Chương 60
Editor: Mèo ™
Sau khi đăng kí kết hôn xong, Cố Phán và Trần Thiệu Thần cùng trở lại thành phố B.
Trần Thiệu Thần vừa mới hợp tác với bạn cùng lớp thành lập công ty, đang trong giai đoạn phát triển sơ bộ, ban đầu anh đã bàn giao công việc với Tần Kha ổn thoả, có việc gì thì tuỳ cơ ứng biến. Cô ở đâu, anh sẽ theo cô ở đó.
Nguyên do chính là vì có dụng ý khác.
Khi công ty đi vào quỹ đạo, anh sẽ rời đi, đây chính là kế hoạch ban đầu của anh. Anh cũng đã thương lượng với Tần Kha đâu vào đấy hết rồi, đại khái khoảng cuối tháng sẽ đi. Mà công việc của Cố Phán là hoạ sĩ vẽ truyện tranh, có thể làm việc tự do, ở đâu cũng được cả.
Sau khi bàn bạc với người nhà xong, hai người quyết định sau này sẽ trở về thành phố C phát triển sự nghiệp, dù sao gia đình người thân của bọn họ đều ở đây cả.
Sau khi hai người trở về thành phố B, nghiễm nhiên là sẽ thoải mái hưởng thụ cuộc sống mới của vợ chồng son rồi.
Cố Phán đồng ý với biên tập Vân Đoá là trước khi kết hôn nhất định sẽ hoàn thành xong bộ truyện đang dang dở, vì việc này mà phần lớn thời gian bây giờ của cô đều vùi đầu vào vẽ và sáng tác truyện tranh.
Trần Thiệu Thần vừa về đến công ty, các đồng nghiệp rối rít tới chúc mừng. Mọi người ai nấy đều phục anh sát đất, tốc độ của anh thật sự là quá nhanh quá nguy hiểm mà.
Sau khi tốt nghiệp đại học T, không ngờ là vẫn còn rất nhiều người còn nhớ bọn họ. Các đàn em khoá dưới đã chung tay làm một tấm thiệp chúc phúc thật to dành tặng cho hai người. Không thể nghi ngờ gì, tình yêu của anh và Cố Phán đã khiến rất nhiều người cảm động và hâm mộ.
Vì thế mà weibo cá nhân của cả hai đều tăng thêm một lượng followers (Người theo dõi/ Fans) đông đảo, có không ít người lên tiếng xin chủ weibo thường xuyên cập nhật trạng thái hơn nữa.
Có một tài khoản tên là ‘Nick ảo của Tiểu Hoa Tử’ comment (bình luận): Xin len lén nói một câu, bạn nữ nào đó đang cất giấu một bức tranh bán khoả thân của bạn nam nào đó do chính tay mình vẽ. Tôi cho rằng, nghệ thuật là phải để mọi người thưởng thức cùng nhau, không biết bạn nữ nào đó có thể cho mọi người được mở rộng tầm mắt học hỏi ít nhiều hay không? Như vậy cũng là để các bạn sinh viên có hứng thú hơn với nghệ thuật cơ thể con người, học tập ngày càng tiến bộ.
Cố Phán vừa nhìn thấy bình luận này thì khoé mắt bắn thẳng tới chiếc tủ để các tác phẩm của mình, trong lòng nghĩ thầm, lần sau phải cất hết tất cả những bức vẽ kia vào trong két sắt, khoá chặt lại mới được, nếu không, không chừng hôm nào đó sẽ bị Hoa Tử đào ra mất thôi, thật là nguy hiểm quá đi.
Phần bình luận trong weibo của Cố Phán đều là những người ái mộ Trần Thiệu Thần kéo qua kêu gào đòi xem bức tranh. Rốt cuộc cô cũng comment trả lời lại: Thật ra thì cũng không có gì đặc biệt lắm đâu.
