Chương 4: Chương 4:
Tiễn nhà tư bản đi rồi, Thịnh Nịnh thật sự là đói muốn ch.ết, tính toán quay về ký túc xá gọi đồ ăn bên ngoài.
Kết quả là bị người gọi lại.
"Thịnh Nịnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi năm chuyên ngành của bọn họ chiêu sinh tổng cộng mười chỉ tiêu. Những người có thể vượt qua các cuộc viết và phỏng vấn trong và ngoài nước thì chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng. Lúc đầu Thịnh Nịnh bước vào kỳ thi, mỗi ngày cô đều học tập chăm chỉ, Đới Xuân Minh cũng coi trọng cô nhất, thường đưa cô đi dự thính những cuộc hội nghị quan trọng. Nhưng bây giờ cô bị vị giáo sư này chơi một vố, Thịnh Nịnh thực sự không còn cách nào để tôn trọng ông ta nữa.
Thịnh Nịnh rũ mi, không nói gì.
Mà Đới Xuân Minh thì cứ bla bla.
"Lúc nãy mới nói em nên tập trung vào kỳ thi phiên dịch, còn chưa tốt nghiệp thì đừng mãi nghĩ về danh lợi, mấy thứ giả dối. Sau khi tốt nghiệp, em có thể đi đâu, tất cả phụ thuộc vào năng lực chuyên môn của chính bản thân em. Nếu ngay cả một chứng chỉ phiên dịch không thi đậu, kết bạn với sếp lớn như vậy có ích lợi gì chứ?"
Sau khi nói một đống, cảm thấy đủ rồi, cuối cùng Đới Xuân Minh mới vào ý chính: "Làm sao em quen biết tổng giám đốc Ôn vậy?"
Thịnh Nịnh: "Chuyện này không liên quan gì đến thầy ạ."
Nhìn vẻ mặt không vui của Thịnh Nịnh, tựa như không hài lòng mấy lời dạy dỗ của ông ta, Đới Xuân Minh cũng hạ giọng, mang theo chút uy hϊế͙p͙: "Thế nào? Thầy thường mang em đi xem thế giới bên ngoài, em tự hỏi xem học viện của chúng ta có ai có cơ hội đi thực tập hội nghị nhiều như em không? Vì một chuyện ký tên nho nhỏ mà em nhỏ mọn với thầy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gương mặt Thịnh Nịnh rất bình tĩnh, cô giễu cợt, trong lời nói mang theo sự châm chọc đáp trả: "Lấy tâm huyết của em để lót đường cho cháu gái, thầy vốn là một người không nói đạo lý rồi. Em hy vọng thầy đừng cảm thấy việc em thua thiệt là lẽ đương nhiên."
“Em có ý gì?” Đới Xuân Minh sầm mặt lại, giọng điệu trở nên gấp rút: “Buổi sáng còn tốt, tổng giám đốc Ôn vừa đến liền không phục muốn đối nghịch với thầy? Chẳng lẽ em nói ngài ấy đến tìm thầy nói chuyện?"
Cô biết Đới Xuân Minh cố ý nói những lời này, chỉ để lừa gạt hỏi cô có quan hệ gì của Ôn Diễn.
Thịnh Nịnh cố ý trả lời: "Sao? Thầy sợ hả?"
"...."
Con ngươi Đới Xuân Minh co rút lại, gương mặt biến sắc.
Ông chủ Tập đoàn Hưng Dật đặc biệt tìm tới cửa, còn chỉ tìm Thịnh Nịnh, chuyện này thật sự rất kỳ quái.
Thịnh Nịnh tốt nghiệp Đại học chuyên ngành phiên dịch. Sau khi cô đến Yên Thành, đậu học viện Cao Phiên mới bắt đầu học phiên dịch hệ thống. Phiên dịch tại chỗ cho các hội nghị trong và ngoài nước đều phải được ông ta đề cử cô mới được tham gia. Cô chưa từng được tham gia các hội nghị có tổng giám đốc Ôn tham gia, có bản lĩnh gì mà có thể quen biết được tổng giám Ôn.
Về phần nguyên nhân, tổng giám đốc Ôn không để lộ một chút tin tức gì với ông ta, đúng là ông ta không biết cho nên mới hỏi Thịnh Nịnh.
