Chương 1
1.
Hạ tiên sinh cảm thấy chú mèo đen nhỏ nhà đối diện thích mình, nếu không thì tại sao đằng đó cứ toàn nhìn lén mình chứ.
Thế này không ổn, không ổn.
Nhưng Hạ tiên sinh vẫn không kéo rèm phòng khách lại.
Hạ tiên sinh mở taobao, nhìn đồ chơi cho mèo trong giỏ mua sắm, haiz, giờ vẫn chưa mua nổi.
Anh lấy một con búp bê be bé trong ngăn kéo ra, ngó nghiêng về phía nhà đối diện, mèo đen nhỏ còn đương nhìn lén. Chẳng còn cách nào khác, Hạ tiên sinh chỉ đành vào phòng ngủ rồi mới biến về nguyên hình, bổ nhào về phía búp bê, gặm gặm.
2.
Hạ tiên sinh là một con mèo đen bự, anh sở hữu bộ lông dài, đen bóng cùng với một chiếc đuôi lớn. Anh cho rằng mình chính là con mèo đen đẹp vô địch vũ trụ, nhưng mà con mèo đen đẹp vô địch trong vũ trụ vẫn không mua nổi đồ chơi cho mèo.
Hạ tiên sinh sầu lắm, đây hẳn là một nỗi sầu “bi”. (bi = trứng)
Nếu không có “bi”, Hạ tiên sinh sẽ chẳng cần đi làm.
Hạ tiên sinh là lập trình viên, anh từ mèo tiến hóa thành vượn, chỉ có một phần tiền lương ít ỏi, ngay cả món đồ chơi cho mèo cũng không mua nổi.
Cào búp bê một phát thật mạnh, Hạ tiên sinh lại biến thành lập trình viên.
À, mèo đen nhỏ vẫn còn nhìn.
Có phải người ta thích mình không nhỉ? Chắc chắn rồi!
Ôm niềm tin ấy, Hạ tiên sinh lại bắt đầu gõ phím nhanh thoăn thoắt.
3.
Mèo đen nhỏ tựa bên khung cửa sổ, nhìn sách dạy làm bánh ngọt đang đặt trên sàn, khó quá, không nhớ được gì cả, đau hết cả đầu!
Cậu kéo rèm ra, cào cào vài cái rồi lật trang sau.
Cuối cùng cũng hiểu hết các bước để làm sản phẩm mới, mèo đen nhỏ quơ đuôi, vặn người một cái. À, Hạ tiên sinh ở nhà đối diện lại đang nhìn sang.
Có phải người ta thích mình không nhỉ? Có lẽ thế.
Mèo đen nhỏ dùng chân che kín mắt, hi vọng là thế đi.
4.
Mèo đen nhỏ là thợ làm bánh ngọt, cậu mở một tiệm bánh be bé, ai cũng nói bánh cậu làm rất ngon, thế nhưng cậu thấy chỉ là ngon mà thôi.
Đợi tới khi đồ cực kì ngon, hẳn mình có thể gõ cửa nhà Hạ tiên sinh, để anh nếm món bánh siêu ngon rồi.
Nhưng xem ra ngày ấy còn xa xôi lắm, mèo đen nhỏ biến thành hình người, lại đi vào bếp.
5.
Ngày nào cũng thế, cứ sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức của Hạ tiên sinh lại vang lên, thế nhưng phải bảy giờ Hạ tiên sinh mới rời giường, anh lại còn tốn tới nửa giờ để chọn quần áo. Có lẽ đây chính là lí do Hạ tiên sinh không thể mua nổi đồ chơi cũng nên.
“Nếu người không cần mặc quần áo thì tốt biết bao”, mỗi ngày khi đứng trong thang máy chật ních đến mức làm mèo phát bệnh, Hạ tiên sinh đều nghĩ thế.
Ngày nào cũng thế, cứ sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức của mèo đen nhỏ lại vang lên, thế nhưng cậu đã dậy từ năm giờ sáng, cậu dành nửa giờ chờ trời sáng, lại tốn thêm nửa giờ nửa chờ đồng hồ báo thức kêu.
“Nếu như có thể gặp được Hạ tiên sinh thì tốt biết bao”, mỗi ngày khi đứng trong thang máy vắng vẻ, mèo đen nhỏ đều nghĩ thế.