Sau đó thì có một loạt comment khác trả lời: Chúng ta chính là muốn xem cơ thể không có gì đặc biệt đó đó, cầu xin ban thưởng~
Cố Phán ngẫm nghĩ có nên xoá cái bình luận vừa rồi của mình hay không, xoá sạch không để lại dấu vết ấy. ĎïȅñÐān ˱҉ «Łë.quý.ðôn "
Kết quả là chuyện này bị người trong cuộc phát hiện, hơn nữa còn comment trả lời tiếp theo đống bình luận đó.
“Bà Trần à, em nói vậy anh rất đau lòng đó.”
Cố Phán vừa bận một chút việc, quay lại liền nhìn thấy chất vấn của Trần Thiệu Thần. Ừhm... Lại lỡ lời rồi!
Cô vừa uống nước vừa nghĩ làm sao để đền bù cho anh, thì tin nhắn của anh gửi đến: “Đang ở nhà à?”
“Vâng, anh đang làm gì thế?”
“Lướt weibo.”
Động tác của Cố Phán hơi khựng lại, gõ xuống vài chữ: “Em vừa mới ngủ dậy, đợi lát nữa cũng lên weibo xem thử.”
Câu trả lời của cô làm cho Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười.
Trần Thiệu Thần vừa nhắn tin vừa đi ra ngoài, người trong văn phòng liền quay sang nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, mờ ám, không có ý tốt.
Anh cố ý nhắn lại: “Cũng không có gì đặc biệt đâu.”
Cố Phán liền vận động não xoay 180 vòng, đăng nhập weibo, comment một câu: “Quá đáng! Là ai hack weibo của tôi vậy?!”
Chỉ mấy phút mà thôi, tất cả những người chứng kiến sự việc này trên weibo đều lăn ra cười bò.
Hoa Tử và nhóm người kêu gào xem tranh đều nhất loạt giơ ngón tay cái lên bội phục!
Cố Phán nóng mặt, nhanh chóng đăng xuất tài khoản weibo.
Trần Thiệu Thần vừa thấy bình luận mới nhất của cô, đáy mắt lan toả nụ cười ngày càng sâu.
——— ——————
Diệp Tử Nhuy đã xuất viện, xem ra tất cả đều vẫn giống như trước kia.
Lúc trước nằm viện cô ấy phải cắt tóc cạo đầu để làm phẫu thuật, bây giờ tóc vừa mới mọc ra được một ít, đi đâu cũng phải đội mũ.
Cố Phán nhìn sắc mặt của cô ấy cũng không tệ lắm, tay phải cầm muỗng khuấy cà phê, cà phê màu nâu sữa từ từ xoay tròn trong tách.
“Trước kia chưa từng đếm qua đã uống bao nhiêu cà phê bình dân để thức đêm hoàn thành tác phẩm, sau này chắc sẽ không thể trải nghiệm được nữa.” Cô ấy lạnh nhạt nói.
Lòng Cố Phán chợt thấy buồn.
Diệp Tử Nhuy nhìn cô với ánh mắt thản nhiên: “Bác sĩ nói không thể chữa khỏi, cũng không thể cầm được vật nặng.”
“Cậu không tiếp tục chữa nữa sao?” Cố Phán viết lên giấy.
Diệp Tử Nhuy nhấp một hớp cà phê, rất đắng, cô ấy cau mày lại. “Anh ấy đã mời chuyên gia nổi tiếng khám cho mình rồi.” Cô ấy bình tĩnh nói.
Hai người đều rơi vào trầm mặc rất lâu.
“Mình cũng đã rất mong chờ vào kỳ tích, nhưng kỳ tích sẽ chỉ xuất hiện trong phim mà thôi. Đây là số mệnh của mình.”
Số mệnh!
Lúc người ta rơi vào tuyệt vọng, đều đỗ lỗi tất cả cho sự an bài của vận mệnh. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›
Diệp Tử Nhuy cười. “Cậu không cần an ủi mình làm gì. Không phải có một câu nói như thế này sao? ‘Thất chi đông ngung, thu chi tang du’(*). Mình vừa tìm được một công việc mới, là một công ty quảng cáo ở Thượng Hải, rồi sẽ ổn cả thôi.”
