Chương 44: Trì Phật Minh trổ tài - Dùng Khuyên Khuyên Thần Bộ

Trong chớp mắt, người thiếu nữ bịt mặt nằm trong thế lưỡng đầu thọ địch, và Lương Hùng Phi cùng với Hoàng Linh tức tốc tung ra hai thế võ cực kỳ sắc bén, tấn công vào trước ngực và sau lưng của nàng thiếu nữ.


Gió vừa dậy lên thì thình lình nàng thiếu nữ này trổ ra một thế Động Như Thoát Thố, bằng một bộ pháp nhanh nhẹn ngoài sự tưởng tượng của Cô Trúc.


Chỉ trong một cái nháy mắt nàng ta đã thoát khỏi gọng kìm một cách dễ dàng và Cô Trúc lão nhân cùng Trì Phật Anh thảy đều giật mình kinh hãi, vì rằng bộ pháp mà nàng thiếu nữ kia vừa sử dụng quả thật họ chưa từng thấy.


Trì Phật Anh là một thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, sự lịch duyệt còn non kém, còn Cô Trúc lão nhân là một người tuổi ngoại thất tuần, vết chân ông ta đi gần khắp cõi Trung Nguyên, hội chiến với không biết bao nhiêu tay cao thủ, nhưng chưa hè thấy người nào có bộ pháp lanh lẹ dường ấy.


Việc xảy ra cũng làm cho Lương Hùng Phi và Hoàng Linh thất sắc kinh hoàng, đồng nghĩ :
- Với thuật khinh công siêu đẳng như vầy, hèn chi mà sư phụ đuổi bắt nàng không đặng.


Trì Phật Anh nhìn thấy thế võ Động Như Thoát Thố lòng đau như cắt, vì tin chắc rằng người thiếu nữ bịt mặt là người có quan hệ mật thiết với mình.


available on google playdownload on app store


Sau khi thoát khỏi vòng kìm tỏa rồi, thiếu nữ bịt mặt vội lẩn nhanh vào góc nhà đằng đông, và Hoàng Linh với Lương Hùng Phi lại tiếp tục đuổi theo bén gót.
Vô tình nàng thiếu nữ kia lại bị dụ vào một xó nhà, không một lối thoát, trước nàng hai gã thanh niên vạm vỡ hầm hè như muốn ăn tươi nuốt sống.


Sau khi chặn hết lối thoát, Lương Hùng Phi nạt lên một tiếng vang trời, rồi dấy động thân hình nhảy bổ tới sử một đòn Hoàng Long Nhập Địa, thân hình của hắn vùng vẫy như một con rồng thiêng giương nanh múa vuốt chộp vào đầu của nàng thiếu nữ.


Trong lúc đó thì Hoàng Linh thân hình chập chờn như một bóng ma trơi chờ đợi ở vòng ngoài, hễ nàng thiếu nữ này vụt mình bay ra là tặng cho một đòn trí mạng.


Quả thật không ngoài sự ước đoán của họ, nàng thiếu nữ bằng vào một động tác nhanh nhẹn phi thường lòn qua khỏi nách của Lương Hùng Phi nhanh như một tia chớp.


Bên ngoài, Cô Trúc lão nhân vô cùng khoái trá, vì rằng nàng thiếu nữ kia cũng lại vừa biểu diễn thế võ Động Như Thoát Thố ban nãy, để lánh khỏi ngọn đòn ác độc của Lương Hùng Phi.


Nhưng vòng bên ngoài, Hoàng Linh sẵn sàng chờ đợi, hai bàn tay hắn thủ sẵn một đòn cay độc, vừa thấy nàng thiếu nữ thoát khỏi mành lưới của Lương Hùng Phi, tức tốc quét ngang ngực của nàng hai chưởng kinh hồn, đó là thế võ Đại Bằng Song Phi mà hắn đã dày công tập luyện.


Cùng trong một lúc, Lương Hùng Phi đã quay trở lại, đánh ép vào hậu tâm của nàng, tình thế vẫn vô cùng nguy ngập.
Nhưng nào ngờ nàng thiếu nữ kia bất thình lình trổ một thế Thố Nhập Hoàng Lâm.


Thân hình của nàng bỗng thình lình nằm la đà sát đất, để rồi như một chiếc thoi bay vù ra khỏi tầm uy hϊế͙p͙ của hai người, lướt nhanh không thể tả về phía Trì Phật Anh.


Giữa khoảng cách từ chỗ Lương Hùng Phi đến chỗ Trì Phật Anh thật là ngắn ngủi, nhưng nàng thiếu nữ kia đã kịp tuốt thanh trường kiếm ra khỏi vỏ và bóng gươm nổi lên loang loáng...


Cô Trúc lão nhân đứng bên ngoài trông thấy đường gươm của nàng thiếu nữ như một con rắn bạc bò nhanh khắp thân mình của Trì Phật Anh và những đường dây thừng buộc chung quanh người nàng đứt ra lả tả.


Thế là Trì Phật Anh như một con thỏ sút chuồng, trở về với tự do bằng một bộ pháp vô cùng kiêu dũng.
Và thanh trường kiếm của Trì Phật Anh bấy giờ cũng đã tuốt ra khỏi vỏ, đâu lưng với nàng thiếu nữ bịt mặt kia, Trì Phật Anh sẵn sàng thủ thế ứng chiến với Lương Hùng Phi và Hoàng Linh.


Ban nãy, một mình nàng thiếu nữ vô danh kia mà Lương Hùng Phi với Hoàng Linh không làm nên trò trống gì, thì bây giờ thêm một Trì Phật Anh nữa thì phần thắng nghiêng hẳn về phía hai nàng thiếu nữ.


Chắc Lương Hùng Phi cũng nhận định được tình thế biết rằng bên mình không thể nào uy hϊế͙p͙ nổi đối phương, vì vậy mà họ chia nhau ra hai ngả, chặn nghẽn lối thoát ra bên ngoài, rồi Lương Hùng Phi cất lên một tiếng hú lanh lảnh thật dài...


Cô Trúc lão nhân biết rằng đây là tiếng kêu báo động, vội vàng đu mình lên mái nhà, ẩn thân kín đáo, khẽ ghé mắt trông vào để chờ xem động tĩnh.
Tiếng hú của Lương Hùng Phi chưa dứt thì có tiếng chân người nổi lên rộn rã.


Cô Trúc lão nhân giật mình đánh thót, thì ra có ba người nữa nhảy vào tiếp viện.
Đó là ba nàng thiếu nữ, tuổi tác suýt soát với Bạch Lan và Hải Dương.


Cũng mặc sắc phục giống nhau, ba người này từ bên ngoài nhảy xổ vào như ba luồng gió thoảng, và nhanh như chớp, phối hợp cùng với Lương Hùng Phi và Hoàng Linh, tạo thành một thế trận Mai Hoa chặt chẽ, bao vây hai nàng thiếu nữ kín như bưng.


Và cả năm người, sau một tiếng lệnh của Lương Hùng Phi, thảy đều dấy động thân hình tấn công như vũ bão.
Thì ra bọn người trong Thiên Hương cốc này sở trường về Mai Hoa trận, ban nãy hai chàng thanh niên không bắt được một nàng thiếu nữ.


Nhưng giờ năm người phối hợp lại, cử động phối hợp cùng nhau, tạo thành một lực lượng như tường đồng vách sắt.
Cô Trúc lão nhân đã từng nếm mùi cay đắng của Mai Hoa trận, nên lấy làm lo sợ cho sự yên nguy của hai nàng thiếu nữ.


Quả thật, chưa đầy năm hiệp thì hai nàng thiếu nữ liên tiếp lâm vào vòng nguy khốn, và Cô Trúc lão nhân bất thình lình từ trên mái nhà bay xuống, xuất thủ tấn công Mai Hoa trận.
Ông ta chỉ tung ra một đòn thì Lương Hùng Phi đã hô lên một tiếng khẩu lệnh, Mai Hoa trận thình lình tan ra để nới rộng vòng vây.


Rồi nhanh như chớp, vòng vây mơ hồ huyền ảo kia lại thắt chặt lại, lần này họ vây Cô Trúc lão nhân vào giữa.
Tới chừng đó, Cô Trúc lão nhân mới biết sự biến ảo thần kỳ của Mai Hoa trận thật là không thể lường trước được.


Mặc dù lần này không có vác người bệnh trên vai, tha hồ tung hoành ngang dọc nhưng sự phối hợp của thế trận này đem đến cho ông ta rất nhiều trở lực, vòng vây càng ngày càng siết chặt, và tầm uy lực của Cô Trúc lão nhân cùng hai nàng thiếu nữ lần lần bị hạn chế.


Vào lúc tình thế đang hồi nguy cấp, bỗng thình lình nàng thiếu nữ bịt mặt cất lên một tiếng hú thật dài, để rồi trổ ra một đòn khinh công thượng thặng, như một chiếc bóng ma, nàng lẩn thoát ra khỏi Mai Hoa trận một cách dễ dàng.


Năm người trong Thiên Hương cốc thảy đều rú lên những tiếng kinh dị, vì rằng kể từ khi sáng lập thế trận Mai Hoa đến nay, chưa có một ai dùng khinh công mà lọt khỏi.


Ngày hôm qua, sở dĩ Cô Trúc lão nhân thoát được ra khỏi trận, là nhờ nơi võ nghệ cao thâm và xuất kỳ bất ý, còn ngày hôm nay năm người này thảy đều bao vây chặt chẽ, mà nàng thiếu nữ kia lại thoát ra một cách dễ dàng như vậy, khinh công thật là hiếm có trên đời.


Họ biết đâu nàng thiếu nữ bịt mặt đây, vốn là một người vô cùng thân thiết với Trì Phật Anh, thủa nhỏ, nhờ một dịp may, nàng gặp một bậc dị nhân truyền thụ cho một môn khinh công thượng thặng.


Vốn tính láu lỉnh, nàng này rất thích khinh công, để hết tinh thần tập luyện, nhờ đó mà cử động của nàng vô cùng lanh lẹn, đồng thời nhờ trí thông minh mẫn tiệp, bậc dị nhân học một biết mười, khinh công của nàng hiện nay chưa chắc có một người nào sánh được.


Khi xưa Thiết Điệp luận kinh chưa tàn hơi nóng trong ly rượu, nhưng so với khinh công của nàng này chưa biết ai hơn.


Bây giờ, trong vòng vây chỉ còn lại Trì Phật Anh và Cô Trúc lão nhân, còn nàng thiếu nữ bịt mặt kia thì chạy loanh quanh vòng ngoài để quấy rối, lâu lâu tung ra một đòn sấm sét vào những chỗ yếu, làm cho bọn Lương Hùng Phi kêu lên những tiếng sửng sốt kinh hoàng.


Thì ra thế trận Mai Hoa mặc dù lợi hại, nhưng chuyên dùng để bao vây đánh ép người bị vây, còn bây giờ Mai Hoa trận vô tình bị nàng thiếu nữ bịt mặt này tái bao vây một vòng bên ngoài.


Bằng một bộ pháp cao siêu tuyệt đỉnh, nàng thiếu nữ này chạy vòng quanh và đấm đá tưng bừng, vô tình tác dụng còn hơn mười tay cao thủ.


Luôn hai ba lần, Lương Hùng Phi hô hiệu lệnh giải tán thế trận Mai Hoa, để rồi bủa vây trở lại như ban nãy bao vây Cô Trúc, nào ngờ thảy đều thất bại, vì thân hình của nàng thiếu nữ chợt đông chợt tây, thoạt tả thoạt hữu, thật là biến ảo vô cùng, làm cho bọn Lương Hùng Phi thảy đều ngớ ngẩn.


Biết đuổi bắt người này cũng cầm bằng vô ích, Mai Hoa trận trở lại tấn công Cô Trúc lão nhân và Trì Phật Anh dữ dội...
Bỗng thình lình nàng thiếu nữ bịt mặt cất lên một tiếng hú rồi nhẹ nhàng lướt vào giữa trận, cười lên khanh khách đấm đá tưng bừng...


