Chương 68-69
Ngay từ đầu những bạn học tụ họp này đã chú ý tới Ôn Diễn rồi, là bởi vì người đi về phía họ là một người đàn ông đẹp trai ăn mặc rất quý phái, con người là động vật thị giác, không kể là nam hay nữ họ sẽ nhìn qua một cái theo bản năng.
Nhưng không cảm thấy người đàn ông này sẽ có liên quan gì đến bữa tiệc của họ vì vậy chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Kết quả anh đi thẳng tới, dừng bước rồi kêu to tên Thịnh Nịnh.
Các bạn cùng lớp sững sờ tại chỗ.
Không phải Thịnh Nịnh nói là ăn cơm với sếp cô ấy sao?!
Người đàn ông này là sếp của cô ấy?!
Hiển nhiên cô gái kêu Thịnh Nịnh tới đây cũng kinh hãi, hơi hối hận vì sao lúc đó mình không đi theo Thịnh Nịnh đến khu vực ăn uống để nhìn sếp cô ấy một cái, nếu không cũng không đến mức tạo thành hiểu lầm như thế này.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, cô ấy đã đi làm việc, đến bây giờ cũng coi như là một OL* trải đời, ánh mắt là một môn học bắt buộc tại nơi làm việc, bây giờ mọi người đều dối trá, bề ngoài khách sáo, gặp người nói tiếng cười gặp quỷ nói tiếng quỷ, hơn cả là đối phương có thân phận gì, chỉ cần dùng ánh mắt nhìn người ta ăn mặc là có thể đoán được.
*Phụ nữ công sở hay office lady, thường viết tắt là OL, là một nữ nhân viên văn phòng ở Nhật Bản chuyên thực hiện các nhiệm vụ của nhân viên cổ cồn hồng nói chung như làm thư ký hoặc làm công việc của nhân viên văn thư. Đôi khi họ còn được gọi với cái tên thân mật là bóng hồng công sở.
Cho nên cô ấy liếc một cái là nhìn thấy tầng lớp xã hội trong cách ăn mặc của người đàn ông này.
Sự xa xỉ và con người thường buộc chặt vào nhau, hàng xa xỉ có thể làm nổi bật phẩm vị cá nhân, mà những con người phù hợp mới có thể tối đa hóa sự đắt tiền của hàng xa xỉ.
Thượng lưu, hàng đầu, đỉnh nhọn Kim Tự Tháp.
“Không phải nói chào hỏi xong sẽ về liền sao?” Vẻ mặt Ôn Diễn không kiên nhẫn: “Còn ở lề mề cái gì nữa?”
Mắt Thịnh Nịnh liếc nhìn thằng điên vừa rồi còn ầm ầm ĩ ĩ nay đã im re, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi có một bạn học muốn nhìn xem sếp tôi trông như thế nào.”
Ôn Diễn nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua từng người.
Một số cô gái chỉ vào tên đầu sỏ ngay lập tức và nói: “Cậu ta, là cậu ta.”
Tên kia vừa nhìn thấy Ôn Diễn, khí thế kiêu ngạo xẹp xuống, lúng ta lúng túng nói: “... Xin, xin chào.”
Đàn ông ngày thường giả vờ năm sau bộ dạng, nhưng vừa uống rượu dễ lộ bản tính thật sự.
Sở dĩ cậu ta tức giận là vì cậu ta cảm thấy Thịnh Nịnh không còn là cô gái thanh cao lại nhã nhặn trong suy nghĩ của mình nữa, cậu ta vẫn cảm thấy Thịnh Nịnh là một cô gái tốt, không giống với những cô gái hám tiền thèm của, khinh thường cậu ta vì cậu ta không có tiền cho nên trong lòng vẫn giữ một phần ảo tưởng nào đó đối với cô.
Nhưng bây giờ những ảo tưởng này cũng tan vỡ, cô gái tốt không nhiễm bụi trần trong lòng cậu cũng không thể thoát khỏi chảo nhuộm của xã hội, cuối cùng biến thành một kẻ khéo léo đưa đẩy hám giàu.
Lý do người này phát điên không khống chế được là vì cảm thấy cô gái tốt đẹp trong lòng mình bị vỡ nát, thanh xuân tốt đẹp cho chó ăn, thẳng thừng phá nát.
Phải ở trước mặt nhiều người chửi bới cô như vậy, dùng những lời ác độc nhất để nhục nhã cô, làm cho cô mất mặt, để cho cô trả giá vì đoạn năm tháng mình từng vụng trộm ái mộ cô mới có thể triệt để tiêu tan tức giận trong lòng cậu ta.
Mà hiện giờ ý nghĩ ác độc này bị một người đàn ông xuất hiện đột ngột phá vỡ, chênh lệch giữa cậu ta và người đàn ông trước mắt này khiến cậu ta không thể không ngậm miệng lại.
Ôn Diễn: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì…”
“Nếu không có việc gì, tôi dẫn Thịnh Nịnh đi.”
Ngay khi bạn học nam thở phào nhẹ nhõm cho rằng chuyện này đã qua, Ôn Diễn vô cảm bổ sung thêm một câu.
“Còn nữa, Thịnh Nịnh là cấp dưới của tôi, cô ấy không lớn không nhỏ tôi có thể bao dung nhưng người khác thì không được.”
Sau đó nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Các cậu xử lý người này đi.”
Người phục vụ gật đầu ngay lập tức: “Vâng, thưa ngài.”
Phân phó một câu ngắn ngủi xong, Ôn Diễn mới nói với Thịnh Nịnh: “Thịnh Nịnh, đi thôi.”
Thịnh Nịnh bị cách xử lý đơn giản dứt khoát của người đàn ông làm kinh sợ, mãi cho đến khi Ôn Diễn gọi tên cô mới lấy lại tinh thần, sững sờ gật đầu: “Được.”
Chuyện này kết thúc đơn giản như vậy, các bạn học khác còn chưa kịp phản ứng, cô gái dẫn Thịnh Nịnh đến nhanh chóng đuổi theo.
