Chương 25: Chương 25:
Không khí hiện tại vô cùng căng thẳng.
Thịnh Nịnh cũng là thực sự không nghĩ ra, thấy một người đàn ông trẻ tuổi như vậy, trước lúc chưa gặp mặt, ngày nào Thịnh Thi Mông cũng nhắc đi nhắc lại anh đẹp trai như thế nào ở bên tai cô, lần đầu tiên gặp nhau, không nghĩ rằng sếp tổng của tập đoàn Hưng Dật lại là một người trẻ như vậy.
Đều đã cách thời ngâm kỷ tử, cầm tràng hạt dưỡng sinh một khoảng cách rồi, sao tư tưởng của anh còn cổ hủ hơn bố cô thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật là đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp như vậy.
Nếu như giải thích với anh là bạch phiêu của cô không phải là cái bạch phiêu đó mà anh nghĩ, điều này tương đương với việc không nể mặt anh.
Bây giờ anh là bên A, là ông chủ tạm thời của cô, Thịnh Nịnh tuyệt đối không muốn đắc tội với anh. Nhưng là không giải thích thì lại bị anh cho rằng là loại con gái vô liêm sỉ, ăn nói tùy tiện.
Hội nghị thượng đỉnh sắp đến, khó khăn lắm cô mới có thể đi, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm giống như lúc trước ở trong chung cư được, nếu không lỡ như anh lại nuốt lời không cho cô đi thế thì phải làm sao, chẳng phải chuyến đi hôm nay trở thành công cốc sao?
Lại cân nhắc lại thêm chút nữa, Thịnh Nịnh quyết định nhẫn nhịn trước đã.
Mặc dù cô không phải là kiểu người có tính nhẫn nhịn tốt nhưng cũng không phải là kiểu người ngu xuẩn vì chút mặt mũi mà đến cả công việc, tương lai đề không tiếc lấy ra chơi đùa.
Thịnh Nịnh cúi đầu, làm ra vẻ khiêm tốn nghe dạy bảo: “Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô biết sai thì sửa, Ôn Diễn hồi phục vẻ lạnh nhạt, miễn cưỡng ừm một tiếng, trầm giọng dạy bảo: “Sau này nói chuyện chú ý một chút.”
“Cảm ơn sự chỉ dạy của sếp Ôn, tôi nhất định sẽ trịnh trọng ghi nhớ mỗi câu sếp nói vào tận trong tim.” Thịnh Nịnh không cảm xúc nói cảm ơn: “Thế tôi quay về trường trước nhé.”
Ôn Diễn nhướng mi nhìn cô: “Đi? Không tiếp tục đòi tiền công với tôi nữa à?”
Thịnh Nịnh hơi bó tay: “Không phải ngài không cho sao?”
Người đàn ông hừm một tiếng: “Cô cho rằng ai cũng giống như cô.”
Thịnh Nịnh mê muội nhìn anh.
Giọng điệu Ôn Diễn bình thản: “Trước khi đi nhớ nói với trợ lý của tôi một tiếng tiền lương mỗi giờ của cô là bao nhiêu.” Sau đó xua tay đuổi người: “Quay về đi, đứng ở đây vướng mắt tôi.”
Anh nói xong thì cúi đầu xuống, dáng vẻ tiếp tục làm việc.
Một lúc sau Thịnh Nịnh mới phản ứng lại, cô cứ im lặng đứng ở trước mặt anh như vậy, hai tay buông thõng nắm chặt, móng tay hận không thể đâm lòng bàn tay chảy ra máu.
Ôn Diễn cảm nhận được ánh mắt oán hận của cô, ngẩng đầu nhìn lại, nhướng mày hỏi: “Còn không đi?”
“Ngài trêu đùa tôi?”
“Có qua có lại.”
Thịnh Nịnh tức đến mức mặt mũi nhăn nhó, nhưng dường như cô càng tức giận hơn,
Rõ ràng chính là anh có một lòng không muốn để cho cô được thoải mái!
