Chương 44
Cậu nói chuyện kính cẩn với một kẻ điên vốn có phần nực cười, nhưng tất cả những người ở đó không ai cười nổi tiếng nào.
Bà Lâm nhìn cậu hồi lâu, dường như bà hiểu những gì cậu nói nên cũng khẽ gật đầu. Bà buông tay khỏi Tô Mạc và ngoan ngoãn nép vào tường. Tô Mạc bật khóc và nghẹn ngào:
- Mẹ, con không đi đâu, con ở đây với mẹ… - Cô run rẩy nói, định sà vào mẹ thì bị Diệp Tử Khiêm nắm lấy tay, cậu lạnh lùng bảo:
- Không được là không được. - Vừa dứt lời cậu thẳng thừng kéo cô đi.
Thái độ của bà Lâm bình thản hơn bao giờ hết. Bà cứ ngây dại nhìn Tô Mạc bị Tử Khiêm kéo đi một cách cam tâm tình nguyện, không gào không quấy như một đứa trẻ biết điều.
Bóng dáng hai đứa trẻ dần dần biến mất, bà mới từ từ cuộn mình lại và khóc rưng rức. Cho dù điên cuồng thế nào, vô tri ra sao, người mẹ vẫn luôn giữ trọn được tình yêu thương bất diệt và coi con mình quan trọng hơn cả mạng sống.
Bị Diệp Tử Khiêm lôi khỏi đồn cảnh sát, dọc đường Tô Mạc vừa vùng vằng vừa chửi bới. Nhưng Diệp Tử Khiêm vẫn không lơi tay, cứ cắm đầu lôi cô đi.
Đi được một đoạn, đột nhiên cậu thả tay cô ra. Tô Mạc như con thú được cởi trói, tỏ vẻ giận dữ:
- Diệp Tử Khiêm! Tại sao cậu chưa hỏi ý kiến tớ mà đã… - Câu nói bỗng dưng mắc ngang cổ họng khi cô nhìn lên khuôn mặt cậu.
Diệp Tử Khiêm gồng mình mím chặt môi, đôi mắt trong veo hình như ươn ướt vì nước mắt. Tô Mạc không biết phải nói gì hơn, đành im lặng đứng nhìn cậu. Cậu cho rằng khóc lóc là mất mặt nên vội đưa tay che lấy che để, giọng nói của cậu phát ra ảm đạm từ những kẽ ngón tay:
- Đi, tớ đưa cậu tới bệnh viện.
- Diệp Tử Khiêm, tớ… - Cô đau đớn nhắm nghiền mắt và lặng thinh.
Cậu bỏ ngoài tai những gì cô nói và khàn khà nói:
- Đi nào, hay là cậu muốn tớ phải quỳ xuống van xin hả?
Tô Mạc đành đầu hàng và theo cậu lên xe tới bệnh viện.
Tai trái của cô không bị tổn thương nghiêm trọng, cũng may cô được đưa đi khám kịp thời nếu không thì cũng rắc rối đủ đường. Sau khi kiểm tr.a lại, bác sỹ kê thuốc và bảo cô về nhà nghỉ ngơi.
Cô khám xong rồi, khuôn mặt tái nhợt của Diệp Tử Khiêm mới lấy lại được chút sức sống. Sau khi trả tiền thuốc thay cô, cậu lại lừng lững kéo cô ra khỏi bệnh viện.
Bầu trời mùa đông cứ âm u như nỗi lòng của đôi trai gái, ảm đạm, rầu rĩ. Tô Mạc chợt phá tan bầu không khí trầm buồn:
- Diệp Tử Khiêm, cảm ơn cậu vì đã giúp tớ lần này. Tớ…
Chưa nói xong, Diệp Tử Khiêm đã ngắt lời:
- May mà cậu không sao. – Tia sáng lóe lên từ đôi mắt trong sáng của cậu không khác nào ngôi sao đẹp nhất bầu trời. Cô đắm chìm trong đôi mắt ấy. – Tô Mạc, cậu làm tớ lo suýt ch.ết.
- Diệp Tử Khiêm… - Cô lầm bầm ba chữ ấy trong miệng và cảm nhận đôi tay cậu đang quàng chặt vào người mình.
Tử Khiêm siết lấy cô như không chịu buông ra, hơi ấm tỏa ra từ người cậu đủ sức thiêu đốt mọi u uất trong lòng cô.
- Tớ biết cậu rất muốn ở bên mẹ. Nhưng hãy tin tớ một lần đi được không? Tớ sẽ cố gắng cứu mẹ cậu ra nhanh nhất có thể, cậu biết đấy, nhà tớ thừa quyền lực để làm điều đó. Cậu tin đi, nhất định tớ sẽ làm được! Cầu xin cậu, đừng đi về nơi tớ không nhìn thấy nữa.... – Cậu khẩn thiết nói chẳng theo thứ tự nào hết. Nhưng Tô Mạc hiểu rõ nỗi lòng của cậu hơn bao giờ hết, cô đưa tay ôm lấy chàng trai ấm áp này và biết rằng mình đã hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu của cậu. Cô đáp:
- Ừ, chúng mình về nhà đi.