“Thịnh Nịnh, tớ tiễn cậu.”
Bởi vì đột nhiên Thịnh Nịnh và sếp cô đến, một trò khôi hài cứ vội vàng bắt đầu lại vội vàng kết thúc như vậy nhưng lại làm cho người ta lâu thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Ngoại trừ bạn học nam khởi xướng kia xấu hổ khó chịu thì tất cả mọi người đều cảm thấy vừa lòng hả dạ.
Mấy cô gái âm dương quái khí* trào phúng.
*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
“Một số đàn ông chính là như vậy, bản thân thì không có gì, chỉ biết trách phụ nữ không có mắt nhìn.”
“Cho nên mới nói đừng coi phụ nữ là người mù, chúng tôi có mắt nhìn, không có bạn gái thì phải nhìn lại mình, xem nguyên nhân do đâu, còn phải coi mình có xứng không?”
Mấy bạn học nam khác, bao gồm cả lớp trưởng cũng là nam, bị nói như vậy cũng hơi lúng túng xấu hổ.
Nhưng bọn họ đều biết mình không phải loại đàn ông trong miệng các cô ấy nói, cho nên sẽ không dò số chỗ ngồi.*
*: Bây giờ nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho một số người không thể nín thở và nhảy ra ngoài để thừa nhận những lời chỉ trích không tên. Nói đơn giản như kiểu, có người chửi mình, xong mình phải nhảy ra mà chửi họ lại á. Còn ở đây, mấy bạn nam này không phải là kiểu trong miệng bạn nữ nói nên họ ngồi im.
Mà bạn học nam bị dò số chỗ ngồi mặt đỏ bừng, không chào hỏi mà tức giận cầm áo khoác đi mất.
“Tớ vừa quay vid lại đăng lên mạng.” Chờ người đi rồi, một cô gái điện thoại nói: “Đúng lúc có thể làm cho những người đàn ông khác biết mà lấy kinh nghiệm.”
Một cô gái khác bí mật giơ ngón tay cái lên và thân mật nhắc nhở: “Nhớ che mặt cậu ta lại kìa, nếu không cậu ta quay sang kiện cậu vi phạm quyền chân dung của cậu ta đó.”
“Yên tâm, đám chị em trên mạng kia cũng đủ dạy cậu ta cách làm người như thế nào rồi.”
Không bao lâu sau, lớp trưởng phát hiện bạn học này đã rời khỏi nhóm lớp.
Rời khỏi cũng tốt, nếu không lần sau tụ họp cậu ta lại uống nhiều phát điên, đó thật sự là làm mất mặt phái nam của bọn họ.
Vốn gần đây có quá nhiều tin tức xã hội xuất hiện, danh tiếng chung của đàn ông bọn họ sụt giảm nhanh chóng, trong giới xã hội thiếu một người đàn ông như vậy thì cũng bớt xui xẻo.
*
Cô gái đi theo Thịnh Nịnh tiễn cô nhưng thật ra hai khu vực ăn uống cách nhau rất gần, căn bản không cần tiễn.
Cô ấy là do còn có chuyện muốn nói nên mới đi theo Thịnh Nịnh tới.
Cô gái xấu hổ nói nhỏ xin lỗi Thịnh Nịnh: “Xin lỗi cậu nha, nếu biết như vậy thì tớ không rủ cậu tới đâu.”
“Không sao, không trách cậu.” Thịnh Nịnh lắc đầu.
“Sang năm chắc chắn cậu ta không còn mặt mũi lại tham gia họp lớp nữa, cậu có thể…”
Thịnh Nịnh ngắt lời kịp thời, giọng điệu bình tĩnh: “Tớ không thích hợp tham gia kiểu họp lớp này, nếu hôm nay tớ không đi, cũng sẽ không làm phiền mọi người tụ họp, về sau thì tính sau.”
“... Được rồi.” Cô gái biết chuyện lúc nãy có bao nhiêu tệ hại với Thịnh Nịnh, đương nhiên cũng không tiện miễn cưỡng cô: “Nhưng tớ vẫn muốn nói cho cậu biết, Lục Gia Thanh sắp về nước, à ừm, không phải quan hệ thời Trung học của hai cậu cũng được sao? Hơn nữa cậu cũng làm việc ở Yến Thành, đến lúc đó hai cậu có thể hẹn nhau ôn chuyện cũ.”
Thịnh Nịnh ngẩn người, há miệng muốn nói gì đó.
“Rốt cuộc cô đang lề mề cái gì?” Ôn Diễn đi trước cô vài bước, quay đầu hỏi: “Một bữa cơm thì muốn ăn bao lâu?”
“Tới đây tới đây.” Thịnh Nịnh cười với cô gái: “Coi tình hình đã, có thời gian rồi nói sau.”
Sau đó vội vàng bước nhanh hơn, thậm chí là đi trước Ôn Diễn.
Cô gái kia thấy sếp của Thịnh Nịnh bị tụt lại phía sau, lấy mười vạn phần dũng khí ra, to gan hô to: “Sếp của Thịnh Nịnh ơi!”
Cách xưng hô này khiến Ôn Diễn quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“Anh và Thịnh Nịnh…” Cô gái cũng không biết nên mở miệng như thế nào, trực giác rèn luyện ở nơi làm việc nói cho cô ấy biết là như vậy nhưng từ góc độ thực tế mà nói lại cảm thấy không có khả năng lắm, cứ rối rắm hơn nửa ngày cuối cùng cũng chỉ uyển chuyển nói” “Nếu như là tôi nghĩ nhiều vậy thì tôi thật sự hâm mộ cô ấy gặp được một người sếp tốt.”
Ôn Diễn trầm mặc vài giây sau đó nói như nửa thật nửa giả: “Xem ra chỉ có cô ấy mới ngốc.”
Trong thời gian ngắn cô gái không phản ứng kịp nhưng mà anh đã rời đi rồi.
Chờ cô ấy phản ứng lại, toàn bộ vành tai đã nóng lên.
Không, không phải đâu, không phải vậy, phải không.