“Đúng rồi, bạch phiêu mà tôi vừa nói không phải là cái kiểu mà ngài nghĩ đâu.” Cô cũng không dự định để lại mặt mũi gì cho anh, cố ý cười mỉa: “Anh có thời gian thì lên mạng nhiều một chút, học mấy từ đang phổ biến gần đây.”
Ôn Diễn nhíu mày: “Có ý gì?”
“Ngài tự đi tìm người khác mà hỏi." Thịnh Nịnh mỉm cười: “Tôi đi đây, tạm biệt sếp Ôn.”
Thịnh Nịnh ngẩng đầu thẳng eo, xoay người rời đi.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người đàn ông nhìn chằm chằm vào hướng cửa lúc lâu.
Mấy phút sau, anh vất văn kiện trong tay xuống, phạch một tiếng, cầm điện thoại ở bên cạnh lên.
Lướt lên lướt xuống thấy WeChat của cháu gái ngoại.
Là một minh tinh, ngày ngày hận không thể ở trên hot search, chắc là biết cái đó là ý gì.
Cháu ngoại trả lời lại rất nhanh: [Cậu có chuyện gì ạ?]
Ôn Diễn trực tiếp hỏi: [Bạch phiêu là ý gì?]
Sau đó rất nhanh nhận được bức ảnh chụp màn hình giải thích bằng các từ bách khoa toàn thư, kèm theo đó là một câu hóng hớt: [Cậu bị ai bạch phiêu à? Hay là cậu bạch phiêu ai? Cười xấu xa jpg]
Ôn Diễn không kiên nhẫn đáp: [Liên quan gì đến cháu?]
Cách qua điện thoại không sợ bị giáo huấn, cháu gái ngoại vô cùng thiếu đòn oán hận trả lời.
[Có phải cậu cho rằng bạch phiêu là cái kiểu đồi trụy kia không]
[Nhất định là như vậy rồi, nếu không cậu cũng không hỏi cháu]
[Ôi trời ơi, ai cứu lấy ông chú vừa cổ hủ vừa cãi ngang của tôi đi]
"..."
Vẻ mặt người đàn ông cau có tắt điện thoại.
Mà trước khi Thịnh Nịnh đi đã nói với trợ lý Trần về tiền lương của mình cao hơn so với bình thường một bậc, công việc cạo lông cừu, cũng giúp giải tỏa bớt mối hận hôm nay.
Mấy ngày trước hội nghị thượng đỉnh, Thịnh Nịnh nhận được file excel từ mới chuyên ngành, đầy mấy trang.
Tuy bằng đại học của cô là phiên dịch nhưng không phải là chuyên ngành thông dịch, sau khi thi đỗ nghiên cứu sinh thì mới chân chính tiếp xúc với thông dịch, so với những người khác từ khi học đại học đã bắt đầu tiếp xúc với thông dịch thì cô giống như là kiểu sinh viên nhập học khá là muộn.
Tuy rằng Đới Xuân Minh nói cô có năng khiếu, não bộ cũng linh hoạt, nhưng giống như kiểu công việc khảo nghiệm phản ứng tức thời ở hiện trường, không nhắc đến sự chuẩn bị kỳ công trước khi lên sân khấu, hội nghị hôm đó cô sợ bản thân nói chuyện có khi còn căng thẳng đến mức không tìm thấy âm điệu.
Ghi nhớ các loại từ vựng, xem đi xem lại các video của các hội nghị có chủ đề tương tự, rồi cũng chẳng có thời gian để ý đến những cái khác.
Ví dụ như Thịnh Thi Mông.
Học sinh kém Thịnh Thi Mông là sinh viên năm tư, không thi nghiên cứu sinh, không xuất ngoại, ngày ngày ở trong trường giống như đón năm mới.
Cô ấy lớp 12 năm đó cũng rất gắng sức, chia tay người yêu, truyện tranh thiếu nữ và tiểu thuyết ngôn tình trộm mua cũng không xem, cuối tuần cũng không hẹn bạn bè ra ngoài chơi, mỗi ngày viết đề thi mô phỏng đến qua 12 giờ đêm, sáng sớm 4, 5 giờ dậy học bài, cắn răng kiên trì một năm, ông trời không phụ lòng người, kỳ tích thực sự chiếu đến trên người cô ấy.
