Chương 31: Chương 31:
“Nhiều nhất là đóng hai tiếng?” Rõ ràng Ôn Chinh rất rất không vừa lòng với thời gian này: “Theo như tính cách thẳng nam ch.ết tiệt đó của anh trai tôi, ít nhất là phải nhốt anh ấy với phụ nữ qua một đêm mới có thể phát triển được.”
“Cậu hai cậu nghe tôi nói, tổng giám đốc Ôn cũng không có ngốc, màn kịch vụng về này ngài ấy có thể tin được bao lâu chứ? Một khi hiệu quả công viêc của chúng ta vượt quá trình độ kiên nhẫn của sếp, không chỉ có tôi, đến lúc đó người phụ trách sửa khóa cửa và sửa điện đều sẽ bị trách phạt.” Trợ lý Trần nhẹ nhàng giải thích: “Cậu cũng nên suy xét vì công việc của chúng tôi một chút chứ?”
Ôn Chinh sững sờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng đúng, anh ta hố Ôn Diễn thì không sao, Ôn Diễn cũng không thể thực sự làm gì anh ta.
Đám người trợ lý Trần phối hợp với anh ta để thực hiện màn kịch này thì không thừa nhận nổi sự trách phạt này.
Đối với nhân viên mà nói, bọn họ chính là đang mạo hiểm trêu đùa ông chủ, tuy Ôn Chinh là cổ đông của Tập đoàn nhưng Ôn Diễn mới là người trả lương nuôi cuộc sống của bọn họ.
"Công tử" Ôn Chinh là kẻ ăn chơi nhưng không phải người không hiểu đạo lý.
“Thế thì theo như cách làm của anh đi, nếu như anh ấy phát hiện.” Ôn Chinh dừng lại một chút, an ủi nói: “Không sao, tôi là người đầu têu trò đùa này, đến lúc đó cho dù anh ấy phát hiện ra cũng có tôi chắn ở trước mặt cho các anh, yên tâm.”
Trợ lý Trần cảm kích nói: “Cảm ơn cậu có thể hiểu cho.”
Vốn dĩ Ôn Chinh tính là khóa hai người họ một đêm, kết quả bởi vì xem xét tình hình thực tế chung, phát hiện kế hoạch có một vạn lý do không thành công được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiều nhất là khóa hai tiếng, có chút thời gian như thế thì có thể làm được gì.
Đối với đàn ông khác thì có thể là đủ rồi, nhưng chỉ mỗi hai tiếng mà muốn Ôn Diễn phá vỡ phòng ngự thì đúng là nằm mơ.
Tố chất tâm lý của Ôn Diễn rất mạnh, vượt xa cả người bình thường.
Ôn Chinh nhớ lúc anh ta còn rất nhỏ, anh ta và Ôn Diễn hai anh em còn có đứa cháu gái bên ngoại cũng ngang ngang tuổi, lúc đó đi học trường tư, anh ta và cháu gái ngoại học Tiểu học, còn Ôn Diễn học Trung học cơ sở, vừa hay hôm đó Tập đoàn Hưng Dật tổ chức hoạt động thường niên, tài xế phụ trách đón bọn họ tan học tạm thời xin nghỉ, thế là chị cả Ôn Vi cùng bố khác mẹ tạm thời thay công việc của tài xế để đi đón hai em trai và con gái tan học, dẫn bọn họ đi đến công ty tìm bố.
Bỗng dưng lúc lên lầu thang máy thì bị xảy ra sự cố, bị kẹt ở giữa hai tầng không lên không xuống được, Ôn Chinh và cháu gái bị dọa sợ muốn ch.ết, trốn ở trong lòng của chị gái khóc không ngừng, còn hỏi chị ấy có khi nào đột nhiên thang máy bị rơi xuống không, có khi nào bốn người bọn họ phải ch.ết ở trong đây không.
Chị cả không ngừng nhẹ giọng an ủi hai đứa nhỏ, ánh mắt lo lắng nhìn Ôn Diễn, hỏi anh có sợ không.