Ông ta sợ hãi không phải vì chuyện công, mà là vì chuyện riêng tư, sinh viên của ông ta có qua lại với Ôn Diễn.
Biểu hiện của Đới Xuân Minh làm cho Thịnh Nịnh biết, thì ra xuất thân từ học viện Cao Phiên, ngay cả một người có bối cảnh lý lịch giáo sư như Đới Xuân Minh cũng phải cúi đầu nhún nhường trước một nhà tư bản như Ôn Diễn.
Khổ cực chăm chỉ mấy tháng, dựa vào thứ gì mà lấy làm bàn đạp cho cháu gái của Đới Xuân Minh.
Cô không cam tâm.
Chỉ là mập mờ hai ba câu thừa nước đục thả câu, vậy mà có được hiệu quả làm cho Đới Xuân Minh khiếp sợ.
Cô giống như một con hồ ly trong truyện ngụ ngôn, rõ ràng sợ hổ nhưng lại nhất định phải đi trước mặt con hổ, dựa vào uy thế của con hổ để giành lại được đồ của mình.
Từ trước đến nay, hồ ly trong các câu chuyện ngụ ngôn không phải là nhân vật tốt, cô cũng vậy.
Thịnh Nịnh hạ giọng, âm trầm nói: "Thầy, chuyện vấn đề quyền tác giả, chưa xong đâu."
-
Dưới ánh mắt hơi sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ được của Đới Xuân Minh, Thịnh Nịnh xoay người rời đi, đi thẳng về phòng ngủ ký túc xá.
Trong phòng ký túc xá chỉ có một mình cô. Các bạn cùng phòng ký túc xá của cô đã bị Đới Xuân Minh phái đi thực tập trong kỳ nghỉ hè. Đáng lẽ là mọi người sẽ đi cùng nhau nhưng Đới Xuân Minh giữ cô lại, chính là vì để cho cô dịch bản thảo. Còn nói là ông ta đánh giá cao cô, đối xử tốt với cô. Chỉ cần sách bán chạy, chờ sau khi cô tốt nghiệp xin việc, chức danh phiên dịch trong hồ sơ xin việc của cô có giá trị hơn kinh nghiệm thực tập bên ngoài của cô.
Nghỉ hè mấy tháng, Thịnh Nịnh không làm việc gì khác, vùi mình trước bàn làm việc cực khổ phiên dịch. Kết quả thì hay rồi, cô không có một quyền tác giả nào, mà thực tập cũng không đi nữa.
Ngồi trước bàn mấy phút đồng hồ, Thịnh Nịnh lại tiếp tục viết đơn kiện.
Công khai dọa Đới Xuân Minh không được, vẫn là phải làm một vài chuyện nữa, lỡ như trên thế giới này có công lý thì sao?
Hơn nữa cô không có năng lực để đổi lấy lợi ích, Ôn Diễn cũng không thể giúp cô được, cô không ngây thơ như vậy.
Viết luận văn cũng không đầu tư nhiều như viết đơn kiện, trau chuốt từng câu từng chữ, quên mất đến bây giờ cô vẫn chưa ăn gì.
Vẫn là Thịnh Thi Mông và bạn cùng phòng ăn cơm xong, nhắn tin bảo mang đồ đến cho cô thì cô mới thấy đói, sờ sờ bụng theo bản năng.
Thịnh Thi Mông: "Nhanh xuống dưới lầu ký túc xá của chị đi, chuẩn bị mở cửa đón khách."
Đột nhiên Thịnh Nịnh nhớ đến lúc cô học lớp mười hai, để không lãng phí thời gian học tập quý báu của mình, cô thường quên ăn trưa, vùi mình trong phòng học làm bài thi. Sau đó mẹ kế của cô phát hiện, gọi điện thoại nhắc nhở cô rất nhiều lần nhưng cô không nghe thấy. Sau đó mỗi buổi trưa sau giờ học, Thịnh Thi Mông đều có thêm một nhiệm vụ nữa, đến canteen mua cơm trưa rồi mang đến cho Thịnh Nịnh.
