rơi nhể
- Khoan đi đã!
-...
TB dừng bước khi SoT cố níu lại, nhưng không quay mặt nhìn anh. Giọng SoT trở nên nghiêm túc và thành khẩn:
- Hôm nay, tôi không muốn ở 1 mình!
- Có ai ép cậu đâu! _TB nhởn nhơ đáp lại, SoT cười khổ:
- Ý tôi không phải vậy!
- Cậu chủ, đây là những gì cậu cần ạ!
1 người đàn ông mặc vest đen lịch sự, thận trọng đưa 1 tập hồ sơ cho người mà anh ta gọi là cậu chủ. Nhận lấy tập hồ sơ, ST khẽ gật đầu:
- Được rồi, Lưu Y, đừng tiết lộ chuyện này cho người thứ 3!
- Vâng, tôi biết rồi, tạm biệt cậu chủ! _Người đàn ông tên Lưu Y cúi chào rồi bước vào trong xe và phóng đi. ST đứng đấy, mái tóc vàng trông nghịch ngợm và ngông ngạnh khẽ bay bay theo làn gió nhẹ, như có 1 sự lôi cuốn vô hình mà ST vô thức bước tới bên bờ hồ Buterfly...
Vừa đi, ST vừa xem những tài liệu trong tập hồ sơ vừa nhận, đập vào mắt anh đầu tiên là tấm hình gương mặt 1 cô gái tóc nâu đất bồng bềnh, đôi mắt cùng màu đang tròn mắt lên nhìn gì đấy, công nhận, ngoài màu tóc ra thì khá giống với gương mặt không đeo kính của cô giáo lúc anh nhìn thấy ở phòng y tế... sau đó thì...
Hồ sơ: Diệp Thiên Bình – 17 tuổi: thần đồng siêu việt của Zodiac High School 2015. 2 tháng đầu năm học 2014 -2015 đã tốt nghiệp phổ thông. Năm 2016 – ra trường đại học Zodiac chuyên ngành kinh tế ngoại thương nhưng vẫn chưa đủ tuổi lao động, v...v....
Sau khi đọc xong hồ sơ kèm theo 1 số tấm hình mà Lưu Y chụp trộm được, ST hoàn toàn rơi vào trạng thái sốc 1 lần nữa, những chứng cớ này chứng tỏ cô giáo anh ấn tượng và Diệp Thiên Bình mới là một nhưng... bản thân anh vẫn chưa muốn tin vào sự thật đáng kinh ngạc này... cho đến khi...
- Đó chẳng phải là... _Hình ảnh 1 cô gái mái tóc nâu đất bồng bềnh trông khá quen ngồi bên kia bờ hồ thu vào tầm nhìn của ST, cô gái đó là Diệp Thiên Bình đúng không?...
°•○●°•○●°•○● °•○●°•○●°•○●