Chương 8
Mặt mũi Tiểu Niên méo xệch đi trông đến là khó coi. Cậu không lấy tiền ra nữa, đành mím chặt môi và chờ ch.ết. Thẳng Trần béo thấy con mồi ngon xổng mất nên cay cú lắm. Nó trợn mắt nhìn Tô Mạc:
- Con điên này cút mau! Ông không thích đánh con gái thì thôi nhá! – Nói đoạn nó quay phắt sang nhìn Tiểu Niên, hai mắt khép lại ti hí cố làm ra vẻ du côn hết mức có thể. Tô Mạc cũng trừng mắt ra vẻ đanh đá:
- Mày nói tao á?
- Oái! – Thằng béo chưa kịp phản ứng gì thì Mạc đã xô thẳng vào người hẳn, cấu mạnh vào bàn tay béo húp đang gò chặt cổ áo Tiểu Niên. Nó đau đến kêu cha khóc mẹ và rụt phắt tay lại. Tô Mạc dắt Tiểu Niên chạy tới chỗ khác, thằng béo điên tiết đuổi theo, chỉ sau vài bước đã bắt kịp hai người. Nó vung tay chuẩn bị đánh thì Tô Mạc ôm chặt lấy đầu và hét tướng:
- Mày bảo không đánh con gái cơ mà!
- Mày…
- Làm sao? Nói mà nuốt lời , thế mà cũng đòi làm đại ca!
Thằng béo giận tím mặt, đống thịt trên người nó cũng run lên bần bật. Vừa buột miệng nói câu này xong, giờ mà nuốt lời trước mặt mấy đứa nít nhít thì còn gì nhục hơn nữa. Thấy ánh mắt đắc chí của Tô Mạc, nó cáu tiết như thể toàn thân sắp nổ tung! Suy đi tính lại một hồi, cuối cùng nó cũng nghĩ ra cách để “bật” lại:
- Mày là con của con đĩ! Không biết nhục! – Nói xong nó nhổ toẹt một bãi nước bọt tỏ vẻ coi khinh đén cực độ.
Ngay lập tức mặt mũi Tô Mạc biến sắc, nụ cười tắt ngấm chỉ còn lại ánh mắt đầy căm thù:
- Mày có giỏi thì nhắc lại xem!
- Sao… Sao nào… Có gan làm đĩ rồi mà không dám công nhận à! – Bị cô nạt lại, thằng Trần Béo cũng hơi “cóng”, nhưng vì trót mang tiếng là đại ca trong khu nên vẫn cố lấp bắp nặn ra vài lời mà cãi.
Tô Mạc trợn mắt nhìn rồi lao vụt về phía nó. Cô cấu khuôn mặt đúc thịt của nó và đập bộp cái bánh gạo đang ăn dở lên đó. Ban đầu thằng béo cứ đờ ra vì chưa kịp phản ứng, nhưng chi vài giây sau nó đã bắt đầu điên lên. Nó xông tới hòng đánh trả, cô không kịp tránh né nên ngã chỏng vó, răng đập cộp xuống gãy một chiếc khiến máu me loang lổ quanh mồm.
Cô đau lắm nhưng không gào lên dù mấy giọt nước mắt đã nhanh chóng trào ra. Thấy cii bé mếu máo, thằng béo cũng hơi hoảng, luống cuống tìm nước thoát tội:
- Tại nó gây sự đấy nhé. Tao chưa đánh nó cái nào… - Chưa nói xong, thằng đại ca đã ăn ngay một cái tát lật mặt khiến nó lăn vật xuống đất.
Không ai khác, đó chính là thằng bé ốm yếu Lục Tiểu Niên. Cậu tóm lấy thằng béo và đánh nó như lên cơn điên, gân mắt nổi đỏ rực, trông cậu như con thú lạc mất cha mẹ, ai thấy cũng sởn tóc gáy.
Sau khi ăn vài cái tát, thằng béo bắt đầu vùng dậy. Thân hình béo núc của nó giãy giụa liên hồi chẳng mấy chốc đã đè lại được Tiểu Niên. Đang định trả thù thì nó bị Tiểu Niên cắn một phát vào tai. Răng Tiểu Niên thì sắc, đã thế lại còn cắn chặt, mặc cho thằng béo thụi tơi bời, cậu vẫn quyết không nhả ra đến khi tai nó ròng ròng những máu đỏ lòm. Chắc thằng béo cũng vừa đau vừa hoảng, nó vội móc từ trong túi ra một lưỡi dao gọt bút chì con con và thẳng tay rạch xoẹt một đường lên khuôn mặt Tiểu Niên.
Tiểu Niên vội nhả nó ra trong tiếng kêu thất thanh, hai tay đau đớn bưng lấy mặt. Nhưng nếu không như thế chắc thằng Trần đã bị cắn đứt tai. Cái mặt thịt của nó méo xệch đi vì đau đớn.
Máu me nhớp nháp quanh mép Tiểu Niên, trên gương mặt cậu còn nguyên một vết rạch chạy từ lông mày xuống khóe mắt. May lưỡi gọt bút chì không sắc bén nên cậu mới giữ được con mắt này. Nhưng cậu vẫn quay đi nỗi đau đớn riêng mình để quay sang trông chừng Tô Mạc, vừa ân cần vừa vụng về an ủi con bé đang khóc òa. Nhưng an ủi thế nào đây, những giọt nước mắt của con bé trông như chuỗi ngọc đứt sợi, cứ tuôn lã chã không ngưng.
Mọi chuyện sau đó cũng đã phai dần theo thời gian, nhưng Tô Mạc vẫn nhớ như in cảnh tượng Lục Tiểu Niên vừa ôm khuôn mặt đầy máu vừa an ủi cô trong run rẩy, cậu nói: “Khóc gì nữa? Em báo thù cho chị rồi mà!” Chẳng một lời đáp dành cho cậu, cô bé chỉ biết thút thít và nắm lấy tay Tiểu Niên, âm thanh đuối dần và khàn đặc lại. Nó chỉ muốn nói cậu là thằng ngốc, báo thù kiểu này thì ai cần! Ước gì lúc ấy Tô Mạc có thể cất tiếng: “Có đau không hả đồ ngốc? Vết rạch đó có xót không?” Nhưng cơn khóc cứ rấm rứt ngăn không cho cô nói thành lời.
Thế rồi ông bố làm sếp đùng đùng dẫn thằng con trai bị cắn sứt tai sang tìm bố Tiểu Niên. Người cha nát rượu cúi đầu khúm núm trước người cha lắm tiền rồi quay lại lấy roi vụt Tiểu Niên tới tấp.
Tiểu Niên nằm viện mất một tuần và từ đó Tô Mạc khôngbao giờ gặp lại cậu ta nữa. Cậu bị gửi về ở với mẹ ruột tại một nơi khác. Ngày cậu rời khỏi thành phố này cũng là ngày cậu biến mất khỏi cuộc đời Tô Mạc, trước khi đi còn chẳng kịp nói với cô lời nào. Y hệt Ôn Tư Niên ngày trước, cả hai đều biến mất một cách lạ kỳ khỏi tuổi thiếu thời của cô. Chỉ khác chính cô là thủ phạm đẩy Tiểu Niên vào tình cảnh phải ra đi. Trong trí nhớ của Tô Mạc, năm tháng ấy chỉ còn lị một màu máu đỏ rực như ngọn lửa vụt thiêu tất cả.