Các bạn trong lớp đều ghen tị vì cô có một người em gái tốt bụng nhưng thái độ của Thịnh Nịnh rất lạnh nhạt, Thịnh Thi Mông cũng không quan tâm, mỗi ngày vẫn đến đưa cơm.
Thịnh Nịnh suy nghĩ một lúc, vẫn là gửi một tin nhắn cho Thịnh Thi Mông.
"Chị có chuyện muốn nói với em."
-
Lại mấy ngày trôi qua, Thịnh Nịnh không có hành động gì ở trường, Đới Xuân Minh dần cảm thấy yên tâm, nghĩ rằng ngày đó cô nói mấy lời kia chỉ là con hổ giấy.
Lớp học vẫn diễn ra tốt đẹp như cũ, nhưng mỗi lần Thịnh Nịnh gọi ông ta là thầy, nụ cười trên môi cô khiến Đới Xuân Minh cảm thấy sợ hãi. Không biết tại sao lúc đối diện với một sinh viên không có bối cảnh, không có mối quan hệ mà ông ta dẫn dắt hai năm, ông ta lại cảm thấy sợ.
Mà cuối cùng Thịnh Nịnh cũng viết xong đơn tố cáo, trực tiếp gửi vào hòm thư của nhà trường.
Cho dù kết quả có ra sao thì ít nhất cô cũng không lựa chọn cách nhẫn nhịn giống như các đàn anh đàn chị mà là bước thêm một bước để bảo vệ quyền lợi của mình.
Sau khi viết đơn kiện, cô tê liệt ngã xuống giường. Thịnh Thi Mông mang đồ ăn cho cô.
Đúng lúc này, bạn cùng phòng Quý Vũ Hàm đi thực tập trở về.
Câu đầu tiên mà Qúy Vũ Hàm vừa mới bước vào cửa là: "Bạn học Thịnh Tiểu Nịnh! Tớ nghe nói trong nhóm nói mấy ngày trước vị lão đại trong mấy bài tập phiên dịch của chúng ta đích thân tới tìm cậu?! Thành thật khai báo, làm sao mà cậu quen biết-- "
Lời còn chưa dứt thì nhìn thấy em gái của Thịnh Nịnh.
Thịnh Thi Mông chào: "Chào chị Vũ Hàm."
"Xin chào, chị gái em đâu?"
Thị Thi Mông chỉ trên giường.
"Ngủ rồi ạ."
Qúy Vũ Hàm liếc nhìn ánh sáng bên ngoài ban công. Mặc dù trời âm u nhưng quả thật là ban ngày, cô ấy biết Thịnh Nịnh làm việc vất vả như thế nào nhưng tuyệt đối sẽ không ngủ giữa ban ngày ban mặt trời sáng bảnh mắt như thế này.
Thịnh Thi Mông vừa sắp xếp hộp cơm giữ nhiệt vừa nói: "Chị gái em đã nhịn mấy ngày này rồi."
"Nhịn cái gì?"
Thịnh Nịnh đã sớm bị Qúy Vũ Hàm đánh thức, cô nằm trên giường mở mắt, nhẹ nhàng nói: "Thư kiện."
“Thư kiện?” Qúy Vũ Hàm suy nghĩ một chút, mới phản ứng lại: “Đm, ông thầy Đới thật sự chơi xấu cậu hả?!"
Thịnh Nịnh ừ một tiếng.
"Tớ có dự cảm, lúc đầu ông thầy Đới nói cậu phụ trách dịch tập thơ, nói sẽ thêm tên cháu gái của ông ta vào. Cái này điều kiện đính kèm này nghe là thấy quỷ quyệt rồi."
Đột nhiên Qúy Vũ Hàm thở dài nói: "Trước đây tớ cảm thấy thật kém cỏi hơn cậu nhiều lắm, nhưng dù khoảng cách đó là bao nhiêu thì cũng không khác nhau là mấy. Cậu có thể đạt học bổng chính phủ, tớ cố gắng cũng có thể đạt học bổng hạng hai. Cậu thi IELTS đạt điểm chín, tớ cũng có thể đạt điểm tám. Nhưng mà bây giờ ngay cả cậu cũng gặp phải khó khăn rồi."