Trời ạ, moẹ nó bộ phim thần tượng nơi công sở, đây là tình tiết thực tế tồn tại trong thực tế sao?
Thịnh Nịnh trâu bò quá!
Trong nháy mắt cô gái đã bổ não ra cả bộ phim thần tượng, chỉ riêng việc tưởng tượng đã khiến cô ấy kích động đến mức hận không thể nở hoa tại chỗ rồi.
Nhưng sếp nói Thịnh Nịnh ngốc, vậy chứng tỏ sếp Thịnh Nịnh còn chưa thổ lộ rồi.
Ừm, cô ấy là một người ngoài không nên nhúng tay.
Cô gái bình tĩnh nhớ tới vừa rồi mình còn nói với Thịnh Nịnh rằng Lục Gia Thanh cũng muốn đến Yến Thành làm việc.
Xong rồi, có phải nhắc nhở này hơi thừa thãi hay không?
*
Bởi vì có đoạn nhạc đêm này, tiệc Buffet này của Thịnh Nịnh hơi thất thần.
Người đối diện không ăn ngon miệng, cũng liên tục ảnh hưởng đến sự thèm ăn của Ôn Diễn, Thịnh Nịnh vốn định phải ăn cho đủ vốn, kết quả ngay cả số lẻ cũng ăn không hết đã về, rời khỏi nhà hàng với Ôn Diễn.
Lúc chờ thang máy, Thịnh Nịnh vẫn không nói lời nào, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên Ôn Diễn nói: “Đừng vì lời nói của người khác mà ảnh hưởng đến chính mình.”
“Không có.” Đầu tiên Thịnh Nịnh lắc đầu sau đó lại thấp giọng hỏi: “Có phải người như tôi rất đáng ghét hay không?”
Cô và bạn học nam kia không thù không oán, thậm chí hồi học Trung học ngay cả một câu cũng không nói, cô thật sự không hiểu ác ý lớn như vậy đến từ đâu.
“Còn nói không ảnh hưởng?”
“Tôi đang tự vấn.” Thịnh Nịnh kể những nghĩa xấu liên quan tới tiền bạc lên người mình: “Hám của hám lợi, bợ đít nịnh bợ, yêu tiền như mạng, những điều như vậy thực khiến người ta chán ghét.”
Thật ra cô cũng rất hâm mộ những người coi tiền bạc như cỏ rác, trong lòng họ có nguyên tắc có giới hạn, cho dù bây giờ là xã hội đặt lợi ích lên đầu lên tiền cũng không khiến họ dao động.
Nhưng cô chỉ là một kẻ phàm tục, thuận theo xã hội mà sống, cô muốn leo lên trên, đơn giản là bởi vì muốn sống tốt hơn một chút, nếu như cô đủ mạnh mẽ thì ít nhất những phỉ báng mà cô phải chịu trong ngày hôm nay, có thể người ta sẽ do dự khi mở miệng, liệu làm như vậy có thể đắc tội với cô hay không.
Ôn Diễn thấy cô tự hạ thấp bản thân mà nhíu mày.
"”Cho nên sếp ghét tôi, tôi có thể hiểu.” Đột nhiên Thịnh Nịnh nói.
Ôn Diễn nhếch môi, đang muốn nói gì đó.
Nhưng câu tiếp theo của Thịnh Nịnh lại nhanh hơn anh, giống như là vì anh chán ghét và phản cảm với cô nên cô cũng phản lại anh.
“Thật ra tôi cũng chán ghét anh.” Cô nói.
Yết hầu Ôn Diễn khẽ động, thu lại lời vừa rồi muốn nói.
Anh bình tĩnh cúi xuống và trả lời: “Tôi biết.”
“Nhưng với tư cách là cấp trên mà nói, anh thật sự là một sếp tốt hiếm có.” Thịnh Nịnh nghiêng đầu nhìn anh, chân thành cảm ơn: “Hôm nay cám ơn anh đã giải vây cho tôi nhưng lần sau không làm phiền anh.”
Cô cũng không muốn vì việc của mình mà để anh bị người khác hiểu lầm.
Hai người từng trải qua hai đêm cùng nhau, đổi lại là người đàn ông khác thì không biết cô sẽ đối mặt với những gì, cô thần kinh thô thiển như vậy, Ôn Diễn còn phải nhắc cô phải đề phòng, khi nhắc nhở mang theo sự kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, lại xen lẫn phong độ quý ông bởi vì được dạy dỗ từ nhỏ.
Bởi vì cô, anh bị hiểu lầm là một ông già sắc dục làm mờ tâm trí.
Nhưng anh không phải, Thịnh Nịnh rất rõ ràng.
Thịnh Nịnh thay mình tức giận, cũng thay anh tức giận, càng thêm áy náy vì tính nết đạo đức của mình mà khiến anh bị liên lụy ác ý.
Anh không cần phải làm như vậy, hơn nữa cô cũng không báo đáp được.
Ôn Diễn trầm giọng hỏi: “Cô cảm thấy tôi xen vào việc của người khác sao?”
“Không phải.” Thịnh Nịnh nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh không cần phải xen vào chuyện riêng tư của tôi.”
“Cô cho rằng tôi muốn quản sao?” Ôn Diễn à một tiếng: “Tôi lại mặc kệ, chẳng lẽ để mặc cô bị bạn bè bắt nạt?”
Thịnh Nịnh phản bác: “Tôi cũng hắt ly rượu cho cậu ta rồi.”
Ôn Diễn lạnh lùng cười: “Cô hắt rượu cậu ta thì cậu ta sẽ biết sai chắc?”
“Cậu ta có biết sai hay không là chuyện tôi muốn xử lý, anh biết rõ cậu ta hiểu lầm hai chúng ta, còn coi anh thành cái loại ông già bao nuôi Tiểu Mật*, anh còn xuất hiện làm gì?” Lúc này Thịnh Nịnh cũng hơi tức giận, ánh mắt chỉ trích nhìn anh: “Chê thanh danh của mình quá tốt có phải không?”
*Nó dùng để chỉ những người phụ nữ có mối quan hệ không phù hợp với một người đàn ông.