(*) Thất chi đông ngung, thu chi tang du: Mất bên Đông, được bên Tây. Là thành ngữ của Trung Quốc, có điển tích từ Hậu Hán thư – Phùng Dị liệt truyện thời Nam triều. Lúc ban đầu bị thất bại ở một phương diện này, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác.
Cố Phán nhìn cô ấy, cuối cùng cả bốn người cùng phòng kí túc xá đã đường ai nấy đi cả rồi. Nhớ ngày nào mới tới đây, thành phố B phồn hoa đô hội đã khiến bọn họ hạ quyết tâm sau khi tốt nghiệp sẽ trụ lại đây tiếp tục phát triển cuộc sống sự nghiệp sau này.
Trong lúc lơ đãng, năm tháng luôn khiến chúng ta từ bỏ lý tưởng ban đầu, cuối cùng tất cả sẽ trôi về một nơi xa xăm nào đó.
“Cậu đã thay đổi rất nhiều.” Cố Phán viết lên giấy.
Diệp Tử Nhuy cười cười. “Ai mà không thay đổi chứ? Hết cách rồi, mình phải khuất phục số phận thôi. Không thể thay đổi được sự an bày của vận mệnh thì chỉ có thể thay đổi chính mình vậy.” Cô ấy dừng lại một lát: “Có thời gian thì liên lạc với Kim Nhiễm, thừa dịp mình còn ở đây, mọi người cùng gặp mặt ăn bữa cơm vậy.”
Cố Phán cười, gật gật đầu.
Hai người họ đã sớm buông bỏ chuyện cũ từ lâu.
Diệp Tử Nhuy nheo mắt nhìn một người từ bên ngoài tiến vào, cô cười: “Anh nhà cậu đến rồi.”
Cố Phán quay mặt sang, liền nhìn thấy anh đang bước đến gần.
Trần Thiệu Thần ngồi xuống, thăm hỏi về sức khoẻ của Diệp Tử Nhuy. Một bữa cơm ba người dùng rất vui vẻ, Trần Thiệu Thần tỉ mỉ chu đáo phục vụ hai người họ.
Lúc anh gọi thanh toán, Diệp Tử Nhuy mới bật cười. “Đã nói là mình mời mà.”
Trần Thiệu Thần dịu dàng cười. “Sau này vẫn còn cơ hội.”
Tâm tình Diệp Tử Nhuy rất tốt, Trần Thiệu Thần đưa cô ấy về trước, bây giờ cô ấy đang ở căn nhà nhỏ của Cố Phán. Cố Phán đã dời đến ở chung với Trần Thiệu Thần từ trước rồi.
Buổi tối, hai người họ triển khai thảo luận về vấn đề ‘bị hack nick’ và ‘không có gì đặc biệt’. Dĩ nhiên, kết thúc bằng việc ai đó bị lấn áp, ức hϊế͙p͙ đến liên tục xin tha.
Sau đó, Cố Phán cực kì buồn ngủ nên chỉ miễn cưỡng huơ tay nói: “Trần Thiệu Thần, anh quá phúc hắc rồi, cũng không thèm cầu hôn mà dẫn em đi đăng kí kết hôn luôn.”
Trần Thiệu Thần ôm cả cơ thể cô, khẽ cười một tiếng: “Đến bây giờ mới nhớ ra chuyện đó sao?” Anh vừa được nếm mật ngọt nên rất thoả mãn. “Ngủ đi, sẽ có mà.” Anh dịu dàng thì thầm, Cố Phán cũng không nghe rõ lắm.
——— ————————
Cách mấy ngày sau, Cố Phán tham gia một buổi Live stream (Phát trực tiếp) trên weibo do công ty tổ chức cho cô.