Ôn Diễn khinh thường liếc nhìn em trai và cháu gái khóc thành cả người đẫm nước mắt, nói cái này có gì mà sợ.
Sau khi thang máy được sửa xong, bố Ôn Hưng Dật vội vàng đi đến, sau khi cháu gái nhìn thấy ông ngoại thì lại tủi thân khóc lớn, còn khóc to hơn trong thang máy vừa nãy, vốn dĩ Ôn Chinh cũng đã được dỗ cho không khóc nhưng thấy cháu gái khóc kinh như vậy, mũi cũng chua xót, lại gào lên không ngừng.
Hai đứa trẻ gào khóc khiến màng nhĩ các nhân viên như muốn chảy máu, mà Ôn Diễn cũng là trẻ con lại có vẻ mặt như thường.
Sau đó nhân viên sửa chữa điều chỉnh camera, trong một tiếng bị nhốt trong thang máy này, chị cả, em trai còn có cháu gái dựa gần lại nhau, chỉ có Ôn Diễn ngồi ở một góc trong thang máy, lấy sách giáo khoa từ trong cặp sách ra rồi cúi đầu bình tĩnh làm bài tập một tiếng.
Lúc đó có nhân viên mơ hồ có dự cảm, tuy rằng trước mắt chủ tịch Ôn coi trọng con gái cả Ôn Vi nhất, nhưng nếu như mấy người bọn họ tiếp tục làm ở Tập đoàn lâu hơn nữa, nói không chừng tương lai một ngày nào đó sẽ nhìn thấy cậu cả này thay thế vị trí của bố Ôn Hưng Dật, chân chính ngồi lên vị trí tổng giám đốc của tập đoàn.
Mà một ngày này đích thực cũng đến.
Cho dù bây giờ chị cả vẫn còn sống, cũng chưa chắc đã vượt qua Ôn Diễn được.
Suy cho cùng trong ba đứa trẻ bọn họ, chỉ có Ôn Diễn máu lạnh vô tình là di truyền giống nhất của ông già.
Trong hoàn cảnh thang máy vừa nhỏ vừa tối như vậy, lúc Ôn Diễn còn nhỏ đã không sợ, càng đừng nói là ở trong văn phòng làm việc rộng như vậy.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Ôn Chinh rất tiếc nói nói: “Chuyện cũng đã làm rồi, thả họ ra nhanh như vậy cũng đáng nghi, chúng ta cứ thực sự coi như là khóa cửa bị hỏng, cộng thêm cúp điện đi, trợ lý Trần cảm thấy thời gian được rồi thì gọi người mở cửa ra, tôi đi trước đây.”
Chỉ có thể cầu khấn gan người phụ nữ đó có thể nhỏ một chút, tốt nhất là giống như anh ta lúc nhỏ, sợ đến trốn vào trong lòng người khác khóc không thôi, để anh trai của anh ta có cơ hội thương hoa tiếc ngọc một chuyến.
May mà Ôn Chinh dễ nói chuyện, trợ lý Trần không nhịn được thở nhẹ ra một hơi.
Ánh mắt anh ta tỏ vẻ lo lắng về phía cửa phòng làm việc.
Tổng giám đốc Ôn và cô Thịnh ở bên trong, chắc là sẽ không có vấn đề gì nhỉ? Suy cho cùng cũng đều là người rất ổn trọng.
Còn về thứ gọi là tỉa lửa điện giữa cô nam quả nữ ở trong bóng tối đó mà cậu hai bổ não…
Làm sao có khả năng.
Trợ lý Trần lắc lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Quá nực cười.”
Đường đường là phòng làm việc của tổng giám đốc lại liên tiếp gặp phải tình trạng mất điện, cửa không mở được, khéo đến mức khiến người ta không thể không nghi ngờ đây có phải là trò đùa Halloween muộn không.
Trợ lý lại giải thích trong điện thoại lần nữa, đúng là chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, đường dây điện ở tầng này của bọn họ bị nổ, đã gọi điện bảo người đến sửa.