Ôn Diễn bị bộ dạng không biết tốt xấu của cô, cộng thêm bộ dạng chỉ trích anh khiến anh tức giận đến thở gấp gáp, giọng nói trầm tính: “Cô bị người ta hiểu lầm thành loại phụ nữ đó, tôi có thể không tới sao?”
“Vậy anh bị người ta hiểu lầm thành loại đàn ông này anh vui lắm phải không!”
“Một cô gái như cô không lo thanh danh của mình, quản tôi làm gì? Tôi cần cô quan tâm ư?”
“Vậy anh cũng không cần quan tâm tôi quá mức được không?” Thịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó anh tự nhiên đổi tính đổi nết đối xử với tốt, mẹ nó tôi trả không nổi.”
Ôn Diễn vững vàng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt thâm sâu xinh đẹp kia phủ một tầng sương ướt mỏng manh.
Đột nhiên anh nhếch môi hỏi ngược lại: “Sao cô trả không nổi?”
Thang máy đến, người đàn ông kéo cánh tay cô sải bước vào, nhấn mạnh nút đóng cửa hai lần, mạnh mẽ đóng cửa thang máy lại.
Anh giữ cằm cô rồi nâng lên, nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch của cô từ trên cao nhìn xuống và nói.
“Tôi chỉ nhận cô dùng cách này trả lại cho tôi, cô trả nổi không?”
*Chương 69*
“...”
Vừa nói lời này ra, Thịnh Nịnh nghe hiểu anh đang ám chỉ gì, biểu cảm vốn đã tức giận nay càng tức giận thêm.
Lần trước cô đã bị Ôn Diễn dùng phép khích tướng* làm cô tức giận một lần, mơ màng hồ đồ làm mất nụ hôn đầu chó má của mình đi, vốn đã hối hận khó chịu lắm rồi, khoảng thời gian đó khi cô nói chuyện với Ôn Diễn thậm chí còn không dám nhìn mặt anh, bởi vì vừa nhìn thấy mặt anh thì sẽ tự động dời mắt đến ngoài miệng anh.
*Thuật kích tướng chủ yếu thông qua các thủ đoạn kín đáo khiến đối phương lâm vào trạng thái kích động (phẫn nộ, hổ thẹn, bất phục, cao hứng) không khống chế được tình cảm rồi vô tình bị thao túng phải làm những việc mà bạn muốn đối phương làm.
“Ôn Diễn anh có bệnh hả?” Thịnh Nịnh gọi thẳng tên của anh: “Anh còn không biết xấu hổ nói tôi chỉ cần có tiền thì làm gì cũng được, chính anh lại thanh cao cỡ nào?”
Người đàn ông ngẩn ra sau đó há miệng muốn nói gì đó nhưng còn chưa mở miệng kịp, bàn tay đang nâng cằm cô bị cô hất mạnh ra.
Ánh mắt cô sắc bén, hỏi gằn từng chữ: “Anh có khác gì với cái thằng rác rưởi vừa nói chỉ cần cho tôi đủ tiền, tôi sẽ □□* hay không?”
*Raw đã thế nhá.
“Tôi thừa nhận tôi ham tiền hám lợi của anh, anh ghét tôi, chướng mắt tôi, tôi đều nhận ra, tôi vốn cũng không trông mong anh sẽ thích tôi hay là gì đó nhưng anh là sếp của tôi, anh trả lương cho tôi, tôi có nghĩa vụ làm anh hài lòng.”
“Tôi vì kiếm tiền từ công việc hướng dẫn viên du lịch này mà đã thức hôm thức đêm chuẩn bị mấy trang tài liệu, sợ anh không hài lòng ở đâu đó.”
Thịnh Nịnh cắn môi, nhẹ giọng nói: “Tôi thật sự đang nghiêm túc kiếm tiền, anh có công việc gì có thể trực tiếp dặn dò tôi, tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy với tôi? Anh có thường đưa ra yêu cầu này đối với các cấp dưới khác không?”
Ôn Diễn không nói lời nào, sau khi nghe thấy cô nói, trong mắt tràn đầy ánh sáng lung lay bất định kèm theo cảm xúc phập phồng trong lòng.
Anh rất rõ mình đang dùng thứ gì để câu cô, quả thật cô cũng bị mắc câu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mà cá mắc câu lại thông minh hơn ngư dân ném mồi, cô cắn chặt mồi câu còn phần còn lại của lưỡi câu có cám dỗ thế nào cũng không thèm liếc mắt, từ đầu đến cuối không hề có phần thật lòng nào cả.
Hai lần Ôn Diễn đưa ra yêu cầu vô lý mà ngang ngược này đều khiêu chiến nguyên tắc và giáo dưỡng của anh khi đối mặt với phụ nữ, lần trước cô xúc động đi theo anh, mà xúc động kia thật sự quá mạnh mẽ đến bây giờ vẫn chưa thể quên được, vết thương trên khóe miệng đã lạnh lại nhưng cảm giác lúc đó vẫn còn lưu lại trong trí nhớ.
Từ sau khi quen biết cô, anh cứ luôn cáu kỉnh bực bội vô cớ, giống như con rối bị ảnh hưởng đến từng tia cảm xúc rất nhỏ, suy nghĩ lý trí và hành vi thân thể hoàn toàn trái ngược nhau như hai thái cực.
Còn thứ làm cho người ta khó chịu nhất chính là, còn chưa nói lời trong lòng xong thì đã bị tên ngốc không hiểu chi hết từ chối mất rồi.
Thang máy di chuyển lên, trước tiên là đến tầng Thịnh Nịnh ở.
Thịnh Nịnh đã tỉnh táo lại, nghĩ thầm tuy lần này mình nói thật lòng nhưng cực kì làm mất lòng anh, không biết anh có trực tiếp cho mình “out” không nữa.
“Cô về phòng đi.” Ôn Diễn nói.
Quan điểm tư tưởng của hai người khác xa nhau, một lời không hợp thì cho rằng ý kiến trái ngược, hai người đều cảm thấy đối phương là cái đồ không biết tốt xấu, là đối phương mạo phạm tâm ý của mình.