Ban nãy bao vây mà không được, bây giờ con cá tự động chui vào rọ làm cho bọn Lương Hùng Phi lòng mừng khấp khởi, hò reo tấn công ráo riết.
Nào ngờ thiếu nữ bịt mặt lại reo lên một tiếng cười tinh nghịch, rồi lại sử một thế Động Như Thoát Thố, lẩn ra ngoài vòng chiến Mai Hoa trông dễ như bỡn...


Lương Hùng Phi chắc lưỡi thở dài, không ngờ một thế trận mà sư phụ mình dày công sáng lập mà nay bị một thiếu nữ miệng còn hôi sữa kia vào ra như đi đến chỗ không người.


Thoát ra khỏi vòng ngoài, thiếu nữ lại chạy tung tăng, thỉnh thoảng lại tung ra một đòn quái dị quấy phá Mai Hoa trận, nhờ đó mà Cô Trúc lão nhân cùng Trì Phật Anh không đến nỗi nguy nan nhưng muốn lướt ra ngoài trận thật là một điều nan giải.


Vào giữa lúc cuộc chiến đang đến hồi dai dẳng, cả hai bên đều nằm trong tình trạng sa lầy, thì trong Di Lặc thần miếu, Tâm Đăng nhờ nghỉ ngơi yên tĩnh nên thần trí có vẻ khởi sắc.


Ngắm nhìn bên ngoài thấy bóng nguyệt mông lung mờ ảo, lạnh lùng rọi qua song cửa mục nát, chiếu vào khuôn mặt của Bạch Lan và Hồng Điệp.
Hai nàng bây giờ đang bị khóa huyệt tê nên nằm yên không cục cựa, dưới ánh sáng mơ màng của bóng trăng suông, gương mặt nõn nà của hai nàng càng thêm phần hấp dẫn.


Nhưng Tâm Đăng lúc bấy giờ tinh thần trong suốt, không hề gợn một ý nghĩ bất chính nào.
Chợt nghe Bạch Lan tằng hắng lấy giọng hỏi :
- Người trẻ tuổi kia, chẳng hay mi mang bệnh gì thế?
Tâm Đăng trả lời :


- Ta không may trúng nhằm Đại Thủ Ấn, sư phụ vô phương điều trị, vì vậy mà phải vượt nghìn dặm đường xa đến đây...
Bạch Lan và Hồng Điệp đồng “à” lên một tiếng, lấy làm lạ hỏi rằng :
- Vậy thì đối thủ của mi chắc là người Tây Tạng?
Tâm Đăng trả lời :
- Chính thế!


Hồng Điệp hỏi rằng :
- Người nào vô phước trúng nhằm Đại Thủ Ấn là lành ít dữ nhiều, toàn cõi Trung Nguyên chỉ mình sư phụ ta là có phương điều trị mà thôi.
Tâm Đăng trầm ngâm nghĩ ngợi, một bầu không khí lặng lẽ bao trùm lấy ngôi chùa hoang vu cổ kính, hơi thở của ba người nghe rõ mồn một.


Bạch Lan trong lòng thầm nghĩ :
- Tên này chiến đấu với người Tây Tạng đến nỗi lãnh phải Đại Thủ Ấn thì chắc chẳng phải tay vừa, bọn Thiên Hương cốc chúng ta đã lỡ làm mất lòng người này mà lai lịch vẫn chưa minh bạch, chúng ta chẳng nên tháo thứ.


Nghĩ đoạn nên gợi chuyện hỏi Tâm Đăng, ban đầu nàng hỏi về lai lịch của chàng, Tâm Đăng ngây thơ nên trả lời thành thật, và khi Bạch Lan nghe đến tên Cô Trúc lão nhân bất giác kinh sợ nghĩ rằng :


- Cứ nghe lời của sư phụ thì làng võ Trung Nguyên khi xưa có một người tên là Cô Trúc, danh chấn giang hồ, nhưng mai danh ẩn tích đã lâu, thì ra lão này lần mò đến Tây Tạng.


Tiếp theo đó, Bạch Lan hỏi đến việc tại sao Tâm Đăng trúng đòn Đại Thủ Ấn, chàng biết rằng công việc của Trác Đặc Ba bên trong có nhiều điều rắc rối nên ấp úng nói chẳng ra, do đó càng làm cho Bạch Lan và Hồng Điệp sinh dạ nghi ngờ...


Hồng Điệp đang miên man suy nghĩ, bỗng nghe một câu nói nho nhỏ chui vào tai mình :
- Hồng muội, hãy cố gắng vận công tự giải huyệt để thanh toán thằng này.
Hồng Điệp biết Bạch Lan đang dùng phép Thiên Lý Truyền Âm để nói chuyện với mình nên sẽ lén gật đầu.


Thế là Bạch Lan và Hồng Điệp, một mặt gợi chuyện với Tâm Đăng, một mặt vận công để tự giải huyệt cho mình.
Canh hai tàn... Rồi canh ba sang, trăng đã lên đến đỉnh đầu, Tâm Đăng trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết số phận của Trì Phật Anh rồi sẽ ra sao, chuyến đi của Cô Trúc hậu quả thế nào?


Vào giữa lúc tâm hồn chàng đang xao xuyến, lo nghĩ đến hai người bạn đồng hành, thì Bạch Lan càng Hồng Điệp cứ lo âm thầm vận dụng nội công để tự giải huyệt cho mình, Bạch Lan hằn học nghĩ thầm, một khi công lực của ta hồi phục, ta tức khắc tặng cho tên này một chưởng, để hát bài tẩu mã, trở về Thiên Hương cốc.


Tâm Đăng vô tình nào hay biết, chàng lợi dụng cảnh đêm khuya canh vắng, ngồi xếp bằng để điều khí dưỡng công mà chờ Cô Trúc.
Chàng lắng nghe hơi thở của hai nàng thiếu nữ thấy yếu ớt mong manh tựa đường tơ nhưng dài dằng dặc, rõ ràng công lực thâm hậu lắm, so với Trì Phật Anh thật cầm đồng ngang ngửa.


Đêm vẫn từ từ trôi, vầng trăng lơ lửng trên nền trời xanh thắm đã ngả tà tà về tây...
Và luồng chân khí của Bạch Lan và Hồng Điệp tụ lại Đan Điền, từ từ thâm nhập Trung Lâu, sang Hoành Cách, sắp sửa vọt sang Mệnh Môn để rồi tụ về Khí Hải.


Một khi chân khí tập trung về huyệt Khí Hải đầy đủ rồi thì huyệt tê tự mở, và hai nàng kia một khi công lực phục hồi, thì sinh mạng của Tâm Đăng sẽ ch.ết dưới hai bàn tay của hai nàng như bỡn...


Chính vào giữa lúc sinh mạng Tâm Đăng treo trên sợi tóc, thình lình Hồng Điệp cựa mình, ú ớ vài ba câu không rõ nghĩa.
Thì ra hai nàng thiếu nữ đây là hai người trong Thiên Hương Ngũ Bảo, đó là năm nàng thiếu nữ, đồ đệ thân tín của Y Thánh.


Y Thánh cố tình rèn luyện cho năm nàng này mỗi người có một sở trường thật là độc đáo.


Bạch Lan thì luyện được môn Thiên Lý Truyền Âm, nàng có thể đưa âm ba tiếng nói của mình ra ngoài xa trăm dặm để đối thoại với một người ở chỗ xa xăm, cũng như có thể đối thoại với người đối diện mà người thứ ba không hay không biết.


Còn Hồng Điệp thì luyện được thính giác thật là bén nhạy, có thể nghe được thật nhỏ và phát ra tự nơi xa xôi mà người thường khó bề nghe thấy.


Chính vào giữa lúc công lực của hai nàng sắp sửa hồi phục, tứ bề vắng lặng, thì Hồng Điệp giật mình đánh thót, vì nàng chợt nghe ra từ trên đại điện có hơi thở của một người văng vẳng đưa ra...


Hơi thở của người này nhẹ như một đường tơ mà dài dằng dặc, rõ ràng công lực vô cùng thâm hậu.
Biết rằng chỗ này có một người thứ tư ẩn nấp nên Hồng Điệp giả vờ ú ớ báo tin cho Bạch Lan được biết.


Nhưng vì có mặt Tâm Đăng tại đó nên Hồng Điệp không tiện mở lời, nàng chỉ nói những câu không rõ nghĩa.
Bạch Lan cũng biết, vội dùng phép truyền âm nhập mật hỏi, Hồng Điệp chỉ đưa mắt nhìn Tâm Đăng mà không tiện nói ra.


Thời gian vẫn nặng nề trôi, Bạch Lan dùng phép truyền âm nhập mật nói lén :
- Bất chấp... Chúng ta tự giải huyệt đã.


Rồi độ chừng tàn một nén hương thì huyệt tê của hai nàng thình lình vụt mở, như một con cá chép lướt làn sóng bạc, Bạch Lan lướt về phía Tâm Đăng, tống vào hậu tâm một chưởng kinh hoàng.


Lúc bấy giờ Tâm Đăng đang ngồi xếp bằng điều công dưỡng khí bỗng thình lình nghe thấy sau lưng mình gió lạ nổi lên và một luồng sức mạnh kinh hồn ập tới.
Tâm Đăng muốn kháng cự cũng không nổi vì bây giờ chàng như một người mất hẳn công lực bởi vết thương Đại Thủ Ấn hoành hành.


Tính mạng của chàng như trứng treo đầu gậy, cách cái ch.ết có một làn khói mỏng...
Bỗng thình lình một tiếng hét thanh tao trỗi dậy, từ sau lưng pho tượng Di Lặc đặt trên đại điện có một chiếc bóng mờ bay vụt ra bằng một tốc độ ngoài tưởng tượng...


Rồi một luồng sức mạnh thình lình xuất hiện kết thành một bức tường đồng vách sắt ngăn cản hậu tâm của Tâm Đăng, làm cho luồng chưởng lực của Bạch Lan phải bật ngược trở về.
Cánh tay phải của nàng tê rần, nàng giật mình đánh thót vì bình sinh nàng chưa hề gặp phải trở lực đáng sợ như vậy.


Và sau lưng nàng gió dậy vèo vèo, Hồng Điệp từ phía sau nhảy tới đứng sánh vai với nàng sẵn sàng cự địch, và cũng cùng trong một lúc trước mặt hai nàng thoáng hiện ra một người.
Người này mặt trắng môi son, gương mặt trái xoan đều đặn, dưới bóng trăng mờ, ánh mắt của hắn sáng quắc lóng lánh...


Trên đầu hắn đội lệch một chiếc mão thư sinh, mình mặc một chiếc áo màu xanh nhạt cực kỳ trang nhã, trên tay cầm một chiếc quạt màu trắng, thái độ vô cùng ung dung nhàn nhã.
Bạch Lan liếc nhìn thấy chiếc quạt trên tay thư sinh đó làm bằng ngà trắng nhưng năm ngón tay của hắn còn trắng trẻo hơn ngà quá nhiều.


Bạch Lan cùng Hồng Điệp không ai bảo ai trống ngực đánh thình thình, vì từ hồi nào đến giờ, hai nàng chưa được dịp trông thấy một người nào đẹp trai đến thế!


Lúc bấy giờ Tâm Đăng cũng thong thả xoay mình trở lại, thấy người ra tay cứu mình là một gã thư sinh hào hoa phong nhã, nhưng cớ sao động tác lanh lẹn phi thường mà nội lực hùng hồn thâm hậu.
Tài bộ ấy quả thật vượt hơn tuổi tác, vì cứ đoán xem chàng thư sinh trẻ tuổi kia thì chưa đầy hai mươi tuổi.


Bỗng Bạch Lan giận dữ thét :
- Mi là ai? Cớ sao trốn chui trốn nhủi trong chỗ tối tăm, rõ ràng không phải là người quang minh chính đại.
Thư sinh buông một tiếng cười nhạt, ôn tồn nói :
- Có chính đại hay không chính đại thì cũng không hèn bằng việc bất thần ra tay hạ sát một người đang lâm trọng bệnh...