Diệp Tử Khiêm đưa cô về nhà.
Mọi việc nhờ có cậu can thiệp nên cũng khá thuận lợi. Cậu tận dụng mọi mối quan hệ mình có, chạy ngược chạy xuôi một cách thuần thục, chẳng hề giống với một gã trai non choẹt. Nhờ cậu khéo léo giao thiệp nên mẹ của Tô Mạc được đối xử mỗi ngày một tốt hơn, mọi chuyện cũng tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Mấy người Tử Khiêm luôn miệng gọi chú xưng bác đầy thân thiết đảm bào mấy hôm nữa sẽ thả bà Lâm ra. Hai người tưởng rằng mọi việc đến đây là xong. Nhưng không, họa ập đến bất ngờ mà hai đứa trẻ non nớt như Tô Mạc và Diệp Tử Khiêm không tài nào phản ứng kịp.
Đầu tiên là mẹ cô bị đổi sang phòng giam thường, thế rồi không cho ai vào thăm, Diệp Tử Khhieem vội liên hệ với mấy người chú bác thân thiết nọ nhưng rồi cũng bặt vô âm tín.
Diệp Tử Khiêm đã phải cầu chực trước cửa người này kẻ nọ đến tận chiều tối mới gặp được người ta. Mấy hôm nọ còn bác cháu thân mật hôm nay đã vội né tránh. Diệp Tử Khiêm tinh ranh nhanh chân chặn lối nên vị kia mới dừng bước và phân bua:
- Tử Khiêm, không phải là bác không muốn giúp cháu, nhưng các cháu đắc tội với người lắm quyền quá. – Ôn ta nhăn nhó đáp và tránh nhìn vào mắt cậu.
Diệp Tử Khiêm vẫn bướng bỉnh chặn đường và hỏi cho ra nhẽ:
- Bác có thể nói cho cháu biết cháu đang đắc tội với ai không?
- Cháu không biết ư? – Ông ta thất kinh và đáp – Họ Ôn và họ Bạch chứ ai. Cháu biết rồi còn gì, hai nhà họ cũng có số có má trong cái thành phố này lắm chứ. Bác cũng không biết làm thế nào.
- Cháu hiểu rồi. – Diệp Tử Khiêm đáp, thấy sắc mặt Tô Mạc tái mét, cậu biết mình không nên nói thêm điều gì.
Đang định ra về thì người bác kia nói thêm, vẻ như thật lòng muốn giúp hai người:
- Bác thấy tốt nhất hai cháu nên đi gặp họ nói chuyện. Thật ra mẹ cô bé có vấn đề về thần kinh nên cũng không phán tội được, bọn bác cũng không có lý gì giam bà ấy mãi. Nhưng cháu biết đấy, hai nhà người ta quyền thế đến thế cơ mà. Họ mà lôi ở đâu ra tờ giấy chứng nhận thần kinh mẹ cô bé hoàn toàn bình thường là chịu đấy. Nhưng hễ họ không truy cứu nữa là bên cảnh sát thả người được ngay.
Hai người nghe xong mà sững sờ, Diệp Tử Khiêm vẫn cố cười đáp tạ. Chờ cho ông ta đi rồi, cậu mới quay sang nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Tô Mạc:
- Đi nào, chúng ta sẽ nghĩ cách.
- Thôi khỏi. – Cô khẽ khước từ và phì cười – Diệp Tử Khiêm, cậu biết rồi còn gì. Cách giải quyết tốt nhất đã ở ngay trước mắt chúng ta rồi đấy thôi.
Cậu trầm ngâm hồi lâu chẳng đáp. Một lúc sau, cậu như hiểu ý bèn hiền hòa đáp:
- Được, tớ sẽ cùng cậu đi gặp anh ta.
- Không cần đâu, lần này tớ muốn đi một mình.
Có những việc đòi hỏi con người ta phải đối mặt một mình. Nhưng Diệp Tử Khiêm vẫn kiên quyết:
- Không được, hoặc là tớ đi cùng cậu, hoặc là không đi nữa. Cậu tự chọn đi!
- …
- Tô Mạc, tớ nhượng bộ lắm rồi đấy. Nếu cậu không chọn thì tớ sẽ chọn hộ.
- Thôi được, tớ chọn cách thứ nhất. – Tô Mạc nửa cười nửa khóc, vào giờ phút này rồi mà Tử Khiêm vẫn bày trò như một thằng nhóc được.
- Thế thì còn chần chừ gì nữa, đi thôi! – Cậu thay cô hạ quyết tâm, toan kéo cô đi tìm gặp Ôn Tư Niên.
Nhưng Tô Mạc giằng tay ra và lấy di động ra gọi:
- Khoan, để tớ gọi điện hỏi xem anh ấy đang ở đâu đã.