Ba giờ chiều, hoạ sĩ vẽ tranh manga đang cực kì nổi tiếng – CsC sẽ làm khách mời cho buổi Live stream của chúng ta ngày hôm nay.
CsC là tác giả của bộ truyện tranh ‘Tiểu bánh mì và tiểu tranh tử’ rất được hoan nghênh từ các bạn đọc giả trẻ tuổi. Ban đầu, bộ truyện tranh này đột nhiên xuất hiện trên mạng internet, chỉ trong một đêm, đã bùng nổ như một hiện tượng xã hội, thu về được một lượng lớn người hâm mộ. Chỉ là, tác giả của bộ truyện tranh này vẫn luôn là một bí ẩn. CsC là một bút danh rất đơn giản và dể nhớ, dĩ nhiên chỉ là một biệt danh mà thôi, về thân phận thật sự của cô, không ai biết cả, nhưng dù là vậy, cũng không hề làm trở ngại sự yêu thích của tất cả những người ái mộ dành cho cô.
Đúng ba giờ, bắt đầu phát Live stream. ◕ diễn ♠ đàn ♠ lê ♠ quý ♠ đôn ◕
Vịt nhỏ phát cuồng: CsC, mình rất thích truyện tranh ‘Tiểu bánh mì và tiểu tranh tử’ của bạn, có thể hỏi tác giả đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi được không?
Hoa cỏ dại: Truyện tranh mà chị vẽ có liên quan đến cuộc sống ngoài đời của chị không?
Mạn Mạn ~(≧▽≦)/~: CsC đáng yêu, tiểu tranh tử là người đàn ông của cô sao? Ha ha ha. Trả lời tôi, trả lời tôi~~
.....
Cố Phán ngồi trong phòng làm việc tại công ty, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng thuỷ tinh chiếu vào, cả căn phòng đều tràn ngập ánh nắng ấm áp.
Vân Đoá ngồi bên cạnh giúp một tay, bận rộn cả hồi lâu Cố Phán mới biết sử dụng các chức năng trả lời thế nào.
Ngón trỏ chậm rãi trượt con chuột, khoé miệng đầy ấp ý cười. Có rất nhiều câu hỏi, đều là những câu hỏi vô cùng dể thương
Có một comment của một tài khoản vừa đập thẳng vào mắt cô. — Tranh tâm y nguyên(*)
(*) Tranh tâm y nguyên: Có nghĩa là ‘trái tim của Tranh tử vẫn vẹn nguyên như thưở ban đầu’ ấy =))
Tranh tâm y nguyên: Kết cục cuối cùng của tiểu bánh mì và tiểu tranh tử là như thế nào vậy? CsC có thể tiết lộ một chút không?
Cố Phán giật mình ngồi đó, đại não không kềm được mà click chuột vào tài khoản đó.
Trang cá nhân rất đơn giản, chỉ được liên kết bởi một tài khoản weibo, là tài khoản vừa mới đặt câu hỏi.
Vân Đoá nhắc nhở cô: “Thời gian rất gấp, đã có hơn hai nghìn lượt câu hỏi rồi, em cứ tuỳ ý chọn một vài câu để trả lời đi.”
Cố Phán trả lời tài khoản ‘Tranh tâm y nguyên’: Hạnh phúc bên nhau, bình an đến trọn đời.
Cô chuẩn bị trả lời những câu hỏi khác thì ‘Tranh tâm y nguyên’ lại tiếp tục đặt câu hỏi. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ
Tranh tâm y nguyên: Tiểu bánh mì thân yêu, em có đồng ý kết hôn với anh không?
Phần bình luận tương tác bùng nổ trong nháy mắt.
Giáp: Tình huống gì thế này?!
Ất: Tiểu tranh tử phiên bản người thật à?!
Bính: Trái tim bé nhỏ của ta, mọi người có thể nói cho ta biết đây không phải là mơ đi?!!
.....
Mọi người trong công ty đều ngẩn cả ra, Vân Đoá đang ôm trái tim bé bỏng của mình, khó nén kích động. “Đây không phải là thủ đoạn tuyên truyền mới của công ty đó chứ?”