"Học tập có ích lợi gì? Lý lịch xuất thân của một người là khoảng cách mà hầu như tất cả người đều không thể vượt qua trong suốt cuộc đời này." Qúy Vũ Hàm nói: "Ví dụ, Đới Doanh Doanh có một người chú là giáo sư, bố mẹ của cô ta đều là người có tiền, sao chúng ta có thể so sánh được?"
Thịnh Thi Mông không nhịn được nói: "Nhưng mẹ của chị em--"
Thịnh Nịnh ngắt lời đúng lúc: "Nghe người khác nói chuyện." Sau đó nhìn Qúy Vũ Hàm, tùy ý hỏi: "Vậy Ôn Diễn thì sao? Cậu cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta và anh ấy sâu đến mức nào?"
“Đó không phải là câu hỏi sâu hay không sâu.” Qúy Vũ Hàn nhún vai: “Anh ấy với chúng ta không cùng một loại.”
Kỳ nghỉ hè này Qúy Vũ Hàm đi thực tập, bát quái nghe được bên trong và bên ngoài trường không cùng một cấp độ.
Cũng giống như Ôn Diễn, tất cả mọi người trong học viện đều biết lão đại này rất trâu bò nhưng rốt cuộc trâu bò đến đâu, ai cũng không nói chính xác được.
Anh vừa sinh ra đã đứng trên vạch đích, bễ nghễ đứng trên cao liếc nhìn mọi người phía dưới.
Bố của Ôn Diễn, Ôn Hưng Dật, là một trong những doanh nhân giàu có sớm nhất ở Trung Quốc đại lục, ông có tầm nhìn độc đáo. Cuối thế kỷ hai mươi phát hiện ra cơ hội kinh doanh hợp tác ngoại thương, vì vậy ông ấy bắt đầu kinh doanh trong và ngoài nước, cũng từ đó mà phát tài. Kinh doanh dựa vào cơ hội và cái đầu, Ôn Dật Hưng đều có cả hai. Ông ấy cũng có cả may mắn nữa, vì vậy mới phát triển cho đến ngày nay. Mối quan hệ giữa xí nghiệp và chính phủ đã đạt đến trình độ không thể tách rời. Vị thế của tập đoàn nhà họ Ôn trong nước là không thể lay chuyển.
Người vợ đầu tiên của Ôn Hưng Dật mất sớm, mãi vẫn không tái giá. Sau đó vì làm ăn mới lấy người vợ thứ hai.
Người vợ thứ hai là thiên kim nhà giàu hàng thật giá thật. Đời bố anh đã làm giàu từ thời Dân Quốc. Lúc đó đất nước chiến tranh cần tài trợ, bố anh đã góp tiền của và công sức. Sau này đất nước yên ổn, cả gia tộc vẻ vang mang theo công trạng hiển hách. Đây cũng là lý do tại sao Ôn Dật Hưng không quên được người vợ đầu tiên, cho dù muốn hay không muốn cũng phải lấy người vợ thứ hai này vào cửa.
Đây chính là xuất thân của Ôn Diễn.
Cho dù ai nghe thấy xuất thân của anh cũng không khỏi thốt lên một tiếng tốt số.
Qúy Vũ Hàm vỗ vai Thịnh Nịnh, kích động nói: "Tái ông thất mã, an tri họa phúc*. Vì vậy Thịnh Nịnh, quen biết được biết anh ấy, cậu quá trâu bò rồi đó."
*Tái ông thất mã, an tri họa phúc: Là câu thành ngữ đầy đủ của câu "Tái ông thất mã". Nghĩa của câu này là: họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Trong lòng Thịnh Nịnh biết rõ cô và Ôn Diễn đến tột cùng là quen biết nhau như thế nào, vì vậy cô nhìn sang Thịnh Thi Mông.
Thịnh Thi Mông há to miệng, gương mặt ngu ngơ không biết gì.
Sau khi Qúy Vũ Hàm nói xong mấy lời này, có lẽ mỏi miệng rồi, ngay cả cơ thể cũng thấy mệt mỏi.
"Cậu ngủ tiếp đi, tớ đi tắm nước nóng cái đã."
Chờ bạn cùng phòng rời đi, Thịnh Nịnh còn chưa mở miệng, Thịnh Thi Mông đã chủ động khai báo.