Thịnh Thi Mông không chút do dự điền nguyện vọng một là Yên Ngoại, cô ấy không giống Thịnh Nịnh, đối với chuyên ngành của bản thân có mục tiêu rõ ràng, bởi vì lúc đó vô cùng thích xem manga thế là điền chuyên ngành tiếng Nhật.
Thời gian học đại học, ngoài việc lên lớp và nuôi cá, cô ấy sẽ làm phụ đề cho phim Nhật hoặc là dịch manga sang tiếng Trung, về mặt ngôn ngữ lý luận Thịnh Thi Mông tuy là học sinh kém thế nhưng khả năng cảm nhận ngôn ngữ của cô ấy rất tốt, chủ yếu vẫn là do hứng thú đối với ngôn ngữ lớn hơn so với học hành.
Nhưng hai năm gần đây ý thức về bản quyền ở trong nước cao hơn, có không ít nhóm dịch Trung hóa bị báo cáo mà liên tiếp giải tán, cô ấy cũng mất luôn phần công việc bán thời gian này.
Sau đó bởi vì liên quan đến Thịnh Nịnh, cô ấy mới nhờ vả bạn cùng phòng người bản địa người nhà có quan hệ sắp xếp cho cô ấy thực tập vào tập đoàn Hưng Dật.
Còn kết quả cũng không cần phải nói, không kéo được ông chủ lại kéo được em trai ông chủ.
Gần đây bởi vì mối quan hệ của anh em nhà họ Ôn đó, cơ hội cô ấy tìm Thịnh Nịnh cuối cùng cũng nhiều lên, kết quả hiện tại Thịnh Nịnh lại lần nữa cự tuyệt cô ấy ở ngoài cửa.
Gần đây có một bộ phim tình cảm mới được chiếu, cô ấy muốn hẹn Thịnh Nịnh đi xem một chuyến.
Thịnh Nịnh: [Phim tình cảm?]
Thịnh Nịnh: [Em tìm bạn trai em đi cùng với em đi]
Thịnh Nịnh Mông: [Anh ta trước giờ không xem phim cùng em]
Thịnh Nịnh: [?]
Thịnh Nịnh: [Thế bình thường các em đều hẹn nhau đi đâu]
Thịnh Thi Mông nghĩ nghĩ đáp [Quán bar, hộp đêm]
Thịnh Nịnh: [.........]
Thịnh Thi Mông không ý thức được chị của mình không nói lên lời, tiếp tục gõ chữ: [Hơn nữa gần đây chị không chỉ thị em cái gì, em rất lâu rồi không hẹn hò với anh ta]
Thịnh Nịnh: [?]
Thịnh Nịnh: [Chị không gây cản trở chẳng lẽ em sẽ không yêu đương à?]
Thịnh Nịnh sững sờ, không có chị của cô, cô ấy hình như không thực sự biết tiếp theo nên làm cái gì.
Yêu đương lấy chia tay làm mục tiêu, nên nói chuyện gì được?
Hóa ra là vì không có để trong lòng đoạn tình cảm này, hiện tại càng không cần để trong lòng, bởi vì đằng nào cũng chia tay.
Nhưng không thể không giả vờ để ý nếu không không dỗ được Ôn Chinh, anh ta là một cao thủ tình trường, thế nên hễ cô hơn bất cẩn một chút thì anh ta rất có khả năng nhìn ra được.
Thịnh Thi Mông hiểu rõ, đàn ông đều là sinh vật rất mâu thuẫn, tôi có thể chơi đùa bạn gái nhưng bạn gái không thể chơi đùa tôi.
Thế là cô tạo cho Ôn Chinh một loại cảm giác sai lầm là cô rất yêu anh ta, Ôn Chinh lại hoàn toàn không hề biết điều này.
Hai người gần đây không hẹn hò gì, cô không chủ động hẹn Ôn Chinh, Ôn Chinh cũng không chủ động hẹn cô.