Vô tình bị thư sinh mắng xéo bằng chữ “hèn”, Hồng Điệp cả giận thét lớn :
- Có hèn hay không hèn chốc nữa sẽ biết... Đỡ!


Tiếng “đỡ” vừa dứt là Hồng Điệp ra một chưởng, một luồng gió mạnh thốc vào giữa mặt của thư sinh, nhưng đòn ra nửa chừng, Hồng Điệp bất thần đổi chưởng thành trảo, đang tấn công giàn trên, nàng xoay chiều đổi hướng, chộp vào đan điền thư sinh một đường nhanh không thể tả.


Trong lúc đó thì Bạch Lan cũng dấy động thân hình, tung ra một quyền sấm sét, tấn công vào hông của thư sinh.
Thư sinh ngửa mặt lên trời cười ha hả, hai bàn tay của hắn vẽ thành hai vòng tròn huyền diệu, mà đưa thân hình của hắn bắn lùi thật nhanh, thoát ra khỏi vòng áp lực một cách dễ dàng...


Nhưng Bạch Lan và Hồng Điệp cùng một lúc thét lên hai tiếng, tiếp tục lướt tới tấn công như vũ bão bằng những thế liên hoàn cực kỳ quái dị...


Nhưng thư sinh từ trước tới sau không hề chống trả một đòn nào, cứ tiếp tục dùng hai ngón chân cái của mình vẽ thành vô số vòng tròn trên mặt đất để rồi lẩn trốn một cách tài tình không thể tả.


Ngồi trên mặt đất, Tâm Đăng bùi ngùi thở dài, vì tài bộ của người thanh niên trẻ đẹp kia quả thật là đáng sợ.
Còn đang bàng hoàng bỗng thình lình gã thư sinh trẻ tuổi dùng hai ngón chân cái vẽ mạnh hai vòng tròn thật to và thân hình của hắn bắn vụt về phía pho tượng Phật Di Lặc.


Bạch Lan và Hồng Điệp đồng thét lên hai tiếng thanh tao yểu điệu rồi đuổi theo như bóng với hình...
Nhưng hai bàn chân của gã thư sinh đó vừa đặt lên trên bục liền nhún mạnh một cái...
Tâm Đăng nằm bên ngoài khán trận bỗng nhiên hô to :
- Coi chừng Điệu Hổ Ly Sơn.


Chữ “sơn” vừa thoát khỏi miệng Tâm Đăng thì thân hình của thư sinh như một mũi tên lìa ná, bắn vút vế phía chàng.


Tâm Đăng đối với Bạch Lan và Hồng Điệp vốn là kẻ thù hằn, còn đối với gã thư sinh mới đến đây chưa biết là bạn hay thù, nhưng thấy người này tài cao đáo để, lấn lướt Bạch Lan và Hồng Điệp, biết hắn dụ cho hai nàng thiếu nữ này đuổi theo để cho hắn thoát ra khỏi tầm áp lực, vì thấy trước ngứa mồm nên Tâm Đăng phải nói ra.


Nay thình lình thấy thư sinh bắn vút về phía mình, mặc dù lâm trọng bệnh nhưng nhãn lực của Tâm Đăng vẫn còn sáng suốt, thấy thân hình của thư sinh còn cách mình chừng hai trượng thì hắn đã nhẹ nhàng thò bàn tay ra.


Nhác trông bộ điệu, Tâm Đăng thất sắc kinh hoàng, vì rõ ràng đó là ngón Long Vân Trảo, một môn võ bí truyền của phái Thiếu Lâm.
Tâm Đăng biết lành ít dữ nhiều nhưng còn một hơi thở cũng phải tìm cách đào sinh.


Chờ bàn tay của hắn còn cách mình chừng năm tấc thì Tâm Đăng thu hết hơi tàn trở mình lăn sang cánh tả, đồng thời tung ra hai cước bảo vệ toàn thân.


Nào ngờ hai ngọn đá của Tâm Đăng chưa mãn trớn thì gã thư sinh đã liên tiếp đổi đòn hai lần, dò theo một chiều hướng tài tình, bắt gắn vào bâu áo của Tâm Đăng, rồi nhẹ nhàng vác chàng qua vai, trong lúc đó thì Bạch Lan và Hồng Điệp đã mở thế gọng kìm, cản ngăn tả hữu.


Nhưng gã thư sinh ngửa mặt lên trời, buông ra một chuỗi cười vừa khoái trá vừa khinh miệt, rồi bằng một bộ pháp vô cùng tinh vi huyền diệu thoát ra khỏi cái thế gọng kìm mà bay vù ra cửa.


Bạch Lan và Hồng Điệp tức tối kêu lên hai tiếng, nhưng thân hình của gã thư sinh chỉ còn cách ngưỡng cửa chừng năm thước, thì bên ngoài chạy xổ vào một bóng người cản ngăn giữa cửa.


Bạch Lan và Hồng Điệp định thần nhìn kỹ, thấy đó là một lão già gầy gò ốm yếu, đích thị là người đã bị mình vây đánh hôm qua.
Quả thật người ấy chính là Cô Trúc lão nhân, ông ta vừa dừng chân đứng lại thì sau lưng liên tiếp xuất hiện hai nàng thiếu nữ.


Hai người này hình dáng giống nhau như khuôn như đúc mà một người Tâm Đăng đã nhìn ra là Trì Phật Anh, còn một người nữa giống hệt Trì Phật Anh mà Tâm Đăng từ hồi nào đến giờ chưa hề trông thấy, trên mặt nàng bây giờ cũng che ngang một vuông lụa màu đen đầy vẻ huyền bí.


Thì ra Cô Trúc lão nhân cùng Trì Phật Anh và nàng thiếu nữ bí mật kia bị Mai Hoa trận vây chặt trong ngôi nhà tranh của Y Thánh.
Nàng thiếu nữ mới đến sau, nhờ khinh công thượng thặng nên cứ khuấy rối Mai Hoa trận mãi làm cho bọn người của Lương Hùng Phi vây đánh mọt thời gian khá lâu mà vẫn chưa thắng thế.


Bỗng nhiên Lương Hùng Phi cất tiếng ra hiệu và năm người đồng thanh cất lên năm tiếng hú thật lạ lùng quái dị.
Nghe tiếng hú, nàng thiếu nữ kia biết ngay là họ tấn công lâu lắc mà chẳng thành công nên mới cất tiếng cầu cứu.


Biết lưu lại chỗ này không tốt, nàng thiếu nữ vùng nảy ra một kế. Bất thình lình từ vòng bên ngoài, thiếu nữ vụt nhảy xổ vào vòng trong đấm đá tưng bừng, rồi bỗng bất thình lình quay ngoắt thân hình tiến sát đến bên Cô Trúc...
Nàng hô to :


- Lão nhân mau dẫn Trì cô nương đi trước để tôi cản hậu.
Câu nói chưa dứt nàng dang một cánh tay ra bất thần ôm chặt ngang lưng của Cô Trúc lão nhân.


Cô Trúc lão nhân có tiếng là người giỏi võ, một người thiếu nữ tuổi còn trẻ thế kia làm sao có thể bắt ông ta được dễ dàng như thế, chỉ vì Cô Trúc lão nhân cho người này là đồng bạn với mình nên chẳng đề phòng, vừa thoáng thấy một cánh tay thò ngang qua hông mình thì đã bị nàng ta nhấc bổng.


Rồi bằng một thân pháp vô cùng linh động, thiếu nữ vác Cô Trúc lão nhân ra khỏi vòng vây Mai Hoa trận đoạn nhẹ nhàng đặt Cô Trúc xuống đất.


Hai mũi giày của Cô Trúc lão nhân vừa chạm nhằm mặt đất thì thân hình bắn vút ra xa năm trượng, còn nàng thiếu nữ kia thì lại chui tọt trở vào vòng vây, lướt nhẹ hai vòng để khuấy rối, và lại một lần thứ nhì nàng ra tay bắt lấy Trì Phật Anh, và như một con ngựa quen đường cũ, nàng ta lại thoát ra ngoài vòng vây, hớp một hơi dài dưỡng khí, thiếu nữ dùng hết sức bình sinh ném Trì Phật Anh về phía Cô Trúc lão nhân.


Khá khen cho thủ pháp của nàng thiếu nữ, thân hình của Trì Phật Anh nặng tương đương với nàng vậy mà nàng ném đi nhanh vun vút, trong chớp mắt, Trì Phật Anh đã rơi xuống bên chân của Cô Trúc lão nhân.


Vốn là một người nhiều kinh nghiệm, thoáng thấy nàng thiếu nữ này xử trí như vậy, Cô Trúc lão nhân đã hội ý, vội vàng thò tay ra đón lấy Trì Phật Anh nhắm hướng Di Lặc miếu chạy thẳng.


Bọn người Lương Hùng Phi nào để cho Trì Phật Anh dễ dàng trốn chạy, cả năm người thảy đều trổ thuật khinh công đuổi theo.


Nhưng nàng thiếu nữ thấy vậy, đã có rắp tâm từ trước nên vội trổ ngón nghề riêng của mình là môn khinh công thượng thặng, thân hình của nàng như một vệt khói mờ chạy từ tây sang đông rồi lại từ đông sang tây, nhanh như một chiếc thoi chạy vùn vụt trên khung cửi, tạo thành một bức tường huyền ảo cản ngăn bước tiến của năm người.


Thật là kỳ diệu, cả năm người này thoáng thấy trước mặt mình xuất hiện vô số nàng thiếu nữ, quấn quít tay chân, làm cho không thể nào vượt khỏi bức tường kỳ lạ đó để đuổi theo Trì Phật Anh.


Lợi dụng khinh công của mình, nàng thiếu nữ cầm chân năm đối thủ, trong khoảnh khắc thì Cô Trúc lão nhân đã vọt ra ngoài xa hơn năm trượng...


Khoảng cách ấy cứ kéo dài ra thêm nhanh như biến và khi Cô Trúc lão nhân đã vọt ra ngoài xa một trăm trượng rồi thì thình lình nàng thiếu nữ cất lên một tiếng ngân trong trẻo rồi thân hình của nàng bắn vút về phía trước đuổi theo Cô Trúc lão nhân.


Năm người trong bọn của Lương Hùng Phi thấy chỉ trong khoảnh khắc mà nàng thiếu nữ đã bay mình ra xa hơn ba mươi trượng, thân hình của nàng lướt nhẹ trên đầu ngọn cỏ như một nàng tiên đang trổ phép đằng vân...


Cả năm người thảy đều tự lượng sức mình không tài nào đuổi kịp nên vội vàng ủ rũ thối lui.


Trong lúc đó thì Cô Trúc lão nhân thoáng nghe sau lưng mình có tiếng gió dậy rào rào, khẽ ghé mắt nhìn trở lại thấy nàng thiếu nữ kia chỉ còn cách mình trong vòng bốn mươi trượng, và bằng một tốc độ kinh hồn, thiếu nữ đang đuổi theo mình nhanh hơn một đường tên.


Cô Trúc lão nhân thấy vậy bỗng nhiên xúc động tâm tình, khí phái hào hùng khi còn trẻ tuổi bây giờ bừng bừng trỗi dậy, ông cũng ngân lên một tiếng hú thật dài, tức tốc vận dụng thuật khinh công của mình gia tăng tốc độ.


Trì Phật Anh nghe thấy bên tai mình gió dậy rào rào cắt vào tai rét buốt tận xương...
Liếc về phía sau thấy thiếu nữ giống như tạc kia đang đuổi theo ráo riết...


Cô Trúc lão nhân mặc dù tài nghệ siêu phàm nhưng vì bận đèo thêm Trì Phật Anh trên vai nên tốc độ hoàn toàn không được như ý, và trôi qua hai chặng đường nữa, khoảng cách rút nhắn xuống còn hai mươi trượng mà thôi.