“Em cứ tưởng anh ấy chỉ là một phú nhị đại bình thường, không ngờ gia đình của anh ấy lại có thế lực lớn như vậy.” Cô ấy mím môi, hơi buồn phiền: “Thảo nào tổng giám đốc Ôn không cho em và anh ấy hẹn hò."
Không phải không cho hẹn hò. Xã hội mở cửa, ai mà quan tâm đến chuyện yêu đương hẹn hò. Là không cho kết hôn, sợ là một chút xíu cũng không được.
Thịnh Nịnh nói muốn có một căn nhà, Ôn Diễn mắt không thèm chớp đã gật đầu đồng ý.
“Thật ra mua nhà là chuyện của một mình chị, em không có nghĩa vụ phải giúp chị.” Thịnh Nịnh dừng một chút, rũ mắt nói: “Hành động hiện tại của chị nói rõ chị đang vơ vét tiền trên người kẻ có tiền, em xác định muốn làm đồng phạm cho chị?"
"Mục đích của tổng giám đốc Ôn là muốn chia tay với em trai của anh ta? Chỉ cần em cầm được thù lao, em sẽ chia tay với em trai của anh ta theo như mong muốn của anh ta. Đây là giao dịch công bằng." Thịnh Thi Mông lắc đầu nói: "Với lại em vốn không có ý định hẹn hò mãi với Ôn Chinh, sáng hay tối gì cũng đều giống nhau."
Thịnh Nịnh lại hỏi: "Rốt cuộc là em có thích cậu ấy hay không?"
Giọng điệu của Thịnh Thi Mông rối rắm: "Tạm được thì sao?"
Đối với Thịnh Thi Mông mà nói, yêu giống như chơi đùa vậy. Lúc đầu cô ấy theo đuổi Ôn Diễn không có kết quả nên mới thay đổi mục tiêu khác, vì vậy cô ấy không quan tâm đến Ôn Chinh, cho nên hiện tại cũng không nói được là thích hay không thích.
Ông Chinh cũng rất giỏi lấy lòng các cô gái, Thịnh Thi Mông lại rất giỏi việc dỗ dành cánh đàn ông. Hai người đều là cao thủ tình trường, tránh né tất cả những điều mà giữa nam nữ yêu nhau thường sẽ nói sai, làm sai. Không có bất kỳ mâu thuẫn gì. Bọn họ ở bên nhau sẽ rất vui vẻ nhưng sự vui vẻ này chỉ giới hạn trong mối quan hệ yêu đương giữa cô ấy và Ôn Chinh, mà không có thứ gì khác.
Đột nhiên Thịnh Nịnh cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cô và Thịnh Thi Mông, một người lừa tiền một người lừa tình. Hai anh em nhà họ Ôn thật sự hơi đáng thương đó.
Cô vuốt ngực, cố gắng hết sức nuốt cảm giác tội lỗi này xuống đáy lòng.
So với Thịnh Thi Mông động một cái là nói muốn chia tay, giống như nhiệm vụ bất khả thi của cô vì tiền mà liều mạng, không biết sau khi bị nhà tư bản phát hiện ra thì sẽ có kết cục như thế nào.
Xã hội pháp trị, hẳn là không đến mức bị đánh què tay què chân đâu nhỉ.
Cùng lắm thì chạy trốn, chạy thật xa, cô không tin Ôn Diễn có thể bắt được cô trở về.
"Chị, điện thoại của chị đổ chuông kìa."
Mãi cho đến khi Thịnh Thi Mông cầm điện thoại đến trước mặt cô, cô mới khôi phục lại trí tưởng tượng chạy trốn đến chân trời của mình.
Cô liếc nhìn cuộc gọi, Ôn Diễn gọi.
Nhất định là chuyện căn nhà rồi.
Thịnh Nịnh hít một hơi thật sâu, rồi nhấc máy.
Không phải Ôn Diễn, mà là giọng nói của trợ lý của anh.
Mấy ngày nay Thịnh Nịnh bận việc thư kiện, Ôn Diễn cũng phải đi làm, đúng lúc phải đi ra ngoài, có thời gian rảnh rỗi, ngồi trên xe nói trợ lý gọi điện thoại cho Thịnh Nịnh.