Do là chuyện mất điện rất ít khi xảy ra, mà máy phát điện tạm thời để trong buồng máy, thế nên việc di chuyển máy phát điện để cung cấp điện khẩn cấp cũng cần mất chút thời gian.
“Biết rồi, nhanh tay nhanh chân lên chút.”
Ôn Diễn cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy đau đầu, nặng nề day day sống mũi để hòa hoãn tâm trạng.
Thịnh Nịnh ngây ngốc ngồi trên sofa thò đầu ra tò mò hỏi: “Trợ lý Trần nói thế nào?”
“Cúp điện bất ngờ.” Giọng điệu Ôn Diễn lạnh nhạt nói “Chắc cũng không quá lâu đâu, đợi chút đi.”
Thịnh Nịnh ồ một tiếng.
Xem ra còn thực sự đụng hết tất cả các việc ngoài ý muốn.
Nhưng đúng là tình huống bây giờ cũng quá là kịch hóa rồi, khéo đến cô không cách nào không nghĩ đến theo hướng kịch bản hóa.
“Sếp Ôn, không phải chúng ta sẽ bị nhốt ở đây một đêm chứ?”
Vẻ mặt Ôn Diễn vô cảm nói: “Nếu thực sự bị nhốt một đêm, thế thì ngày mai sẽ có rất nhiều người khỏi cần đi làm nữa.”
Thịnh Nịnh nghe hiểu ý ngoài lời nói của anh, nhỏ giọng phản bác: “Cái này cũng không phải do người ta tạo thành, không đến mức như vậy chứ.”
“Lấy tiền của tôi lại trả lại tôi hiệu suất làm việc như vậy.” Ôn Diễn hừm một tiếng: “Vẫn là đuổi người đi chỗ khác tìm việc còn tốt hơn.”
Thịnh Nịnh im lặng không nói, dường như biết vì sao Ôn Diễn lại không nhìn thuận mắt em gái của cô như vậy.
Không chút nghi ngờ gì Ôn Chinh là nguyên nhân đầu tiên, mà bình thường Thịnh Thi Mông làm việc hay công việc đều là kiểu bắt cá làm trò hề, đoán chứng thái độ chính là nguyên nhân thứ hai.
Chẳng trách công việc bình thường của trợ lý Trần lại áp lực lớn như vậy, mỗi lần nói chuyện với cô đều kêu khổ liên tục.
Nhưng đụng phải ông chủ như này cũng có chỗ tốt, đó là dưới sự “hành hạ” của anh, năng lực làm việc của bản thân sẽ được luyện tập nâng cao.
Thịnh Nịnh không dám phân tâm, nhân lúc laptop vẫn còn điện, lạch cạch gõ không ngừng.
Vẫn may laptop của cô sạc đầy điện, có thể tiếp tục tăng ca, dịch hơn một trăm trang file tài liệu pdf, tuy rằng Ôn Diễn không bảo cô hôm nay phải hoàn thành, cũng không nói chỉ bảo một mình cô làm nhưng dù sao ở trong văn phòng cũng không có việc gì khác để làm, ở trước mặt ông chủ cũng không thể chơi điện thoại giết thời gian được, giữa cô và ông chủ cũng chẳng có chủ đề gì để nói, còn không bằng dứt khoát vùi đầu vào công việc.
Không giống với Thịnh Nịnh, máy tính làm việc của Ôn Diễn là máy tính để bàn, hiện tại màn hình máy tính đen ngòm, không thể không dừng công việc lại, anh lại không có ý định chơi điện thoại gì, chỉ có thể dựa vào ghế làm việc, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ phát ngốc.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cô gõ bàn phím.
Cúp điện còn biết làm việc, không quan tâm có phải làm cho anh ta xem hay không, cô gái này thực sự có tâm làm việc.