Cô Trúc lão nhân sở dĩ đèo mãi Trì Phật Anh là cố ý muốn so tài của mình với nàng thiếu nữ kia xem cao thấp thế nào thôi.


Bây giờ nghe có tiếng chân người lướt nhẹ trên đầu ngọn cỏ, càng lúc càng gần, tâm tư bất giác xao xuyến, không dám tự phụ nữa, vội vàng thả nhẹ Trì Phật Anh xuống đất, đồng thời ông ta chân không dừng gót, cứ bắn vút về phía trước.


Thân hình của Trì Phật Anh vừa rời khỏi vai của ông ta thì tốc độ lập tức gia tăng mãnh liệt, đây có lẽ là lần thứ nhất ông ta phải vận dụng hết sức bình sinh vào đôi chân của mình để tranh tài khinh công với một nàng thiếu nữ.


Về phần Trì Phật Anh vừa thấy Cô Trúc lão nhân buông mình xuống đất, thân hình của nàng vừa ly khai với Cô Trúc, lập tức sử một đòn Phong Ba Bình Địa để cho thân hình lấy lại thăng bằng và từ từ rơi xuống đất.


Thấy trước mặt và sau lưng mình cả hai người thảy đều lướt đi như giông như gió, Trì Phật Anh cũng không cam tâm chịu lép, chân vừa chấm đất là nàng cũng bắn vút về phía Cô Trúc, có ý muốn thử xem khinh công của mình đến mức nào.


Thế là ba người đứng trên một con đường thẳng mà thi triển khinh công.
Nhớ trút được một gánh nặng trên vai nên Cô Trúc lão nhân thoát đi như một con ngựa sút cương, nàng thiếu nữ đi sau thấy vậy ngửa mặt lên trời buông ra một chuỗi cười thanh tao lảnh lót rồi từ từ gia tăng tốc độ.


Trong đời của Trì Phật Anh, đây là lần thứ nhất nàng vận dụng hết sức lực của mình để chạy thật nhanh, nhưng mà khoảng cách giữa nàng và Cô Trúc cứ kéo dài thêm mãi ra, mà tiếng gió sau lưng nghe càng lúc càng gần, rõ ràng thiếu nữ kia sắp sửa bắt kịp mình.


Trì Phật Anh không dám quay đầu nhìn lại, cứ nhìn thẳng về phía trước, tự khí đan điền, rồi lồng lên nhanh hơn một con thần mã.


Vậy mà trong chớp mắt, sau lưng mình nghe thấy tiếng gió càng lúc càng gần, rồi bỗng thình lình từ phía sau có một cánh tay mềm mại thò tới nắm chặt lấy bàn tay mình, đồng thời bên tai vang vang lên một chuỗi cười khúc khích.


Trì Phật Anh giật mình kinh hãi, nghĩ rằng người này đang vận dụng hết tinh thần để chạy thật nhanh mà vẫn có thể phát ra những chuỗi cười tự nhiên như thế này quả thật là đáng sợ.


Một việc lạ lùng nữa xảy ra khi bàn tay của nàng thiếu nữ kia vừa nắm lấy tay nàng thì một luồng nội lực êm ấm tức khắc truyền sang cơ thể, Trì Phật Anh bỗng nhiên nghe thấy cơ thể mình lâng lâng như bấc, rồi tốc độ gia tăng mãnh liệt, thật là ngoài sự tưởng tượng của nàng.


Thế là hai nàng thiếu nữ sánh vai nhau lướt đi veo véo, chỉ trong chớp mắt khoảng cách giữa hai nàng và Cô Trúc lão nhân từ từ rút ngắn, chỉ còn trong vòng mười lăm trượng mà thôi.


Lúc bấy giờ trước mặt ba người bỗng nhiên mở ra một miền bao la bát ngát, con đường đèo đã lên tới đỉnh và bây giờ bắt đầu thoai thoải đổ xuống.


Thấy địa thế rất tốt để cho mình thi triển tài năng, nàng thiếu nữ vừa lên đến đỉnh đồi thì cất lên tiếng hú hào hùng khảng khái, tiếng hú ngân ngân đồng vọng khắp bốn bề rừng núi...


Thế rồi thân hình của nàng lại lướt tới như bay như biến, trong chớp mắt đã bắt kịp Cô Trúc lão nhân với khoảng cách chỉ còn năm bước mà thôi.
Và cái khoảng cách đó chỉ giữ vững một chút để rồi từ từ rút ngắn...


Trong khi đó thì chuỗi cười trong trẻo của nàng thiếu nữ kia lại cất lên ranh mãnh, rồi khoảng cách rút lại chỉ còn bốn bước...
Rồi ba bước...
Rồi hai bước...
Rồi một bước...


Bỗng nàng bấm nhẹ Trì Phật Anh một cái, rồi cứ giữ nguyên cái khoảng cách một bước đó mà chẳng chịu tiến lên phía trước.
Thân hình của ba người dường như kết thành một khối rồi xê dịch với một tốc độ kinh hồn...


Cô Trúc lão nhân biết rằng nàng này có ý muốn giữ lễ nên chẳng chịu tiến lên, chứ kỳ thực đã thu ngắn được khoảng cách một cách dễ dàng như vậy thì cái việc vượt qua mặt mình chỉ như trở bàn tay.


Vừa nghĩ đến đây thì ba người đã đi hết một quãng đường đèo để xuống đến một khoảng đất bằng phẳng.
Cô Trúc lão nhân thở dài một tiếng ảo não rồi bất thình lình dừng phắt chân lại.


Sự dừng chân bất thình lình của Cô Trúc, phi một tay thượng thừa không thể nào làm nổi. Ông ta cố tình xuất kỳ bất ý để trêu chọc nàng thiếu nữ.
Nào ngờ ông ta dừng chân lại thì thiếu nữ kia cũng dừng chân lại.


Khá khen cho nàng thiếu nữ, trong lúc đang xê dịch thân hình với một tốc độ kinh hồn mà muốn dừng là dừng, cơ thể nàng đứng im như một pho tượng, không hề chao động.


Cô Trúc lão nhân thì chệnh choạng chúi về phía trước một bước rồi mới dừng lại, chỉ có Trì Phật Anh là non tay nhất, mặc dù có sự kềm hãm của nàng thiếu nữ, nàng vẫn lướt tới phía trước thêm hai bước nữa mới xuống một cái Thiên cân tấn mà đứng vững lại, suýt nữa chạm nhằm Cô Trúc lão nhân.


Cô Trúc lão nhân quay đầu nhìn lại nở một nụ cười khả ái. Thấy nàng thiếu nữ kia sắc mặt phi thường hớn hở, lấy làm đắc ý về tài bộ của mình, còn Trì Phật Anh thì không biết cớ sao nước mắt lưng tròng rồi châu rơi lả tả, làm cho Cô Trúc lão nhân sững sờ kinh dị.


Bỗng nàng thiếu nữ trờ bước, thò tay ra nắm lấy Phật Anh, và Phật Anh vùng nhảy xổ tới, ôm chầm lấy nàng thiếu nữ khóc ào lên và kêu lên hai tiếng :
- Phật... Minh...
Và bấy giờ sắc mặt vui tươi của nàng thiếu nữ mới vụt tắt, và lệ rơi tầm tã, ngậm ngùi ôm lấy Phật Anh.


Thì ra nàng thiếu nữ này với Trì Phật Anh chẳng phải người xa lạ, mà là một đôi chị em sinh song thai.
Do đó mà hai người giống nhau như tạc, chỉ có Trì Phật Anh thì trên mặt có một nốt ruồi to tướng và điểm mấy sợi lông dài thườn thượt, đó là một điểm khác biệt duy nhất của hai người.


Trì Phật Anh đã nhìn ra Phật Minh từ lúc mới gặp nhau nhưng chưa kịp xưng hô, thì bận phải chống cự với bọn người của Lương Hùng Phi.


Ban nãy, Phật Minh lướt lên nắm tay của nàng, nàng đã muốn gọi tên em mình, nhưng vì đang lúc để hết tinh thần vào cuộc thi đua, không thể mở miệng nói ra trong lúc đang vận dụng hết chân khí để phi hành.


Nhưng nhớ đến hai chị em mình đã xa cách một khoảng thời gian khá lâu, Phật Minh thì ở lại Trung Nguyên, còn Phật Anh thì trôi dạt đến miền biên ải, bất giác lệ rơi tầm tã.
Thấy Cô Trúc lão nhân tỏ vẻ ngơ ngác, nàng vội vàng nức nở, kể sơ đầu đuôi câu chuyện.


Cô Trúc lão nhân ngửa mặt nhìn trời, thấy đã gần sáng, trong lòng lo đến sự yên nguy của Tâm Đăng vì rằng giờ bế huyệt của hai nàng kia đã gần mãn.
Vì vậy ông ta vội khoát tay ra dấu và cả ba đồng tức tốc nhắm hướng Di Lặc thần miếu trực chỉ.


Chưa tàn một nén hương thì đoàn người đã về gần đến miếu, Cô Trúc lão nhân đi đầu, vừa thoáng trông thấy mái chùa ẩn hiện trong tàng cây rậm rạp thì cả ba thảy đều giật mình, vì rằng có tiếng quát nạt vang lừng văng vẳng đưa ra, rõ ràng đang có người sát phạt lẫn nhau vô cùng quyết liệt.


Biết nguy, Cô Trúc lão nhân vội vàng gia tăng tốc độ, ba người lướt về phía ngôi cổ miếu như giông như gió.
Vừa đến ngưỡng cửa thì Cô Trúc lão nhân bắt gặp một chiếc bóng mờ, từ phía trong bay vút ra, trên vai người này đang vác Tâm Đăng.


Cô Trúc lão nhân giật mình sửng sốt, vội vàng án ngữ nơi cửa cái, từ từ buông ra một chưởng.


Đây nói về gã thiếu niên anh tuấn, ăn mặc theo lối thư sinh, thoát khỏi gọng kìm của Bạch Lan và Hồng Điệp, vội vàng bắn vù ra cửa, nhưng bỗng thấy một bóng người từ phía ngoài chạy xổ vào ngăn cản giữa cửa.
Liền theo đó, một luồng gió lốc thẳng vào giữa mặt mình, khí thế thật là đáng ngại.


Liền theo đó hiện ra hai nàng thiếu nữ.
Thư sinh mở miệng cười nhạt nói rằng :
- Đây chắc là Cô Trúc lão nhân.
Vừa nói vừa vung bàn tay ra, sử một thế vô cùng kỳ diệu, làm cho luồng sức mạnh của Cô Trúc lão nhân bay tạt qua một bên...


Lợi dụng khoảnh khắc Cô Trúc lão nhân đang sững sờ, thư sinh liền vẽ mạnh dưới đất một chiếc vòng nho nhỏ, để cho thân hình bắn vụt lên cao, lướt qua khỏi đầu Cô Trúc...
Xem tình thế đó, thư sinh nọ sẽ thoát ra khỏi cửa nhanh như bỡn, nào ngờ...


Việc xảy ra ngoài tưởng tượng của Bạch Lan và Hồng Điệp, hai nàng thấy người con gái bịt mặt kia chân không cục cựa, mình không nhúc nhích, mà lại cất mình bay bổng lên, chắn ngang lối thoát của chàng thư sinh trẻ đẹp...


Ở giữa từng không, nàng thiếu nữ này nhẹ nhàng điểm ra một ngón, ngón tay của nàng trông nhẹ nhàng lả lướt nhưng thư sinh nghe thấy chỉ phong nổi lên cuồn cuộn ập hẳn vào Tam Tinh của mình...


Trong dạ kinh mang, thư sinh bất đắc dĩ lại dùng ngón tay tả thò ra phía trước, để phá vỡ ngón điểm huyệt của nàng thiếu nữ.
Nhưng bỗng một tiếng thét thanh tao trỗi dậy, thình lình thiếu nữ đổi chỉ thành trả, chộp mạnh vào bâu áo của thư sinh qua một động tác vô cùng hóc hiểm.