Khả năng biểu đạt của trợ lý Trần rất tốt, chỉ hai ba câu đã giải thích rõ ràng tình hình cho Thịnh Nịnh nghe.
Cô không có hộ tịch ở đây, không có tư cách mua nhà, không có cách nào đưa nhà cho cô.
Mới nghe được Qúy Vũ Hàm nói về xuất thân của Ôn Diễn, nếu vẫn còn chế độ phong kiến, tập đoàn nhà họ Ôn tuyệt đối là quý tộc thế phiệt. Chắc chắn Ôn Diễn sẽ có cách, cô không muốn từ bỏ.
Thịnh Nịnh nhã nhặn nói với trợ lý Trần, từ chối cúp máy.
Giọng nói của cô gái đầu dây bên kia nho nhã yếu đuối, trợ lý Trần không lạnh lùng như sếp của mình, cúp máy cũng không được tốt.
Vừa vặn sếp ngồi ở ghế sau lên tiếng: "Còn chưa nói rõ với cô ấy à?"
"Tổng giám đốc Ôn, hay là sếp tự mình giải thích với cô Thịnh được không?"
Ôn Diễn cầm điện thoại, nói không khác gì trợ lý Trần nhưng lời nói ngắn gọn hơn, cũng qua loa có lệ hơn.
Thái độ của anh lạnh lùng không liên quan gì đến mình: "Cô Thịnh, tôi không phải Ngọc Hoàng đại đế, không tài giỏi như vậy. Muốn có nhà nhanh thì nhanh giải quyết chuyện hộ tịch đi."
“Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, không tin Ngọc Hoàng đại đế gì đó. Hơn nữa đối với tôi mà nói...” Thịnh Nịnh chân thành nói: “Cầu Ngọc Hoàng không bằng cầu ngài.”
Ôn Diễn lạnh nhạt nói: "Cô Thịnh quá coi trọng tôi rồi."
Cách điện thoại, cho dù Thịnh Nịnh làm sai sợ bị người khác biết nhưng giọng nói vẫn không lộ ra chút lo lắng nào, nghe hơi nịnh nọt: "Tôi nói thật lòng. Tổng giám đốc Ôn ở trong lòng tôi còn linh hơn cả Ngọc Hoàng."
Đại khái là trong cuộc đời này, Ôn Diễn chưa từng nghe qua lời nịnh nọt trơ tráo như vậy, lại còn từ trong miệng của một cô gái trẻ nói với anh nữa cho nên anh im lặng một lúc lâu.
Cô nghe thấy anh hỏi: "Cô có bạn trai chưa?"
Đột nhiên Thịnh Nịnh bị câu hỏi của anh làm cho đứng hình.
Trợ lý Trần và tài xế trong xe cũng bị câu nói của Ôn Diễn làm cho giật mình. Thậm chí tài xế còn không nhìn thấy lằn giảm tốc độ phía trước mặt, trực tiếp tăng tốc lái qua, cả chiếc xe hơi chòng chành.
Phim thần tượng đang ở bên cạnh tôi đó hả?!!
Ôn Diễn hơi nới lỏng tay cầm điện thoại một chút, trầm giọng nói với người lái xe trước mặt: "Có nhìn đường hay không hả?"
Tài xế vội vàng xin lỗi, mắt chuyên tâm nhìn về phía trước nhưng lỗ tai lại gần như dán chặt vào người sếp.
Ở đầu bên kia, có khi Thịnh Nịnh thực sự cảm thấy mạch não của Ôn Diễn còn kỳ quái hơn của cô, luôn có thể hỏi một câu không quan trọng trong bầu không khí cực kỳ nghiêm túc, giống như như đang chơi với một người lạnh lùng có khiếu hài hước, đánh người trở tay không kịp.
Cô mơ hồ trả lời: "Không có."
“Không có vậy thì hãy đi tìm một người đàn ông có hộ khẩu ở đây mà kết hôn đi.” Ôn Diễn bình tĩnh nói: "Như vậy có thể viết tên cô lên bất động sản rồi.”
"..."
Trợ lý Trần và tài xế lại ăn ý nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
Không phải hàng giả, là ông chủ hàng thật giá thật.