Cho dù anh đã cố ý thu tư thế điệu bộ lại nhưng có đôi khi vẫn toát lên bộ dạng ngạo mạn nhìn cô từ trên cao xuống theo bản năng, điều đó sẽ làm cho cô cảm thấy mình đang bị khinh miệt.
Với giọng điệu nhẹ nhàng đột ngột của anh, cuộc tranh luận vô lý đã hoàn toàn kết thúc.
“Được.” Thịnh Nịnh do dự một lát, vẫn chuyên nghiệp nói: “Ngày mai tôi sẽ dậy sớm một chút, đưa sếp ra sân bay.”
“Không cần.” Ôn Diễn thản nhiên từ chối: “Từ ngày mai cô bắt đầu kì nghỉ đông thoải mái của cô đi, sau khi nghỉ xong thì đúng giờ đến làm việc.”
Cô không thất nghiệp.
Nhưng sự kinh ngạc trong lòng cũng không ít hơn cảm xúc may mắn vì không thất nghiệp.
Thịnh Nịnh lúng ta lúng túng nói: “Nhưng tôi vừa mắng anh…”
Anh mất trí nhớ hả?
“Mắng thì mắng đi.” Ôn Diễn tự giễu nhếch môi: “Đúng là tôi có bệnh thật.”
Thừa nhận cũng không mất mát gì, anh ghét cô vừa có thành kiến với cô đồng thời lại càng đâm đầu lún sâu không thể ngăn cản.
Bởi vì đẳng cấp mà khinh miệt cô nhưng lại đi ngược lại đẳng cấp để yêu cô.
Điên thật rồi.
Dù sao tất cả cảm xúc tích cực đều dây dưa trong thân thể, cuối cùng biến thành thỏa hiệp không có giới hạn.
Hai mắt Thịnh Nịnh mở to, không thể tin lúc sinh thời còn có thể nghe thấy lời thừa nhận mình có bệnh từ trong miệng Ôn Diễn.
Cửa thang máy đóng lại một lần nữa, lúc này Thịnh Nịnh mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm như giải phóng.
Cô ôm ngực, không dám tin trong cuộc đối thoại vừa rồi của mình với Ôn Diễn, so với tức giận, cô càng không biết phải làm sao.
Người như anh, vừa khinh thường vừa thờ ờ với cô nhưng vẫn làm cho tim cô đập dồn dập từng đợt.
*
Ôn Diễn nói không cần đưa, sáng mùng bốn Thịnh Nịnh cũng không đi đưa anh, cô ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào.
Sau khi ngủ tự nhiên cho đến tỉnh thì đi tìm điện thoại theo bản năng, tr.a thông tin chuyến bay lại, đoán chừng lúc này máy bay đã hạ cánh an toàn xuống sân bay Yến Thành rồi,
Xuất phát từ lễ phép và chào hỏi, cô gửi tin nhắn cho Ôn Diễn, hỏi anh đã đến nơi bình an chưa.
Ôn Diễn trả lời đơn giản ngắn ngủi trước sau như một: “Bình an.”
Xem ra máy bay không xảy ra sự cố, Thịnh Nịnh lại ném điện thoại sang một bên, vươn hai tay vặn người sau đó tiếp tục nằm liệt giường.
Hai ngày làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời cũng khiến Thịnh Nịnh xỉu ngang rồi, cuối cùng có thể nghỉ ngơi tốt.
Thịnh Nịnh nằm ngửa trên giường, bắt chéo chân rung rung thoải mái thích ý, bởi vì động tác nhấc lẫn công thêm ống quần rộng thùng thình nên quần tuột xuống lên đầu gối, nhìn thấy dấu vết vết bầm tím ứ máu còn chưa phai.
Tuy rằng nhìn hơi kinh khủng nhưng hết đau rồi.
Nhìn vết bầm tím này, Thịnh Nịnh lại nghĩ đến lúc này cấp trên đã trở lại Yến Thành rồi.
Lại nhớ tới bộ dạng anh nửa ngồi xổm dùng khăn lạnh giúp cô chườm đắp vết thương trước mặt cô, cùng với bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh khoác lên đầu gối cô, vì vết thương ứ máu tím xanh nên càng nổi bật bàn tay trắng nõn, ngay cả khớp xương và gân xanh trên mu bàn tay cũng làm cho người ta xao xuyến khó quên.
Nếu cô không học ngoại ngữ mà học mỹ thuật, chắc chắn cô sẽ vẽ lại bàn tay này rồi.
“...”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô dùng sức đập cái đầu gối bình bịch, thẳng đến khi tự ngược làm mình đau, đau đớn theo bản năng mới thật vất vả vượt qua được suy nghĩ lung tung của mình bởi vì không có việc gì để làm, cuối cùng trùm chăn, lại ngủ thiếp đi.
Cứ ở khách sạn nằm liệt tới mùng bảy như vậy, buổi sáng mùng bảy Thịnh Nịnh với Thịnh Thi Mông trở về Yến Thành.
Ở trên máy bay Thịnh Thi Mông hỏi cô mấy ngày nay làm hướng dẫn viên du lịch cho sếp Ôn như thế nào.
Thịnh Nịnh không muốn nói nhiều, chỉ nói có lệ: “Cũng tạm tạm.”
“Em phát hiện chị và sếp Ôn…” Thịnh Thi Mông không muốn suy đoán như vậy nhưng lại cảm thấy thật sự kỳ quặc: “Chị không cảm thấy giữa hai người, cho dù không có chuyện của em và Ôn Chinh thì cũng có rất nhiều thời gian tiếp xúc sao?”
Đột nhiên Thịnh Nịnh nhíu mày, mím môi nói: “Chị cũng cảm thấy vậy.”
“Rồi sau đó sao? Bình thường hai người không nói chuyện của em với Ôn Chinh thì đang làm gì?”
“Anh ta sắp xếp công việc cho chị, chị thuận tiện kiếm tiền.”
“Hết rồi à?”
“Hết rồi.”