Thư sinh giật mình, tình thế bắt buộc hắn phải lộn mèo một vòng mới tránh được cái chộp lạ lùng kia và vì đó thân hình của hắn rơi nhanh xuống đất.


Dưới kia Cô Trúc lão nhân và Trì Phật Anh đang hờm sẵn, nhưng hai người này không thừa lúc đối thủ lâm nguy mà ra tay tấn công, chỉ kết hợp cùng nhau chặn hết những lối thoát của người này.


Phật Minh lúc bấy giờ cũng đã rơi xuống nhẹ như một tàu lá rụng, và cả ba người người chia nhau thành hình tam giác vây thư sinh vào giữa.
Chợt Phật Minh cất giọng hỏi rằng :
- Khinh công của mi thật là tuyệt diệu, khá khen cho mi đó, mi là chi của Khuyên Khuyên Nữ Sĩ?
Thư sinh mỉm cười trả lời :


- Vậy ra thì mi cũng biết Khuyên Khuyên Nữ Sĩ?
Phật Minh không trả lời, chỉ thò bàn chân hữu ra vẽ mạnh một vòng tròn dưới đất. Động tác này làm cho thân hình của nàng quay tít một vòng nhanh không thể tả.
Thư sinh nhìn thấy, bất giác mặt mày khác sắc, lạc giọng hỏi rằng :


- Vậy ra... Mi cũng biết Khuyên Khuyên Thần Bộ?


Nằm trên lưng của thư sinh, Tâm Đăng lòng buồn rười rượi, vì chàng mới đặt chân lên đất Trung Nguyên này có mấy ngày mà đã mục kích không biết bao nhiêu việc lạ, những tưởng khinh công của chàng thiếu niên đây đã đến mức tuyệt vời, nào ngờ đến khi nàng thiếu nữ bịt mặt kia trổ ra một ngón, Tâm Đăng là một người trong làng võ, nhãn lực nhạy bén vô song, thoáng trông qua chi xiết hãi hùng vì tài bộ của nàng này phải trên thư sinh một bậc.


Phật Minh trả lời với thư sinh bằng một cái gật đầu khe khẽ, thư sinh lại hỏi :
- Cô nương có thể cho biết cao danh quí tánh?
Phật Minh cất tiếng trả lời :
- Điều này mi trở về cứ hỏi Khuyên Khuyên Nữ Sĩ.
Cô Trúc lão nhân thấy hai người nói chuyện dài dòng e có điều bất tiện, vội nhắc chừng :


- Trì cô nương coi chừng kế hoãn binh...
Trì Phật Minh nghe nói cặp mắt long lên sáng quắc nói rằng :
- Nếu mi đã là người của Khuyên Khuyên Nữ Sĩ, ta cho phép mi trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nếu đối diện cùng ta mà trổ thuật khinh công qua khỏi cổng chùa, ta cho phép mi mang người này tự do đi đứng.


Thư sinh nghe nói, lộ vẻ mừng rỡ tự nghĩ thầm :
- Mình đã theo Khuyên Khuyên Nữ Sĩ trui rèn ngót sáu năm trời, chẳng lẽ thoát không khỏi chiếc cửa nhỏ bé này...
Nghĩ đoạn buông ra một chuỗi cười sảng khoái, đặt Tâm Đăng xuống đất.


Cô Trúc lão nhân và Trì Phật Anh thấy vậy cũng vội thối lui năm ba bước để lấy chỗ cho hai người này so tài trước cổng thiền môn.
Lúc bấy giờ Bạch Lan và Hồng Điệp cũng đờ người ra, vì khinh công của hai người làm cho hai cô bé trong Thiên Hương cốc lấy làm tâm phục.


Vì vậy nên hai người không kịp nghĩ ngợi điều gì khác nữa, chỉ trố hai cặp mắt sáng ngời lên nhìn gã thanh niên anh tuấn cùng với người thiếu nữ bịt mặt đối diện cùng nhau.
Lúc bấy giờ, Trì Phật Minh để hết tâm thần nhìn chằm chằm vào đôi chân của gã thư sinh, sẵn sàng chờ đợi.


Thư sinh thấy mọi người thảy đều đổ dồn những cặp mắt về phía mình, xem chừng ai cũng muốn trông ngóng chờ coi kết quả xem mình và người thiếu nữ bịt mặt đây ai là người tài cao.


Lúc bấy giờ, một bầu không khí lặng lẽ bao trùm lấy ngôi chùa cổ, bỗng thình lình thư sinh cất tiếng lanh lảnh phá tan bầu không khí trang nghiêm :
- Cô nương chú ý...


Câu nói chưa dứt thì bất thình lình dùng bàn chân tả vẽ mạnh nửa vòng, nửa vòng đó đẩy thân hình của thư sinh bắn lùi hơn hai trượng...
Bạch Lan giật mình, suýt kêu lên vì nàng chưa rõ dụng ý của thư sinh, thấy chàng xuất kỳ bất ý bắn lùi, lấy làm kinh dị.


Nào ngờ của thư sinh đang bắn lui vùn vụt, thình lình chàng ta dùng bàn chân hữu thò ra vẽ mạnh một vòng tròn.


Chiếc vòng tròn này vừa vẽ ra, thì thân hình của thư sinh bắn vụt tới bằng tốc độ kinh hồn nhanh không thể tả, chiều hướng lại mập mờ huyền ảo khó mà ngăn đón, thoáng trông dường như thoát ra theo đường thẳng, nhưng thật sự thì lại quanh có theo điệu chữ chi.


Trong chớp mắt chàng đã kề sát mặt cửa, sắp sửa chui tọt ra...
Trong lúc mọi người đang hồi hộp chợt thấy Trì Phật Anh reo lên một chuỗi cười thích thú, hai bàn chân của nàng vẽ nhanh thoăn thoắt vô số vòng tròn...


Những chiếc vòng tròn ấy làm cho thân hình của nàng quay nhanh vùn vụt, trước mắt của Trì Phật Anh bỗng hiện ra vô số nàng thiếu nữ có dáng dấp từ tựa như Phật Minh.
Những ảo ảnh này liên kết vô cùng chặt chẽ, ngăn cản lối đi, làm cho gã thư sinh trẻ đẹp kia không thể không ghìm chân đứng lại.


Thư sinh ngửa mặt nhìn lên ngưỡng cửa, bỗng thình lình rút trong ống tay áo ra một chiếc quạt cán ngà ban nãy, trong lúc Trì Phật Minh vừa giảm tốc độ, dừng chân ngắm nhìn thần sắc của thư sinh.


Thì thư sinh bỗng nhiên xuất kỳ bất ý, bằng một động tác vô cùng lanh lẹn, đảo mình nửa vòng, từ cảnh tả thình lình lòn sang cánh hữu, dợm thoát ra ngoài khung cửa...
Nhưng Trì Phật Minh cũng cùng trong một lúc tung ra một thế Di Hình Hoán Bộ, thân hình của nàng đảo nhanh vùn vụt theo nhịp độ của hai chân.


Hai bàn chân của nàng đổi cung một cách vô cùng lanh lẹn, chính vào lúc thân hình của thư sinh sắp sửa lọt ra ngoài khung cửa, thì trước mắt mình hiện ra một nàng thiếu nữ bịt mặt đang thò một tay ra cản hẳn lối đi.


Thoáng nhìn điệu bộ, gã thư sinh biết rằng đó là một thế võ tên Tử Môn Quan, chuyên môn dùng để cản ngăn đối thủ muốn lướt qua mặt mình.
Bộ điệu vô cùng tầm thường nhưng thật ra bao hàm rất nhiều sát thủ, nếu kẻ nào chẳng biết lợi hại, cứ lướt ngang qua mặt chắc chắn sẽ lãnh đòn cay độc.


Vốn là người rành nghề khinh công nên thư sinh rất ư bình tĩnh, bàn chân trái của hắn lại vẽ mạnh một đầu, đưa thân hình sang phía bên kia, nơi mà Trì Phật Minh đang ơ hờ bỏ trống.
Trì Phật Anh đứng bên ngoài buột mồm rú lên một tiếng kinh hoàng, vì cứ theo tình thế đó mà suy, thanh niên thoát ra như bỡn.


Nếu hắn thoát ra ngoài cửa thì hóa ra Phật Minh là người thua cuộc, cứ theo khí phách của người trong làng võ, trọng lời hứa của mình hơn chính đỉnh thì lẽ tất nhiên phải trao Tâm Đăng cho hắn.


Nào ngờ Trì Phật Minh lại tiếp tục sử luôn một thế Bát Bộ Cản Thiền, thân hình của nàng nhanh như một con thoi bắn ngược trở về, và tiếp tục tung ra một đòn để ngăn bước gã thư sinh.


Nhưng lần này sự việc phát triển ra ngoài vòng tưởng tượng, chiếc quạt ngà trong tay gã thư sinh trẻ đẹp, bất thình lình đâm vụt ra một đường đúng vào huyệt Phân Thủy của Trì Phật Minh.


Ban nãy Phật Minh thấy gã thư sinh tay cầm chiếc quạt nên đã phòng hờ từ trước, hai chân của nàng chưa kịp đứng vững thì liền tức tốc trổ ra một đường Cầm Nã Thủ chộp thẳng vào cây quạt ngà.
Nào ngờ đó là một thế võ hư lừa cho Phật Minh vào tròng.


Chính vào lúc ngón cầm nã của nàng siết chặt lại, thình lình thư sinh buông phắt chiếc quạt trong tay, bàn tay của hắn đang vù vù đi tới, bây giờ biến thành một cái vấu ó rắn chắc như năm chiếc móng sắt, chộp thẳng một đường dữ dội vào huyệt Nhũ Tuyền của Trì Phật Minh...


Huyệt Nhũ Tuyền vốn nằm bên phải trên ngực của Phật Minh, đây vốn là vùng cấm địa của thiếu nữ, bất thình lình bị một người thư sinh trẻ đẹp tấn công, Trì Phật Minh bất giác lửa giận phừng phừng, sắc mặt đỏ bừng, hai bàn chân của nàng cùng một lúc cất lên như mây bay gió cuốn tấn công vào dữ dội đan điền của thư sinh.


Đan điền cũng là một yếu huyệt, nếu để đối phương chạm nhằm thì thật là mất mạng như chơi, tình thế bắt buộc thư sinh không thể không thu tay trở về và lách mình sang cánh tả, đổi Trung Bình Tấn ra Chảo Mã Tấn mới có thể thoát nguy.


Lợi dụng thư sinh bận phải gỡ đòn mà phân tâm trong gây lát, Trì Phật Minh thét lên một tiếng, bàn tay còn lại của nàng bất thần quét ngang một chưởng.


Đó là thế võ Hoàng Địa Truy Phong của nàng chuyên tấn công vào lỗ tai đối thủ, kẻ nào ơ hờ trúng đòn ắt phải điếc tai mà thành người tàn phế.


Một luồng gió mạnh ập vào đầu của thư sinh, làm cho chàng kinh tâm táng đởm, vì nãy giờ so nhau ba miếng, chàng đã dùng hết tốc lực của mình mà vẫn chưa thể thoát qua khung cửa...


Xem tình thế khó thắng được người thiếu nữ bịt mặt này, thư sinh vội vàng xuống cái tọa tấn để lánh khỏi đòn Hoàng Địa Truy Phong, nạt lên một tiếng, dùng hai bàn tay mảnh khảnh của mình vỗ mạnh vào mặt đất...


Hai tiếng “bộp” vang lên nho nhỏ, và thân hình của thư sinh bắn vụt lên mái chùa trong cái thế Hoàng Hạc Xung Thiên.