Ôn Chinh gần đây vô cùng cần mẫn tìm anh trai.
Chủ yếu là trò chơi vừa mới bắt đầu, Ôn Diễn gần đây cũng không nghe lời ông già đi quan tâm chuyện của anh ta với bạn gái nữa.
Ôn Diễn không quan tâm anh ta, anh ta tự mình dán lại hỏi.
Ôn Diễn trả lời anh ta đúng một từ, bận.
Mỗi lần Ôn Chinh quay về công ty tìm Ôn Diễn, anh nếu không phải ở bên ngoài họp thì chính là có người ở trong phòng làm việc họp với anh.
Ôn Chinh ở phòng tiếp khách đợi, cafe không biết đã thêm mấy cốc rồi, sau đó thư ký đi qua vẻ mặt xin lỗi nói với anh ta, nói chủ tịch Ôn ra ngoài xã giao rồi, sau khi xã giao xong sẽ trực tiếp quay về nhà, hôm nay không quay về công ty.
Không gặp được người, Ôn Chinh chỉ có thể gọi điện thoại cho Ôn Diễn, hỏi anh gần đây rốt cuộc đang bận cái gì.
“Anh nói với em em có thể giúp anh chia sẻ sao?” Ôn Diễn giọng điệu lạnh nhạt “Thành thật làm ông chủ vung tiền của em đi, sẽ không thiếu chút tiền hoa hồng đó của em.”
Anh trai không hổ là anh trai anh ta, làm việc liên tục với cường độ cao như vậy, trong giọng nói còn mang theo vẻ mệt mỏi khó có thể giấu được, mỗi từ nói ra lại có thể chuẩn xác mỉa mai anh ta.
Không có Ôn Diễn giúp ông già theo mình, Ôn Chinh đầy một bụng nước cũng không có chỗ dùng, cảm thấy chẳng có gì thú vị.
Hẹn với Thịnh Thi Mông cũng chậm rãi hồi phục lại trạng thái bình thường.
Giống như công tử nhà giàu trong vòng tròn của bọn họ, thích nhất là tán kiểu sinh viên đại học dáng vẻ thanh thuần, chưa va chạm nhiều, tâm tư đơn thuần, vô cùng dễ bắt nạt, cũng vô cùng dễ dỗ.
Bọn họ không thích kiểu phụ nữ dễ dãi với đàn ông, chơi thì còn được, yêu đương thực sự, ai biết được hôm nào đó bị đội nón xanh.
Ôn Chinh thích dẫn Thịnh Thi Mông đi các hộp đêm, quán bar, giới thiệu cho cô các bạn bè của mình, cô không quen với nơi ăn chơi bay nhảy như vậy, luôn mang một vẻ mặt ngoan ngoãn dựa sát vào bên cạnh anh ta, người bên cạnh thấy đều kêu lên, ngưỡng mộ anh ta có một người bạn gái giống như tiểu bạch thỏ như vậy, lòng hư vinh của người đàn ông có thể được thỏa mãn.
Nhưng từ sau chuyện cầu hôn lần trước, Ôn Chinh không thích dẫn Thịnh Thi Mông đến mấy chỗ kiểu đó.
Không đi nơi đó, bọn họ lại chưa từng đi những nơi khác hẹn hò, Ôn Chinh quen bừa bãi, nhất thời lúc lâu cũng không nghĩ ra được các cặp đôi bình thường, đặc biệt là sinh viên đại học giống như Thịnh Thi Mông, bình thường hẹn hò sẽ đi đâu.
Anh ta cẩn thận suy nghĩ lúc lâu, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Thịnh Thi Mông.
Nếu không cô ấy thấy anh ta mấy ngày rồi không liên lạc với cô ấy như vậy, sẽ cho rằng anh ta lại muốn đá cô không, sau đó một mình lo lắng hãi hùng lại không dám gọi điện thoại hỏi anh ta.
Lúc Thịnh Thi Mông nhận được điện thoại của Ôn Chinh, vừa đúng lúc cô tự mua cho mình một tấm vé xem phim.