Dù cho cảnh đêm tòa cao ốc bên đối diện có sáng đẹp như thế nào bình thường cũng đều nhìn đến phát ngấy, người đàn ông cảm thấy không thú vị, ánh mắt lại nhìn vào phong cảnh tươi mới hơn ở trong văn phòng làm việc tối nay của anh.
Buổi tối ở Yến Thành không có máy sưởi thật sự rất khó chịu, không khéo là hiện tại cúp điện không có máy sưởi thật, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống, tay gõ chữ của Thịnh Nịnh chậm rãi trở nên cứng đờ, không thể không xoa xoa lòng bàn tay ủ ấm, lại mặc lại áo khoác đã cởi ra để ở một bên lại trên người.
Bởi vì hôm nay liên quan đến hội nghị thượng đỉnh, cô mặc vest nghiêm chỉnh, bên dưới là chân váy bó, lộ ra chân nhỏ ở bên ngoài, lạnh đến mức chân đi giày đế thấp của cô vô thức giẫm xuống đất, phát ra tiếng độ khẽ.
Chắc là không làm ồn đến Ôn Diễn nhỉ? Nếu không lại bị anh mở miệng trào phúng.
Cô cẩn thận nghĩ.
Lúc này có một bóng người cao lớn bao trùm lên người cô, Thịnh Nịnh ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng bên cạnh mình.
Còn chưa đợi cô nói ra lời, Ôn Diễn đã vứt áo khoác của bản thân cho cô.
“Đắp vào.”
Thịnh Nịnh sững sờ hỏi: “Anh không lạnh à?”
Ôn Diễn nhìn xuống dưới một cái, lại ngước ánh mắt lên, mắt không liếc nói: “Mùa đông mặc váy ngắn cô không lạnh à?”
Đôi chân dưới lớp váy trắng nõn như hai búp măng, dưới ánh sáng mờ ảo, đầu gối và mắt cá chân không cần nhìn kỹ cũng biết đã bị lạnh cóng đến đỏ ửng.
Thịnh Nịnh cũng không khách sáo với anh, trực tiếp phủ áo khoác của người đàn ông lên chân, che đi đường cong mảnh mai.
Áo khoác của bản thân phủ lên trên cô gái, Ôn Diễn khô khốc hơi nhấp nhấp môi, lạnh nhạt nói “Ỷ vào tuổi trẻ hở chân như vậy, cũng không sợ sau này già rồi trúng gió.”
Vẫn giống như bình thường quấn thành bánh trôi béo, chí ít không có chói mắt người như vậy.
“Tôi làm sao biết được văn phòng của anh hôm nay cúp điện?” Thịnh Nịnh không phục nói “Sớm biết vậy tôi nhất định sẽ mặc quần bông dày đến.”
Ôn Diễn không để ý đến cô nữa, lại ngồi vào ghế ngồi của mình.
Nhà tư bản cao quý ngón chân không chạm đất mùa đông cũng chỉ mặt một chiếc áo sơ mi mỏng, đến cả áo len cũng không mặt, trên chân của Thịnh Nịnh đắp áo khoác của anh, trong lòng không yên được, sợ nếu lỡ như anh bị ốm, đem tội danh gắn lên người cô, đến lúc đó cô tìm ai nói lý?
Thịnh Nịnh nghĩ nghĩ, tuy rất luyến tiếc chiếc áo khoác này của anh, nhưng vẫn quyết định trả lại cho anh.
Ôn Diễn cảm thấy cô đi qua chỗ mình: “Làm cái gì?”
“Tôi ấm rồi, áo trả lại cho anh.”
Ôn Diễn trực tiếp từ chối: “Không cần, cô đắp đi.”
Thịnh Nịnh lười nói nhiều với anh, trực tiếp mở áo khoác ra đắp lên trên người anh.
Áo khoác dính mùi thơm nhàn nhạt, trong hoàn cảnh mờ tối, khứu giác của con người bị phóng đại vô hạn.
Ôn Diễn nhắm mắt, giọng nói của anh trầm thấp nói: “Cô đắp rồi tôi không cần” Anh dừng lại một chút, lại trầm giọng ra lệnh “Đi qua sofa bên kia thành thật ngồi đó, không có chuyện gì đừng đi qua chỗ bên tôi cọ sát.”