Nội lực của thư sinh quả thật là đáng sợ, có lẽ muốn trổ tài của mình cho mọi người trông thấy, nên thân hình của hắn cứ bắn vút lên phía trên, rồi một tiếng “sầm” vang dậy nổi lên, cát ngói bay lả tả, thì ra thư sinh đã dùng chiếc đầu cứng rắn của mình chọc thủng một lỗ trên mái chùa và thân hình của chàng không hề ngừng lại, cứ một mạch chui tọt ra ngoài...


Trì Phật Minh không ngờ đối thủ của mình lại trốn chạy theo ngõ ấy, vội vàng cúi xuống nhặt chiếc quạt ngà mà chàng vừa bỏ xuống đất, đoạn nhón gót tung mình bay ra theo lỗ hổng trên trần nhà có ý muốn đuổi theo.


Nhưng khi thoát lên mái ngói thì bốn bề im lìm tĩnh mịch không một bóng người, gã thư sinh kia đã cao bay xa chạy.
Còn đang ngẩn ngơ thì bỗng nghe dưới kia có tiếng của Trì Phật Anh thét vang :
- Hai mi muốn chạy ngõ nào?
Rồi có tiếng sát phạt vang lên, rõ ràng Trì Phật Anh đang bắt đầu chiến đấu.


Buông mình bay trở vào chùa, Phật Minh quả thấy Trì Phật Anh đang đấu cùng Hồng Điệp còn Cô Trúc thì bám sát lấy Bạch Lan.
Bạch Lan vốn không phải là đối thủ của Cô Trúc nên chưa đầy ba miếng đã bị ông ta điểm nhằm vào huyệt Khúc Trì, bán thân bất toại, rũ người cúi xuống mặt đất.


Còn Hồng Điệp thì vẫn cầm cự với Trì Phật Anh nhưng đã lần lần núng thế.


Hồng Điệp nương thế Mai Hoa trận nên hôm qua làm khó dễ được Phật Anh, nhưng bây giờ đấu tay đôi với nhau, cố sắc chống cự chưa đầy mười thế võ thì nghe áp lực càng lúc càng gia tăng dữ dội, và gắng gượng chống trả thêm năm hiệp nữa, Hồng Điệp tức khắc bị Trì Phật Anh dùng một thế Tảo Đường cước quét ngang qua gối ngã lăn kềnh ra đất trông thật buồn cười.


Nhanh như chớp Trì Phật Anh vội vàng trờ tới chộp lấy bâu áo của Hồng Điệp, bẻ trái hai cánh tay ra phía sau, đó là một thế võ do Lư Ẩu sáng tạo ra, dùng để trói đối thủ khi mình chẳng có dây.
Thế võ thật là kiến hiệu, Phật Anh vữa ra tay là Hồng Điệp bị trói ngồi yên không cục cựa.


Lúc bấy giờ Trì Phật Anh và Phật Minh mới đưa mắt nhìn Cô Trúc lão nhân dò hỏi ý kiến.
Cô Trúc lão nhân nhìn thấy gương mặt của Tâm Đăng xanh xao vàng vọt trong lòng lấy làm lo lắng. Bỗng nghe Phật Minh bàn rằng :


- Hay là bây giờ ta trở lại tìm Y Thánh, dùng hai con bé này làm điều kiện, trao đổi lấy liều thuốc thánh của lão?


Cô Trúc nghe qua hữu lý, vội vàng gật đầu thế là Phật Anh vác Hồng Điệp, Phật Minh vác Bạch Lan còn Cô Trúc lão nhân thì cõng Tâm Đăng, cả ba người cùng rời khỏi Di Lặc thần miếu trở về phía ngôi nhà tranh của Y Thánh.


Lúc bấy giờ trời đã tỏ rạng, có lẽ vào đầu giờ Dần nên đường sá thật là tỏ rõ.
Đi hết giờ Mẹo, đến đầu giờ Thìn, đoàn người mới trở lại Thiên Hương cốc, và từ xa xa ba người đã trông thấy ngôi nhà tranh của Y Thánh lấp ló trên sườn núi.


Đang đi bỗng thình lình từ trong gốc cây bên vệ đường nhảy xổ ra bốn năm bóng người ăn vận theo lối bọn trong Thiên Hương cốc.
Nhìn kỹ thì ra bọn này chính làn đoàn người của Lương Hùng Phi.
Họ vừa đứng vững thì sắc mặt giận hầm hầm chực bủa tế Mai Hoa trận tấn công.


Phật Minh vùng nảy ra một ý, vội vàng gác Bạch Lan ngang qua trước ngực của mình, thò tay ra ém vào huyệt Thiên Linh Cái.
Phật Anh rất thông minh, thấy vậy cũng vội bắt chước Phật Minh, thò tay ra ém vào huyệt Hội Tông của Hồng Điệp.
Phật Minh lanh lảnh nói rằng :


- Nếu chúng bay trờ tới một bước, hai ta tiết ra nội lực thì hai con bé này không còn tính mạng.
Lương Hùng Phi thấy vậy vội vàng dừng chân dừng bước, Cô Trúc lão nhân trờ tới một bước nói rằng :


- Chúng ta quả thật không phải là người có ác ý, chỉ vì lỡ mang phải trọng thương chẳng nền đường xa vạn dặm, đến đây tìm Y Thánh, cầu xin người ra tay điều trị.
Phật Minh bỗng thình lĩnh cất giọng gắt gỏng, cắt ngang câu nói của Cô Trúc rằng :


- Đừng nói dài dòng, chúng bay hãy mau dẫn đường cho ta đi gặp Y Thánh...
Lương Hùng Phi đưa mắt ngắm nhìn đồng bọn dò hỏi ý kiến nhưng Trì Phật Minh lại tiếp tục dồn hắn ta vào ngõ bí :
- Nếu mi còn chần chờ đừng trách ta ra tay cay độc!


Lương Hùng Phi đang lâm vào tình trạng bất đắc dĩ, vì Bạch Lan và Hồng Điệp đang ở trong tình trạng cá nằm trên thớt, nên vội vã ngoan ngoãn quay lưng đưa đoàn người tiến về phía trước.


Sáu người trong đoàn của Cô Trúc lão nhân lặng lẽ nối gót theo sau, chưa tàn một nén hương thì đã tới trước ngôi nhà tranh bên sườn núi.
Lương Hùng Phi quay lại bảo Cô Trúc lão nhân...
[mất trang......”
Ông ta trầm ngâm nghĩ ngợi đoạn hỏi rằng :
- Chẳng hay vị tiểu huynh kia mang bệnh chi?


Cô Trúc lão nhân chưa kịp mở miệng trả lời, bỗng từ trong hàng đệ tử có tiếng oang oang như lệnh vỡ cất lên rằng :
- Thưa sư phụ, chớ khá tin vào lời đường mật của kẻ giang hồ, hãy bảo con bé kia trả lại lọ thuốc trấn môn và giải huyệt cho Bạch Lan và Hồng Điệp sư muội đã...


Y Thánh từ từ quay lại, quắc mắt nói rằng :
- Chúng bay là kẻ hậu sinh, chớ khá làm mếch lòng tiền bối.
Đoạn quay sang Cô Trúc nói :
- Xin Cô Trúc lão huynh hãy cho khám vết thương đã.


Cô Trúc nhìn xem sắc mặt, thấy Y Thánh sắc diện bình hòa, trong lòng bình tĩnh bế Tâm Đăng bước tới, còn cách Y Thánh chừng ba bước thì dừng chân đứng lại. Ông ta từ từ vén áo Tâm Đăng, khi làn áo của chàng được vén lên, phơi bày vết thương ra trước mắt của mọi người, tức khắc có bốn năm tên đệ tử kêu lên mấy tiếng kinh hoàng.


Thì ra sau lưng của Tâm Đăng lúc bấy giờ hiện lên một bàn tay đen như màu mực, từ chỗ vết bàn tay đó màu tím bầm lần lần loang ra trông thật là kinh rợn.
Y Thánh gật gù nói :


- Quả thật là Đại Thủ Ấn, người thụ thương nhờ có một nền võ công thâm hậu nên chịu đựng được đến bây giờ, bằng không thì ắt đã tán mạng ngay lúc ấy.
Cô Trúc lão nhân thành khẩn nói :
- Chẳng hay Y Thánh có phương chi hóa giải, cầu xin ngài vui lòng ra tay cho!


Y Thánh nghe hỏi, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, trầm ngâm nghĩ ngợi bầu không khí cực kỳ u uất, mọi người đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời của Y Thánh.
Lâu lắm ông ta mới cúi đầu nhìn xuống, thở dài nói rằng :


- Đại Thủ Ấn vốn là thiên hạ tam chứng nan y, kẻ hèn lưu tâm đã lâu mà vẫn chưa tìm được một môn thuốc phù hợp với lý tưởng...
Ngừng lại một chút, ông ta mới cất giọng thâm trầm mà nói :


- Nhưng tạm thời, muốn trì vết thương của vị tiểu huynh đây... thì phải dùng ba viên thuốc trấn môn của bản phái, hòa lẫn với ba viên thuốc trấn môn của phái Thiếu Lâm là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, may ra có thể bảo toàn sinh mạng...


Trì Phật Minh nghe nói lòng mừng khấp khởi, vì rằng ba viên thuốc trấn môn của Thiên Hương cốc thì mình đã phỗng tay trên mấy ngày hôm trước, bây giờ chỉ còn cách đến Thiếu Thất sơn, vào trong Thiếu Lâm tự để cầu xin Phương trượng bố thí cho ba viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan thì đại sự ắt thành.


Trong hàng đệ tử của Y Thánh lại có người nhao nhao phản đối :
- Thưa sư phụ, người của chúng ta còn đang trong tay của bọn họ, cớ sao sư phụ lại còn nối giáo cho giặc...
Một tiếng thanh tao trỗi dậy, rằng :
- Nhị đệ, chớ nên nói càn trước mặt sư phụ.


Trì Phật Minh lúc bấy giờ mưới trờ tới một bước nói rằng :
- Ba viên thuốc trấn môn của quí phái may ra vẫn nằm trong tay tôi, bây giờ kinh xin giao hoàn lại Bạch Lan cô nương cho Y Thánh...


Nói đoạn thò tay ra giải huyệt cho Bạch Lan, đoạn sử một thế Ngọc Nữ Đầu Thoa, ném vù Bạch Lan về phía trước mặt của Lương Hùng Phi.
Bằng một động tác nhẹ nhàng, Lương Hùng Phi đón đỡ lấy thân hình của Bạch Lan.
Cô Trúc lão nhân nghe nói, quay lại bảo Trì Phật Anh :


- Thôi... dĩ hòa vi quý, mau trao trả Hồng cô nương cho Y Thánh...
Câu nói vừa dứt, Trì Phật Anh cũng đã giải huyệt cho Hồng Điệp, rồi cũng sử một thế Ngọc Nữ Đầu Thoa ném nàng thẳng vào giữa mặt của Bạch Lan.
Thế là Bạch Lan và Hồng Điệp được trở về với tự do nhưng sắc mặt ra chiều hổ thẹn.


Bầu không khí có vẻ dễ chịu, Cô Trúc lão nhân nói với Trì Phật Minh rằng :
- Vậy thì ba viên thuốc trấn môn của Thiên Hương cốc, cô nương nên giao hoàn cho Y Thánh, còn chúng ta sẽ lên đường đến Thiếu Lâm tự, tìm Tuệ Minh phương trượng để xin ba viên thuốc rồi trở lại cho Y Thánh điều trị.


Phật Minh cúi đầu vâng lời, thò tay vào túi móc lấy một lọ thuốc màu trắng như ngà, kính cẩn dâng lên trước mặt Y Thánh.
Nhưng nào ngờ Y Thánh bật phì cười mà nói :
- Con ơi... Con khôn mà không ngoan, lọ thuốc mà con phí trăm phương nghìn kế để đánh cắp đó chỉ là một lọ thuốc giả...


Dứt lời, ông ta cũng thò tay vào lòng minh rút ra một lọ thuốc, lọ thuốc này cũng được làm bằng ngà voi nên màu trắng tinh, vẻ điêu khắc bề ngoài cũng giống hệt lọ thuốc mà Trì Phật Minh vừa dâng lên.