Thịnh Thi Mông thất vọng lắc đầu, đeo mặt nạ mắt chuẩn bị ngủ một giấc.
Đột nhiên giọng điệu Thịnh Nịnh nghiêm túc hỏi: “Em có cảm thấy Ôn Diễn, anh ta có khả năng bao nuôi phụ nữ không?”
Ôn Diễn đột ngột đổi tính đổi nết với cô.
Một nhà tư bản luôn luôn khinh thường kẻ tham tiền như cô lại đối xử tốt với cô hẳn.
Để phòng ngừa bản thân tự mình đa tình, cô vẫn quyết định uyển chuyển nhờ “cố vấn” Thịnh Thi Mông tư vấn một chút.
“Hả?” Đột nhiên Thịnh Thi Mông vén bịt mắt lên, mở mắt to nhìn Thịnh Nịnh, lắc đầu nói theo bản năng: “Chắc sẽ không đâu, người đàn ông như anh ta…”
Nhưng cô ấy cũng không hiểu Ôn Diễn lắm, chỉ là dựa vào ấn tượng đơn thuần ngày thường mà phủ nhận thôi cho nên giọng điệu không chắc chắn lắm.
Vì thế ngày mùng tám Tết đi làm, Thịnh Thi Mông mang nghi vấn này theo đi hỏi Cao Nhị.
Trong canteen, Cao Nhị ỷ vào canteen nhiều người ồn ào, trực tiếp kiên quyết phủ nhận đùng đùng: “Không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Thịnh Nịnh nhai thịt sườn hỏi: “Sao cậu lại chắc chắn như vậy?”
“Một đoá hoa lạnh lùng thanh khiết mắt cao hơn đỉnh như anh ấy, phụ nữ bình thường anh ấy còn chướng mắt, huống chi cái loại phụ nữ hám tiền này.” Cao Nhị nói: “Một người phụ nữ cam tâm tình nguyện được đàn ông bao nuôi, không cần danh phận không cần tình cảm, đó không phải là phụ nữ hám tiền sao?”
Nghe nói như vậy, biểu cảm của hai chị em “hám tiền” đều hơi hơi chột dạ.
Thịnh Nịnh tự biết xấu hổ, quả nhiên cô đang tự mình đa tình.
Cô gái thần kinh thô Cao Nhị không phát hiện ra, ngược lại còn bừng bừng hứng thú nói: “Nhưng mà cậu hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ là phát hiện gần đây bên cạnh Ôn Diễn có người phụ nữ khác sao?”
“Ở công ty thì anh ta chỉ tiếp xúc với mấy cô nhân viên nữ thôi, ví dụ như chị em.” Thịnh Thi Mông nhún nhún vai nói: “Nhưng đi ra ngoài xã giao thì không biết, chúng ta cũng không nhìn thấy à.”
“Nói đến xã giao mới nhớ.” Đột nhiên Cao Nhị nghĩ đến gì đó, đứng đắn nói: “Doanh nghiệp thương mại nước ngoài liên hợp tổ chức tiệc rượu thương mại vào Tết Nguyên Tiêu, hai người có biết không?”
Làm sao sinh viên thực tập có thể biết được những bữa tiệc này của các ông lớn tai to mặt lớn, vì vậy hai chị em đồng loạt lắc đầu.
“Bố chị nói với chị.” Cao Nhị lo lắng không chịu nổi: “Nghe nói đến lúc đó còn có minh tinh nữ đến, chị sẽ đứng với minh tinh nữ, vậy không phải là thỏa đáng sao?”
“Tại sao tiệc rượu thương mại lại có minh tinh đến vậy?” Thịnh Thi Mông khó hiểu.
“Muốn kiếm được nhiều tiền, đương nhiên phải mở rộng ra bên ngoài.” Cao Nhị nói: “Bố chị nói, mấy năm nay lĩnh vực nào Tập đoàn họ Ôn cũng đặt chân đến, chỉ còn một lĩnh vực chưa từng chạm qua, đó chính là ngành giải trí điện ảnh và truyền hình cho nên trong khách khứa sẽ có người phụ trách công ty giải trí điện ảnh, bọn họ muốn đàm phán hợp tác với Tập đoàn, chắc chắn phải mang minh tinh theo để chọn mặt gửi vàng.”
Thịnh Thi Mông nghe Ôn Chinh nói, tư tưởng truyền thống của ông cụ Ôn rất nặng, cảm thấy con hát không lên được mặt bàn cho nên khịt mũi coi thường những “nghệ sĩ” ngoài mặt là làm nghệ thuật trên thực tế lại là lén lút kiếm tiền trong vòng luẩn quẩn ấy, đương nhiên cũng không muốn kiếm được phần tiền này.
Nhưng mấy năm gần đây cái vòng tròn này có thể kiếm tiền ngày càng nhiều, nghệ sĩ bạo hồng trong một đêm kiếm được một bộn tiền cũng càng nhiều, cũng khó trách lúc trước một số ông lớn chướng mắt cái vòng này lại bị vả mặt bôm bốp và rót tiền đầu tư.
Cao Nhị nhiệt tình hỏi: “Hai người có đu idol nào không? Đến lúc đó tớ đi theo bố tớ, nếu gặp thì tớ sẽ xin chữ ký cho.”
Trong miệng Thịnh Nịnh còn nhai thịt, giọng điệu hàm hồ nói: “Chữ ký có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Vậy cũng chưa biết, phải xem chữ ký của ai rồi, càng nổi thì bán càng đắt.”
“À.” Thịnh Nịnh nói: “Vậy đến lúc đó cậu xem minh tinh kia như thế nào, nếu cao thì giúp tớ xin chữ ký với.”
Thịnh Thi Mông: “...”
Chị gái cô ấy đúng là không giấu diếm gì hết.
Cao Nhị lại cảm thấy Thịnh Nịnh thẳng thắn mê tiền đáng yêu, vừa vặn cũng mượn cơ hội muốn ký tên này để có quan hệ tốt hơn với Thịnh Nịnh nên hào phóng đồng ý: “Không thành vấn đề!”