Ngẫm thấy cũng có lý, cậu không cản Tô Mạc nữa. Không ai nhấc máy, hai người đến tận khách sạn Ôn Tư Niên từng ở nhưng người ở đó cho biết anh đã trả phòng từ lâu rồi. Tô Mạc tìm thêm vài nơi anh có thể lui tớ nhưng vô ích. Hai người tạm dừng chân và nhìn nhau trong hoang mang. Suy nghĩ một hồi, Tử Khiêm nói:
- Tuy chúng ta không thể tìm thấy nhưng tớ biết có một người có thể.
- Ai?
- Bạch Y Y.
Cậu vừa dứt lời, Tô Mạc sầm mặt xuống. Cậu biết nhà họ Bạch và nhà họ Diệp có mối quan hệ qua lại với nhau nhưng tính Bạch Y Y thế nào ai cũng biết, liệu cô ta có chịu giúp không?
Tử Khiêm đọc được nỗi băn khoăn của cô bèn nhoẻn cười tự tin:
- Không thử làm sao biết là có được hay không.
- Thôi được. – Tô Mạc cũng đành buông xuôi. Diệp Tử Khiêm liền rút điện thoại ra gọi cho Bạch Y Y. Đầu kia bắt máy rất nhanh như thể đã đợi cuộc gọi này từ lâu lắm.
Lời chào từ đầu dây bên kia khiến hai người sửng sốt:
- Tử Khiêm đấy à, chị biết là em sẽ gọi điện đến mà.
Nghe lời khẳng định của Bạch Y Y, Diệp Tử Khiêm biết ngay kẻ ở trong tối chính là chị ta. Cậu cũng không cần tỏ vẻ khách sáo nữa mà đi thẳng vào vấn đề:
- Chị Y Y, em muốn tìm gặp Ôn Tư Niên, chị có thể chỉ em cách liên hệ với anh ta không?
- Không được đâu. Tư Niên đâu có ở trong nước. Có chuyện gì em nói chị nghe cũng như nhau thôi mà?
- Làm sao mà như nhau được. – Tử Khiêm nhếch mép.
- Đương nhiên là như nhau rồi. Chị là vợ sắp cưới của anh ấy, việc của chồng cũng là việc của vợ. – Y Y lớn giọng hơn hẳn. Tô Mạc đứng cạnh nghe thấy rõ mồn một.
Tử Khiêm biết cô khó chịu nên nháy mặt ra hiệu, cô hiểu ý và gật đầu, cậu tiếp tục câu chuyện:
- Vậy chúng ta gặp nhau đi. Có nhiều thứ nói qua điện thoại không được rõ ràng.
- OK! – Bạch Y Y đáp một cách khảng khái ngoài sức tưởng tượng của hai người.
Chốt xong địa điểm, thời gian gặp mặt, hai bên cúp máy. Tô Mạc và Tử Khiêm rơi vào im lặng.
Tử Khiêm lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng đến nghẹt thở và nắm chặt tay Tô Mạc:
- Yên tâm, có tớ ở bên thì mọi việc sẽ ổn hết.
Nhìn vẻ vững chãi toát ra từ cậu, Tô Mạc thấy yên lòng hơn hẳn. Cô gật đầu thật sau và đáp lại đầy tin tưởng:
- Ừ.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, hai người chuẩn bị đồ đạc để lên đường đi đến chỗ hẹn. Đó là một nhà hàng kiểu Nhật. Không gian được bày trí nhẹ nhàng và dịu mắt, mặt đất trải những tấm chiếu cói Tatami vàng nhạt, xung quanh là những bức bình phong lớn, bên ngoài còn có cả hòn non bộ Nhật Bản với cây xanh, nước chảy réo rắt. Khung cảng trông thật nho nhã , thanh tao.
Tô Mạc chẳng còn lòng dạ nào mả để ý tới mấy thứ đó. Cô cùng Tử Khiêm rảo bước vào căn phòng Bạch Y Y đã đặt. Vừa mở cửa đã thấy Y Y đang ngồi nâng ly trà gạo đen lên ngang miệng, nhấp từng ngụm, từng ngụm một, xem chừng đã chờ hai người ở đây nhiều giờ trước.
Tô Mạc vốn không ưa gì Y Y nhưng bây giờ lại phải tới cầu xin nên cô thấy gượng gạo vô cùng. Dù sao vẫn phải chai mặt chào hỏi:
-Chào chị.
Bạch Y Y liếc mắt nhìn xéo Tô Mạc và chẳng buồn đáp lễ, cô quay sang nhìn Tử Khiêm và nói với giọng nửa cười nửa nghiêm:
-Nghe nói dạo này em mải đi lót tay các sếp à.
-Bạch Y Y, nếu chị đã tỏ tường như thế thì chúng tôi cũng nói thẳng. –Diệp Tử Khiêm dõng dạc, oai phong đáp. –Tôi mong chị giơ cao đánh khẽ, đừng làm khổ mẹ con nhà người ta côi cút.