Việc xảy ra thật là đột ngột, làm cho chúng đệ tử thảy đều à lên những tiếng kinh dị, thì ra lọ thuốc thật của bản môn chưa mất, vì vậy mà sư phụ trước sau vẫn một mực ung dung bình tĩnh.


Lúc bấy giờ, sau vuông lụa đen của Trì Phật Minh, ánh mắt của nàng lộ vẻ thẹn thùng, thì ra mình đã tốn trăm phương nghìn kế để đánh cắp lọ thuốc kia, bây giờ hóa ra công dã tràng.


Vẫn ung dung thư thái, Y Thánh mở lọ thuốc ra, trút vào bàn tay của mình một viên thuốc màu đỏ như son, thuốc vừa ra khỏi lọ thì mùi hương sực nức gian nhà.
Y Thánh hiền hòa trả lời :


- Bây giờ quí vị có thể rời khỏi nơi đây, lên đường đến Thiếu Lâm tự cầu xin ba viên thuốc trấn môn, trở về đây ta sẽ định liệu mà giải cứu cho.


Cô Trúc lão nhân nghĩ rằng bây giờ Tâm Đăng đang lâm trọng bệnh, nếu mang đi xa vào miền trung thổ, đến tận Thiếu Thất sơn, đường xa nghìn dặm thì thật khó liệu toan.
Vì vậy mà ông ta thương lượng với Y Thánh, tạm gửi Tâm Đăng ở lại Thiên Hương cốc.


Đề nghị này không ngờ được Y Thánh vui vẻ ưng thuận, và Cô Trúc lão nhân thấy Trì Phật Minh trót có điều hiềm khích với người trong Thiên Hương cốc, vì vậy mới phái Trì Phật Anh ở lại chăm sóc cho chàng.


Còn Trì Phật Minh thì nhờ khinh công tuyệt thế mà lên đường theo chân Cô Trúc lão nhân mà về Thiếu Thất sơn.
Hai chị em Phật Anh và Phật Minh không ngờ mới tái ngộ trùng phùng, bây giờ lại phải chia tay cách biệt, nhưng tình thế bắt buộc phải vâng lời Cô Trúc.


Thấy mọi việc đã an bài đâu đấy, Cô Trúc lão nhân vội vàng bái tạ Y Thánh rồi cùng với Trì Phật Minh cất gót lên đường.


Với tài bộ khinh công tuyệt thế của Phật Minh và Cô Trúc thì chẳng mấy hôm hai người đã vượt được một quãng đường gần nghìn dặm, đi sâu vào miền bắc, đến tận Thiếu Thất sơn.
Sau khi dừng chân ngơi nghỉ bên sườn núi Thiếu Thất, sáng ngày hôm sau hai người một già một trẻ cùng nhau vượt núi.


Hia người vừa đến lưng triền núi, bỗng nhiên Cô Trúc lão nhân tỏ vẻ kinh dị, vì rằng từ trên đầu núi, giữa cảnh thanh vắng của buổi ban mai, bỗng nhiên có nhiều hồi chuông nổi lên rộn rã...


Những hồi chuông này đối với Cô Trúc lão nhân thật là quen thuộc, tiếng chuông từ khoan đến nhặt, dần dần gấp rút, cho đến một người xa lạ như Trì Phật Minh cũng biết đó là những hồi chuông báo động.


Ngẩng đầu nhìn lên, Phật Minh và Cô Trúc bất giác bay hồn bạt vía, vì từ trên đầu non Thiếu Thất, khói bay cuồn cuộn, lửa dậy ngất trời.
Cô Trúc lão nhân thôi thúc :
- Chắc có điều chi đáng tiếc xảy ra, chúng ta mau đi nhanh...


Phật Minh nghe nói, vội vàng cất lên một tiếng ngân trong trẻo, rồi dốc hết tốc lực chạy tới như bay, nhắm hướng lửa mịt trời mà rong ruổi...
Phật Minh vừa gia tăng tốc độ thì lập tức bỏ Cô Trúc lão nhân rơi phía sau.


Nhưng ông ta vẫn tiếp tục tiến tới, mặc dù đi sau Trì Phật Minh nhưng tốc độ vẫn là đáng nể.
Do đó mà hai người vô tình như hai vệt khói mờ xông thẳng lên Thiếu Lâm tự, vượt qua khỏi nhiều trạm canh mà không ai hay biết.


Thân hình của Cô Trúc vừa thoát khỏi cổng Tam Quan liền vượt tường mà vào bên trong, có lẽ quen thuộc đường lối lắm, trong chớp mắt ông ta đã xà xuống mái ngói trên nóc Đại Hùng bảo điện, ghé mắt trông xuống, râu tóc ông ta đều dựng, vì rằng dưới kia đang bày khai một cảnh tượng vô cùng bi đát.


Hàng trăm vị Thiếu Lâm hòa thượng, mặc những sắc phục theo cấp bậc chẳng giống nhau, đang chia nhau ra chiến đấu tưng bừng mãnh liệt với một số người.
Cô Trúc lão nhân thấy những người đang chến đấu với Thiếu Lâm hòa thượng đó, phần đồng tuổi trung niên, sắc phục lại có một số không phải người Trung Thổ.


Họ dùng toàn những lối võ công quái dị, chia nhau ra tấn công bọn hòa thượng Thiếu Lâm tưng bừng như vũ bão.
Có người dùng đao thương kiếm kích, có người dùng những vũ khí thật là quái đản, làm cho Cô Trúc lão nhân trong dạ bàng hoàng không biết bọn người này từ đâu tới.


Tại giữa trung tâm Đại Hùng bảo điện có bốn vị lão tăng đang ngồi trên bốn chiếc bồ đoàn, chia ra thanh tứ trụ chống trả với mười hai tay đối thủ.
Định thần nhìn kỹ, Cô Trúc thấy đó là bốn vị lão tăng trong Thiếu Lâm tự, tức là Tuệ Minh, Tuệ Tâm, Tuệ Kiến và Tuệ Thiện...


Bốn vị lão tăng này bấy giờ mồ hôi ướt áo, có lẽ dùng toàn lực chống cự đã lâu, nên bây giờ nội lực hao mòn cơ hồ như những ngọn đèn dầu sắp tắt.


Hai chân của Cô Trúc lão nhân dợm rời khỏi mái điện để bay mình xuống nhưng chợt dừng lại, vì ông ta thấy những thế võ mà bốn vị lão tăng kia liên kết để kháng địch mường tượng rất là quen thuộc.


Một mẩu chuyện dĩ vãng lại nổi lên trong trí của Cô Trúc lão nhân, ông ta tức tốc dùng một thế Tiểu Điểu Đầu Lâm bay vù xuống giữa Đại Hùng bảo điện.
Chân chưa chấm đất ông ta đã hô to :
- Mau kết Ngũ Hành tuyệt trận.


Chữ “trận” vừa dứt thì mũi giầy của ông ta cũng vừa chấm đất, liền theo đó ông ta đổi sang một thế Bình Sa Lạc Nhạn...
Thân hình của ông ta như một con chim nhạn lướt nhẹ trên mặt cát chui tọt vào bốn chiếc bồ đoàn.


Bốn chữ Ngũ Hành tuyệt trận vang lên như bốn tiếng chuông cảnh tỉnh làm cho bốn vị lão tăng tinh thần thảy đều tỉnh táo.
Chưa kịp định thần thì có một chiếc bóng chi tọt vào chính giữa, bốn vị lão tăng đồng liếc mắt nhìn xem bất giác thở phào khoan khoái...


Và liền theo đó, không thấy bốn vị lão tăng cựa quậy thân hình nhưng bốn chiếc bồ đoàn bỗng nhiên xê dịch, tạo thành một vị trí phối hợp với Cô Trúc lão nhân vô cùng chặt chẽ, để rồi liên kết nội lực của 5 người phản công ráo riết.


Lạ lùng thay, chỉ trong vòng năm miếng, thì thế nguy ban nãy của bốn vị lão tăng Thiếu Lâm đã giảm bớt áp lực rất nhiều, vòng vây từ từ giãn ra.
Đồng thời uy lực của Ngũ Hành tuyệt trận nương theo đó như nước triều dâng lên, nhiều đòn đã tung ra liên miên bất tuyệt.


Lúc bấy giờ, lửa càng bốc cao, khói bay mờ mịt, nhiều làn khói đen đã xông vào Đại Hùng bảo điện và tiếng chuông càng nổi lên gấp rút.
Cuộc hỗn chiến giữa nhóm Thiếu Lâm hòa thượng và nhóm người bịt mặt kia bây giờ càng thêm phần khốc liệt.


Giữa cảnh khói lửa muôn trùng, tiếng người trúng đòn nghe bôm bốp, cảnh thịt đổ xương tan phơi bày vô cùng kinh rợn.


Đây nói về Phật Minh, nhờ lanh chân nên tới trước Cô Trúc lão nhân một bước, chợt nhìn xem thấy cảnh tượng bi đát xảy ra trong Thiếu Lâm tự, nàng chưa biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, nên vội vàng sử một thế Đảo Quái Uyên Ương, móc hai mũi giầy vào mái nhà, cuốn tròn thân hình giấu khuất trong bóng tối đoạn ghé mắt nhìn xem tình thế.


Không bao lâu thì nàng thấy Cô Trúc lão nhân xuất hiện và chiến cuộc càng lúc càng lan tràn dữ dội.
Chỗ nàng nấp khói lửa bắt đầu xông đến làm cho nàng hắt hơi mấy cái, Phật Minh vội vàng đu mình sang một mái nhà khác để tránh khói lửa.


Nhưng thân hình của nàng vừa thoát khỏi chỗ nấp, bỗng thoáng thấy một chiếc bóng lướt nhanh trên Đại Hùng bảo điện.
Thoáng nhìn khinh công của người này, Phật Minh vô cùng thán phục, ngứa nghề nàng vội vàng tùng mình đuổi theo để dò la động tĩnh.


Vì nàng nghĩ lúc bấy giờ đôi bên đang đấu với nhau đến hồi sôi động, một mất một còn, ai cũng đang kẹt vào vòng chiến, cớ sao người này lại đi trên mái ngói ung dung nhàn nhã như vậy.


Bóng người đó đảo nhanh mấy vòng trên các mái ngói Thiếu Lâm tự, rồi bỗng buông mình xuống đất, đi thẳng vào một khu rừng rậm rạp.
Phật Minh vội vã sẽ lén theo sau, xuyên qua nhiều rặng cây chằng chịt, con đường mòn dẫn người bí mật đi lần về bên bờ một con suối vắng.


Lúc bấy giờ tiếng reo rào rào không ngớt, hòa lẫn với tiếng chuông báo động, cùng với tiếng sát phạt không ngừng.
Từ xa xa, văng vẳng có tiếng binh khí chạm nhau đưa lại, và trước mắt hai người nhô lên một mái lầu cao ngất giữa khoảng cây cối xinh tươi.


Và tiếng hò hét chiến đấu vang lên ngày càng dữ dội. Người đi trước bấy giờ đã bay mình lên một nhánh cây, chuyền mình từ nhánh này sang nhánh kia nhanh như một con vượn, Phật Minh thấy thế nào chịu lép, nàng cũng sử dụng khinh công bám sát theo, cặp mắt của nàng không rời người này nửa bước.


Chợt thấy hắn thu mình lại, Phật Minh trông xuống đất, thấy trước cửa ngôi nhà lầu kia có bốn vị Thiếu Lâm hòa thượng đang đứng trước cửa, chia thành tứ trụ, cản ngăn một số người đang hùng hổ xông vào.


Thoáng trông qua vài hiệp, Phật Minh bỗng giật mình vì bốn vị hòa thượng này vẫn dùng chiến thuật của bốn vị lão tăng trên Đại Hùng bảo điện mà ngăn cản bước tiến của đối phương.