Sau khi ăn cơm xong, ba cô gái chuẩn bị trở về bộ phận nghỉ trưa, họ ở ba bộ phận khác nhau, ba bộ phận lại ở ba tầng khác nhau vì thế trực tiếp tạm biệt ở cửa canteen.
Thịnh Thi Mông vừa trở lại bộ phận của mình đã bị trưởng phòng gọi lại, nói là cậu hai Ôn tới đang chờ cô ấy ở trong phòng nghỉ.
Ôn Chinh đến bất ngờ, cô ấy hơi kinh ngạc, chỉ có điều vẫn đi về phía phòng nghỉ.
Thịnh Thi Mông vừa rời đi, mấy cô gái trẻ trong bộ phận lập tức thì thầm bàn tán.
“Yêu đương với “hoàng thân quốc thích” có khác nhỉ, bao nguyên cả phòng nghỉ ngơi.”
“Nếu sau này thật sự gả vào nhà giàu thì còn hơn thế, toàn bộ bộ phận của chúng ta đều nhường chỗ cho cô ấy hả?”
“Cười ẻ, cậu cho rằng gả vào nhà giàu dễ lắm à? Yêu đương thì được rồi, đừng mơ mộng hão huyền chim sẻ bay lên đầu cành nữa.”
“Cậu nói với tớ có ích lợi gì, đi nói với vị tiểu thư chim sẻ kia trong bộ phận chúng ta kia kìa.”
Những “lời khuyên” này đều nói sau lưng cho nên Thịnh Thi Mông không nghe thấy, cô ấy đi tới phòng nghỉ ngơi, thấy Ôn Chinh đang dựa vào bàn trà, tay đút túi quần cúi đầu lướt điện thoại, tư thế nhàn nhã lười nhác, thấy cô ấy tới, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sau Tết đúng không?”
Thịnh Thi Mông gật gật đầu, hỏi anh ta: “Anh tìm em có việc không?”
“Không có chuyện gì, sáng nay tới đây mở đại hội cổ đông cho nên thuận tiện tới coi em một lát.”
Nếu như là trước kia, có lẽ lúc này Thịnh Thi Mông đã nhào tới ôm cổ anh ta rồi nói ngọt ngào “Chúng ta thật là ăn ý, đúng lúc em nghĩ đến anh thì anh lập tức xuất hiện trước mặt em rồi” nhưng hiện tại tình hình đã khác xưa, Ôn Chinh nói cho cô ấy biết vậy thì cô ấy cũng không cần phải diễn vở kịch này nữa.
Thấy Thịnh Thi Mông không phản ứng lớn, Ôn Chinh nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Anh tới coi em mà em không vui sao?”
Thịnh Thi Mông nghe một đằng trả lời một nẻo: “Hôm nay bố anh cũng tới đại hội cổ đông phải không?”
“Ừ?” Ôn Chinh không ngờ cô ấy sẽ hỏi cái này nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có, người không được tốt nên họp online.”
“Nếu bố anh không ở đây.” Thịnh Thi Mông cười cười: “Vậy anh không cần phải diễn kịch ở công ty nữa.”
Đột nhiên Ôn Chinh sửng sốt, bị lời nói của cô ấy thuận tiện dập tắt tất cả tâm trạng đến gặp Thịnh Thi Mông.
“Đúng vậy.” Anh ta giật giật môi, cũng cười rộ lên theo.
Thịnh Thi Mông sờ sờ mũi, nói: “Vậy em về làm việc tiếp.”
“Em chờ một chút.” Ôn Chinh gọi cô ấy lại.
Cô ấy quay đầu lại và nhìn anh ta một cách khó hiểu.
“Tết Nguyên Tiêu Tập đoàn họ Ôn có tổ chức một bữa tiệc rượu thương mại với các doanh nghiệp, làm khá lớn, đến lúc đó em muốn đi chơi một chút không?” Ôn Chinh dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Anh trai anh cũng sẽ đi, anh ấy là đôi mắt của bố, nếu chúng ta đi tiệc rượu với nhau, anh ấy sẽ đem những gì anh ấy nhìn thấy nói cho bố anh biết.”
Thịnh Thi Mông nghĩ thầm mình và Ôn Chinh đi cùng, nếu tổng giám đốc Ôn biết vậy thì chắc chắn cũng sẽ mang Thịnh Nịnh theo, đến lúc đó cũng không cần làm phiền Cao Nhị xin chữ ký của minh tinh, Thịnh Nịnh có thể tự mình đi xin, về phần minh tinh có nổi không thì chị gái có thể tự phán đoán.
Nghĩ tới đây, Thịnh Thi Mông gật đầu đồng ý: “Được.”
*
Ngay ngày hôm sau Thịnh Thi Mông nói với Thịnh Nịnh tiệc rượu mình cũng sẽ đi, Ôn Diễn cũng tìm Thịnh Nịnh đến phòng làm việc để nói chuyện.
Tuy mấy ngày trước làm việc ở dưới một mái hiên nhưng không có cơ hội ở riêng hai người nên có thể coi như sống tiếp.
Bây giờ Ôn Diễn tìm cô đến phòng làm việc, có vài thứ không thể không đối mặt.
Ví dụ như ngày mùng ba Tết hai người cãi nhau một trận, cô mắng một câu anh có bệnh à, kết quả anh còn thật sự thừa nhận mình có bệnh, hiện thực ảo ma ca na đa mà.
Chẳng những anh có bệnh, mà sau đó Thịnh Nịnh liên tiếp nằm mơ thấy Ôn Diễn cũng cảm thấy mình cũng có bệnh luôn rồi.
Cho nên mới nói không thể cãi nhau với ông chủ, cãi nhau xong thì sảng khoái nhất thời sau đó là chờ bị “xử”.
Thịnh Nịnh đi vào phòng làm việc, cũng không có cách nào coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng lại không thể biểu hiện quá mất tự nhiên, bởi vì càng mất tự nhiên lại càng lúng túng xấu hổ.