Cố Phán không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Không. Là anh! Lần đầu tiên nhìn thấy tên tài khoản thì giác quan thứ 6 của cô đã nói cho cô biết, đó chính là anh!
Ai nói sinh viên khối tự nhiên thì không có tế bào lãng mạn chứ, một màn cầu hôn đầy sáng kiến như vậy mà anh cũng dám làm đấy thôi.
“Trả lời cậu ấy điiiii!!” Vân Đoá khẩn trương.
Bây giờ là thời khắc lịch sử quan trọng trong cuộc đời cô.
Khoé miệng Cố Phán không giấu được ý cười, cô gõ ba chữ trả lời: Em đồng ý.
Buổi live stream tương tác biến thành một buổi cầu hôn công khai, hiệu quả cực kì tốt, vượt xa cả mong đợi.
Sau buổi phát trực tiếp đó, Vân Đoá ngồi dựa vào ghế, mệt phờ người. “CsC à, em nên báo trước với chị một tiếng để chị còn chuẩn bị tinh thần chứ, bây giờ toàn bộ thể lực của chị cạn kiệt rồi.”
Cố Phán cười cười, cô là nhân vật chính mà còn bị một phen bất ngờ cơ mà.
Lúc này, bên ngoài vang lên có mấy tiếng gõ cửa. “CsC, bên ngoài có người tìm cô này.”
Cố Phán đứng dậy, vặn tay cầm cửa mở ra. Một bó hoa hồng to đùng đỏ thắm xuất hiện trước mắt cô, mà người đang cầm bó hoa đó chính là người đã cầu hôn cô trên kênh phát trực tiếp mới vừa nãy.
Anh mặc một bộ vest trắng trang trọng, càng tôn lên phong thái trác tuyệt vốn có của mình, khuy cài trên ống tay áo phát ra ánh sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, giữa bọn họ vốn không có bất kì sự tồn tại của một ai khác.
Trong mắt cũng như trong trái tim anh, chỉ có em.
Anh quỳ một chân, giơ bó hoa hồng lên.
“Phán Phán, lấy anh nhé.” Giọng nói anh dịu dàng như nước, làm run động lòng người, ngũ quan trên gương mặt hết sức nhu hoà.
Đáy mắt Cố Phán rưng rưng, chậm rãi giơ tay lên, đôi mắt biết cười cong lên thành hình trăng khuyết, ngón tay mảnh khảnh huơ tay ra dấu, động tác lưu loát: “Đương nhiên là lấy rồi, ai bảo em thích anh nhiều năm như vậy chứ.”
Dù anh đã tưởng tượng đến màn cầu hôn này rất nhiều lần trong đầu, nhưng tất cả thuộc về cô đều khiến cho cả trái tim anh đong đầy ấm áp, anh kềm chế sự kích động của mình, đưa tay lên vén một vài sợi tóc mai loà xoà của cô ra sau vành tai.
Cuối tháng mười cùng năm, bộ truyện tranh ‘Tiểu bánh mì và tiểu tranh tử’ được tung ra thị trường, bộ truyện tranh này được bán rất chạy, liên tục cháy hàng trên toàn hệ thống nhà sách khắp cả nước. Vân Đoá báo tin tức đáng vui mừng này cho người nào đó đang trải qua cuộc sống tân hôn vui vẻ hạnh phúc.
Cố Phán mỉm cười.
Có lúc suy ngẫm lại, cô cũng cảm thấy, hết thảy mọi chuyện đều là sự kỳ diệu mà số phận an bài.
Cuộc sống là một quãng đường có kỳ hạn, trên từng đoạn đường bạn sẽ luôn gặp được rất nhiều người khác nhau. Nhưng không ai biết trước được, trong lúc không ngờ nhất, bạn sẽ gặp được một người, cũng chính là người nắm tay bạn đi hết quãng đường đó.
Hết chương 60