Cô đắp rồi thì không cần.
Lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú, Thịnh Nịnh có chút tức giận, không tự giác tranh luận lại với anh: “Tối sợ anh bị lạnh cảm cúm, thế nên muốn trả lại áo cho anh, tôi cũng không thể vẫy tay bảo anh đi qua lấy, cái này cũng gọi là đi qua chỗ anh cọ sát?”
Sau đó cô tức giận không thôi cáu nói: “Bệnh sợ phụ nữ của anh có phải đến giai đoạn cuối à.”
“Nói linh tinh cái gì vậy” Ôn Diễn nhíu màu, giọng điệu bình tĩnh: “Cô một cô gái trẻ tuổi như vậy, trong bóng tối đèn mờ của buổi đêm, chẳng lẽ không phải lên bảo trì khoảng cách với đàn ông sao.
Thịnh Nịnh sững sờ.
Ồ, hóa ra là vì cô nên muối duy trì khoảng cách với cô.
…..Cứu mạng, anh thực sự giống như giáo viên nam dạy thể dục an toàn cho các bạn nhỏ vậy.
Thịnh Nịnh âm thầm cười một cái, ho hai tiếng, nghiêm túc nói: “Anh không giống như vậy, đổi lại là cùng với người đàn ông khác bị nhốt ở trong văn phòng, tôi đương nhiên sẽ không yên tâm như vậy.”
Ôn Diễn ha một tiếng: “Tôi không phải đàn ông?”
“Không phải.”
Thế nhưng lại bị phủ nhận giới tính, giọng điệu của Ôn Diễn lập tức trầm xuống: “Cô nói lại lần nữa.”
“Ý của tôi là, anh không phải là kiểu đàn ông đó” Giọng điệu của Thịnh Nịnh nghiêm chỉnh: “Cho dù chúng ta có bị nhốt ở đây cả một đêm, tôi tin tưởng tôi cũng sẽ rất an toàn, cũng giống vậy, tôi cũng sẽ không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn với anh, anh cũng rất an toàn.
Cân nhắc hoàn cảnh đúng lúc đúng chỗ, cô phủ nhận toàn bộ tất cả ảo tưởng và ái muội giữa nam và nữ có thể nghĩ ra.
Sự yên tâm và thản nhiên của cô nói cách khác là sự khẳng định đối với nhân phẩm của anh, hơn thế nữa còn là phủ nhận ở một số khía cạnh nào đó đối với anh xảy ra biến hóa.
Ôn Diễn đột nhiên có chút tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc là anh lớn lên có khuôn mặt của Liễu Hạ Huệ hay là lúc bình thường đối với cô quá khách sáo?
Đây rốt cuộc có phải là phụ nữ hay không, cùng một người đàn ông, cô nam quả nữ bị khóa ở trong phòng làm việc, thế nhưng một chút cũng không biết sợ?
Anh có lòng tốt nhắc nhở cô, đây là phòng làm việc của anh, một khi anh có ý nghĩ gì đó trong đầu, đừng nói là phản kháng chạy trốn, chỉ cần anh muốn cô thậm chí đến cơ hội mở miệng cô cũng không có.
Cô căn bản không ý thức được điều này, thế như còn yên tâm thoải mái như vậy.
Ôn Diễn cũng không nói nữa, ngoài cửa lúc lâu cũng không có tiếng động, ngồi không cũng không phải biện pháp, Thịnh Nịnh dự định đứng dậy đi ra bên cửa lại hỏi trợ lý Trần cần phải đợi bao lâu.
Vừa vừa đứng dậy, cánh tay bị túm chặt, bị người kéo lại, lại mạnh mẽ bị ấn người ngồi lại lên sofa.
“Một cô gái như cô sao lại to gan như vậy?” Người đàn ông cau có trầm giọng ở bên tai cô nói: “Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi nhất định sẽ không làm gì cô?”