“Đứng ở đây nửa phút rồi câm miết à.” Rốt cục là ông chủ Ôn Diễn mặt như cục băng, giọng điệu không tốt chủ động mở miệng: “Hay ở cùng tôi nên không có gì để nói?”
Phá vỡ sự im lặng thì có nghĩa là còn có thể giao tiếp bình thường, Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải tôi đang chờ nói chuyện sao?” Thịnh Nịnh đùn đẩy cho anh: “Anh gọi tôi vào phòng làm việc, chẳng lẽ không phải có việc muốn phân phó cho tôi sao?”
Ôn Diễn mím môi, trực tiếp nói vấn đề chính.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ngày mười lăm có một bữa tiệc rượu Tết Nguyên Tiêu, đến lúc đó Ôn Chinh sẽ đưa em gái cô đi theo.”
Trong chớp mặt Thịnh Nịnh nhớ tới bữa tiệc rượu Tết Nguyên Tiêu này, mấy ngày trước cô nghe Cao Nhị nhắc tới.
Ôn Diễn phân phó: “Không biết hai đứa nó lại muốn làm gì, cô đi qua đó với tôi.”
Thật ra Thịnh Nịnh không muốn tụ tập ở nơi hoàn toàn ngoài phạm vi xã hội của mình, nửa người cũng không biết, cứ đứng suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy, đúng là chịu phạt.
Đến lúc đó Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông ở đó tình chàng ý thiếp, Ôn Diễn uống rượu xã giao với người khác, cô có thể làm gì? Đứng bên cạnh làm linh vật à?
Thịnh Nịnh uyển chuyển từ chối: “Tiệc rượu cao cấp như vậy, tôi đi không thích hợp lắm đâu?”
“Em cô đi được, cô lại không được sao?”
“Nó và Ôn Chinh bạn bè nam nữ, nó đi được là lẽ đương nhiên, tôi cũng không có thân phận gì.”
Trên tay Ôn Diễn còn cầm bút, rũ mắt nhìn chằm chằm vào văn kiện trên bàn, nói như không chút để ý hỏi: “Vậy cô nói cô là bạn gái tôi?”
Trong nháy mắt Thịnh Nịnh hoảng sợ ngẩng đầu, giọng nói run rẩy: “Sếp Ôn, không thể đùa như vậy được.”
Phản ứng kháng cự đến mức cực độ này của cô đúng là khiến người đàn ông tức giận ngực buồn buồn, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói đại thôi, nhìn cô sợ tới mức nào kìa.”
Thịnh Nịnh: “...”
“Trong khách khứa có nhiều thương nhân nước ngoài, đến lúc đó tôi còn cần một phiên dịch viên.” Ôn Diễn dừng một chút, hỏi cô: “Cô có làm không?”
Tham dự với tư cách là một phiên dịch viên? Đó là công việc nghiêm túc.
Đương nhiên Thịnh Nịnh phải làm.
Hơn nữa phiên dịch chú ý nhất là thực chiến, đây là cơ hội rèn luyện hiếm có.
“Làm.” Thịnh Nịnh gật đầu: “Nhất định phải cho tôi cơ hội này.”
Ôn Diễn thấy cô lập tức tích cực lại, nhếch môi cười nhạo không rõ ý tứ.
“Vậy tôi bảo trợ lý Trần sắp xếp, đến lúc đó cô đến với cậu ấy.”
“Được.”
Ôn Diễn nhắc nhở cô: “Trong tiệc rượu có quy định trang phục, nhớ ăn mặc đàng hoàng.”
Thịnh Nịnh hỏi: “Lần trước tôi mặc chiếc váy trong cuộc họp thường năm, tôi mới mặc một lần, mặc lại cái đó có được không?”
Tuy rằng giá không đắt nhưng kiểu dáng vẫn rất cao quý, ngay cả con gái nhà giàu như Cao Nhị cũng nói đẹp.
Ôn Diễn không trực tiếp nói không được, mà hỏi ngược lại: “Không phải tôi có đưa một tủ quần áo cho cô sao?”
Thịnh Nịnh phản ứng trong chốc lát, bừng tỉnh nói: “Há.”
Giọng điệu của người đàn ông bỗng trầm xuống: “Cô đem bán hết rồi à?”
“Không có, tôi vẫn để nó trong tủ.”
Cô cũng không phải là cô gái nhà giàu nổi tiếng gì, những bữa tiệc rượu cao cấp cần mặc lễ phục trang trọng này không liên quan gì đến cô, mỗi ngày cô đi làm cũng không thể mặc lễ phục cho nên không có cơ hội mặc những bộ quần áo đó, trong thời gian ngắn không nhớ tới.
Ôn Diễn ừ một tiếng: “Vậy thì lấy đại một chiếc mà mặc.”
“Mặc cái gì cũng được đúng không?” Thịnh Nịnh nghiêm túc hỏi: “Có cần kiêng kị màu sắc gì không?”
“Không, đừng mặc hở hang quá.” Ôn Diễn ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Cô bọc trong một chiếc Bánh Trôi sẽ đẹp mắt hơn.”
“...”
Anh đang chế giễu vóc dáng của cô xấu nên phải che đúng không?
Bởi vì thấy hồi lâu cô không trả lời, Ôn Diễn nói: “Thịnh Nịnh, cô có nghe tôi nói không?”
“Có.” Thịnh Nịnh nói.
Mới là lạ.
Dù sao cô cũng không rơi vào trạng thái lo lắng vóc người mình vì lời nói của một người đàn ông, hơn nữa cô cảm thấy dáng người của mình vẫn okela, tuy không trước lồi sau vểnh nhưng cũng có chút chút.
Lúc suy nghĩ, Thịnh Nịnh có thói quen thích đảo mắt, đôi mắt hạnh nhân của cô to và sáng, ngày thường mắt cô có vẻ trầm lặng nhưng khi cô di chuyển thì lại trông sống động và lanh lợi hơn.
“Cô đảo điên nghĩ cái quái gì vậy?” Ôn Diễn mặt băng, giọng điệu không tốt lành: “Có phải cô đang nghĩ chọn một bộ đồ hở hang không?”