Thịnh Nịnh hoảng loạn mở to mắt, cô rõ ràng cảm nhận được anh dán lại gần, hai tay chống lên lưng dựa của sofa, chặn ở hai bên dái tai của cô, bóng dáng cao lớn lập tức trói buộc cô giữa cơ thể anh và sofa, hơi thở lạnh lẽo phả lên trên mặt cô khiến cho cơ thể cô vừa mới khó khăn mới ấm lên lại không tự giác rùng mình lạnh run.
“……”
Giữa lúc cô đang sững sờ, Ôn Diễn cúi đầu, ánh mắt khóa chặt lấy đồng tử của cô bởi vì tâm tình hoảng loạn mà không ngừng mở lớn.
Anh trầm giọng, bình tĩnh nói: “Cho dù tôi có nhìn không vừa mắt cô như thế nào, cô ở trong mắt tôi cũng là một người phụ nữ.”
Giọng điệu bình tĩnh mà xen vào đó có mấy phần ác độc, là lời phản bác lại với lời nói vừa nãy của cô, cũng là muốn cho cô gái trẻ trước mắt không có chút ý thức nguy hiểm một bài học, từ góc độ của cấp trên và người đàn ông xảy ra.
Giao tiếp lúc bình thường ở trong phạm vi an toàn, Thịnh Nịnh có thể không để tâm cùng anh lá mặt lá trái, nịnh hót.
Nhưng hiện tại trong tình huống này, trong khoảng cách như vậy, cô không có biện pháp duy trì được bình tĩnh, cũng không giả vờ bình tĩnh được.
Quá gần rồi.
Đã vượt qua khoảng cách xã giao bình thường.
Hương gỗ bao bọc trên người anh lại không quá nồng đậm, bá đạo theo khoảng cách dựa lại gần mà xâm nhập gần người.
Thịnh Nịnh dứt khoát nín thở, vô thức ngửa cổ ra sau, rõ ràng cơ thể còn đang run rẩy, mặt và tai lại nóng bỏng khác thường.
Ánh mắt Ôn Diễn di chuyển, từ trong đôi mắt hạnh mở to của cô di chuyển xuống cánh môi đang run rẩy của cô.
Trong tầm nhìn mờ ảo, Thịnh Nịnh nhìn thấy đáy trong đáy mắt của anh mơ hồ có ý cười, hòa lẫn vào trong cảnh đêm nồng đậm xung quanh, tâm tình giữa hai đầu lông mày càng khiến cho người ta khó có thể đoán được.
Lúc cơ thể cô cứng đờ không dám cử động, người đàn ông vươn tay lấy mắt kính trên sống mũi cô xuống, để nó ở trong đầu ngón tay đùa nghịch, thuận tiện còn dùng gọng kính lạnh lẽo chọc chọc vào khuôn mặt nóng bỏng của cô.
“Lúc này biết sợ rồi?”
Thịnh Nịnh rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng về sức lực giữa cô và người đàn ông.
Cho dù bình thường anh có thân sĩ như thế nào, biểu hiện đối với cô có chán ghét như thế nào thì anh cuối cùng vẫn là người đàn ông.
Cắt đứt quan hệ bên A bên B, cấp trên cấp giới, bọn họ chính là đàn ông và phụ nữ.
Ý thức được điều này Thịnh Nịnh đồng thời hối hận, trái tim không nhịn được đập thình thịch, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, cô nhịn không được, muốn nhấc chân đá vào chỗ mềm yếu của anh.
Anh lại đột nhiên nói một câu: “Đừng chỉ nghĩ làm sao từ chỗ này của tôi moi tiền, tiền của tôi sẽ không cho không cô.”
Sau đó anh dùng mắt kính gõ vào đầu quả dưa nhỏ chỉ chứa đầy tiền là tiền của cô, khàn giọng nhắc nhở cô.
“Người đàn ông có tiền là xấu xa nhất, có biết không?”
“Tiểu tham tiền.”