Phật Minh nhìn xem mà mê mẩn tâm thần vì chiến cuộc ở đây không có điều sôi động như ở trong Thiếu Lâm tự, đôi bên chỉ dùng toàn những thế võ vô cùng điêu luyện để trao đổi cùng nhau.


Đang bần thần bỗng người đi trước bước đi nhẹ nhàng bay mình ra khỏi tàng cây, và nhanh như một mũi tên lìa ná bắn vút sang mái lầu phía bên kia.
Phật Minh giật mình nhìn kỹ thấy trước cửa có treo một tấm hoành phi, trên đề ba chữ Tàng Kinh các.


Biết đây là chỗ chứa những pho sách bí truyền của Thiếu Lâm, mà vang danh làng võ, Phật Minh vô cùng cẩn thận sử một thế Thần Bằng Vạn Dặm nhẹ nhàng lướt sang xem người đi trước mình sẽ giở trò gì?


Vừa sang bên kia mái ngói nàng rảo mắt nhìn quanh, thấy người ấy đang thu hình vào một mái nhà lóng tai nghe ngóng.
Phật Minh vội vàng nhón chân theo thế Tàn Phong Quyển Liễu, để rồi nép mình vào một mái nhà thật kín đáo, đôi mắt vẫn dán chặt vào người kia.


Nghe ngóng một hồi lâu bỗng bắn tung người trở dậy, và lọt vào bên trong Tàng Kinh các, bằng một động tác hết sức nhanh nhẹn.


Phật Minh thấy vậy cũng vội đu mình đến bên khung cửa sổ, ghé mắt trông vào, bất giác giựt mình khủng khiếp, vì rằng người lạ mặt kia sau khi rơi xuống đất, thì ba bên bốn bề, bốn lão hòa thượng Thiếu Lâm từ bốn phía đổ xô tấn công dữ dội.


Nhưng người bịt mặt kia chỉ trổ ra một đòn, tức khắc có ba vị hòa thượng lãnh đòn ngã gục, không kịp kêu lên một tiếng.
Trì Phật Minh đứng bên ngoài nhìn lén, trong lòng kết sức kinh mang, chưa biết lai lịch của người kia thế nào, mà chỉ trong một đòn lại hạ được ba vị sư thân pháp thuộc hạng cao thủ.


Chỉ còn một vị lão tăng còn lại, lúc bấy giờ đã lui ra hai bước, ngắm nghía đối phương, rồi bỗng thình lình dấy động thân hình, nhảy xổ tới vươn một cánh tay ra chộp vào mắt của người bịt mặt.
Phật Minh kêu thầm trong dạ :
- Trời... Thanh Long trảo!


Thì ra vị lão tăng đó vừa xuất thủ thì dùng ngay tuyệt kỹ của Thiếu Lâm.
Nhưng người bịt mặt ngửa cổ ra cười, rồi đảo mạnh thân hình thành một hình tròn, lánh ngay một đòn độc rồi trả đòn bằng một ngọn đá vô cùng quái dị.


Nhìn ngọn đá, Trì Phật Minh vẫn chưa nhận ra người bịt mặt thuộc môn phái nào, còn bàng hoàng thì đôi bên đã liên tiếp trao đổi cùng nhau hơn năm đòn mãnh liệt.


Càng giao đấu chừng nào, Thanh Long trảo càng phát huy uy lực hùng hồn chừng ấy, và người kia, cũng trước sau như một, dùng toàn những đòn mau lẹ để phá vỡ thế công.


Trong khi đó thì cuộc chiến trước cửa lầu Tàng Kinh các, càng lúc càng thêm quyết liệt, từ đằng xa, nơi chính diện của Thiếu Lâm tự vẫn văng vẳng vọng lại tiếng hò reo, hòa lẫn với tiếng chiêng tiếng trống.
Phật Minh say sưa mà ngắm nhìn hai người đang đấu chiến cùng nhau bên trong Tàng Kinh các.


Bốn bàn chân của hai người đi nhanh thoăn thoắt, dẫm bừa lên ba cái xác nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Hai mươi hiệp trôi qua, người bịt mặt lần lần núng thế, ba bên bốn bề, những bàn tay của vị lão tăng hiện ra trùng trùng điệp điệp, siết chặt vòng vây.


Bỗng người bịt mặt reo lên một tiếng cười nho nhỏ, rồi thay đổi chiến lược, Phật Minh đứng bên ngoài cười trong dạ, vì rằng người này đang lần lượt biểu diễn môn tuyệt kỹ của Võ Đương là Vân Thủ.


Đường võ Thanh Long trảo cương mạnh bao nhiêu, thì thế thủ mềm mại bấy nhiêu, Phật Minh đứng bên ngoài trông thấy thân hình của lão tăng như con rồng quậy giữa lưng trời, mà những thế võ của người bịt mặt kia như những áng mây mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện dưới chân.


Vị lão tăng bây giờ mới nói lên nho nhỏ :
- Thì ra mi là người của Võ Đương!
Người bịt mặt không trả lời, cứ để hết tinh thần vào lối công mềm dẻo của mình.


Trì Phật Minh đứng bên ngoài nóng nảy lắm, mà vị lão tăng cũng ra chiêu nóng nảy lắm, những chiếc đầu rồng bay ra nườm nượp, hoàn toàn chiếu đúng vào những yếu huyệt khắp toàn thân của đối phương.


Nhưng người bịt mặt bình tĩnh giữ thế thủ, hai bàn tay của người che khắp thân hình, thỉnh thoảng cũng trả lại một đòn, nhưng cũng đủ làm cho lão tăng phải chột dạ.


Thế rồi, năm mươi hiệp nữa lại trôi qua, Vân Thủ càng giao chiến chừng nào, càng mềm dẻo thêm chừng ấy, còn vị lão tăng kia thì bắt đầu hơi thở ồ ề, đường quyền dần dần toán loạn.
Phật Minh chắt lưỡi than thầm :
- Xem tình hình thế này thì vị lão tăng thua chắc!


Thật không ngoài sự ước đoán của Phật Minh, lại mười hiệp nữa trôi qua, thì người bịt mặt hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng hắn vẫn một mực giữ trầm tĩnh, tấn công một cách hòa hưỡn.


Thương thay cho vị Thiếu Lâm hòa thượng, có lẽ vì tuổi tác đã cao, ông nghe thấy mình như càng lúc càng đi vào tử địa.
Quả thật, vì đường Vân Thủ này, vốn là một tuyệt kỹ của Võ Đương, chuyên dùng cái mềm mại để thắng cái cứng rắn, lấy cái lâu bền để thắng cái cấp thời.


Hễ ai vướng vào Vân Thủ rồi, thì khó mà gỡ cho ra, đòn này chưa hết, thì đòn nọ lại tuôn ra, liên miên bất tuyệt, đặt đối phương vào tình trạng phải theo đuổi cho đến khi hơi sức mỏi mòn.


Vị lão tăng mồi hôi toát ra như tắm, cặp mắt bắt đầu mất hết sức tinh anh, nhưng đường Vân Thủ như những áng mây mờ, vướng vít tay chân, không thể nào gỡ cho được.
Như một ngọn đèn dầu sắp tắt, vì dầu đã cạn, vị lão tăng bừng lên một cái, rồi còn bao nhiêu sức lực thảy đều dốc ra.


Nhưng Phật Minh đứng bên ngoài biết rằng chiến cuộc sắp đến hồi kết thúc, phản ứng kia chỉ là phản ứng của một ngọn đèn trước khi tắt vụt.


Quả thật, chỉ thêm ba hiệp nữa, thì người bịt mặt bỗng thét lên một tiếng, sau khi đã dồn đối phương vào thế bí, liền buông ra một đòn Song Phong Quán Nhĩ, hai bàn tay của hắn ép vào hai huyệt Thái Dương, bao trùm cả hai lỗ tai, làm cho vị lão tăng thét lên một tiếng rồi ngã ngục xuống đất.


Đứng bên ngoài, Trì Phật Minh dợm dậy động thân hình để vào can thiệp, nhưng không sao kịp nữa, vì người bịt mặt kia động tác quá ư lanh lẹn.
Vị lão tăng vừa là người ra, thì nhanh nhẹn như một luồng gió, hắn xoay mình chạy tuột vào giữa đại điện của Tàng Kinh các.


Tánh hiếu kỳ nổi dậy, Phật Minh bay mình qua khung cửa đuổi theo xem cho tường tận.
Biết rằng nơi đây là trận địa, nên Phật Minh cẩn thận dùng phép xà hình nhẹ nhàng lẻn theo, qua khỏi hai lần cửa, trước mặt là một đại điện rộng rãi.


Giữa đại điện có đặt một chiếc đỉnh đồng khổng lồ, ba chân đỉnh tạc ba con rồng giương nanh múa vuốt, trông thật vô cùng thẩm mỹ.


Phật Minh ước lượng chiếc đỉnh khổng lồ đó không dưới nghìn cân nặng, mà người bịt mặt lúc bấy giờ đang đứng tấn gần đó, rồi hắn đưa ra một cánh tay, ướm nhẹ vào chiếc đỉnh đồng.


Phật Minh lấy làm lạ, không biết người này có dụng ý gì, còn đang ngơ ngác, thì một tiếng thét rợn người vang lên, giật mình quay lại, thì ra bấy giờ hắn soạng chân ra xuống tấn chữ đỉnh.


Toàn thân hắn vang lên răng rắc, rõ ràng là tiếng kêu của những khớp xương, khi người ta đang sắp sửa tận dụng nội lực.
Phật Minh tròn xoe cặp mắt, nín thở chờ xem động tĩnh...


Thời khắc nặng nề trôi qua, nàng thấy những bắp thịt lộ ra bên ngoài của người bịt mặt kia nổi lên cuồn cuộn, biết rằng hắn sắp sửa ra tay.
Quả thật, sau một tiếng thét thứ nhì vang lên, hắn thò tay ra nắm lấy một chân của đỉnh đồng, rồi từ từ nhấc bổng lên.


Phật Minh lắc đầu lè lưỡi, ghê cho thân lực của người này không biết sau vuông lụa đen kia gương mặt của hắn ra thế nào.
Sau khi xê dịch chiếc đỉnh đồng sang một bên hắn thò tay xuống chộp lấy một chiếc then bằng sắt gắn trên mặt đất, rồi dùng sức kéo bật lên.


Một chiếc nắp khổng lồ theo đà tay của hắn bật lên, và nhanh nhẹn hắn thò tay xuống sờ soạng một lúc lâu, Phật Minh biết người này sở dĩ đem thân vào trong tử địa, chắc có ý tìm món bảo vật chi đây... Vì nghĩ vậy nàng mở cặp mắt cố tình xem cho kỹ, thoáng thấy hắn mò lên một chiếc lọ màu đỏ như son, rồi nhanh như cắt hắn bỏ vào lòng, quay trở ra.


Phật Minh thấy vậy, vội vàng sử một thế Hoàng Hạc Thăng Thiên, bay mình lên trính nhà của Tàng Kinh các, thu mình một cách cực kỳ kín đáo.
Và từ bên trong người bịt mặt lướt ra nhanh như một cơn gió thoảng, để rồi mất dạng ở bên ngoài.


Đứng trên trính nhà, Phật Minh trao mắt nhìn khắp đó đây để nhớ xem địa thế, thì ra chỗ nàng đang đứng, chính là một gian đại điện của Tàng Kinh các, bao nhiêu bảo vật của Thiếu Lâm thảy đều tụ tập chỗ này.


Trong lúc Phật Minh còn đang ngơ ngẩn tâm thần, thì việc xảy ra quá đột ngột, thì giũa Đại Hùng bảo điện của Thiếu Lâm cuộc chiến đã diễn tiến sang một giai đoạn khác.


Vào giữa lúc hòa thượng Thiếu Lâm đang lâm vào vòng nguy khốn, sắp sửa phải thua trong tay đối thủ, thì Cô Trúc lão nhân thình lình xuất hiện.
Nhờ Cô Trúc tham gia vào vòng chiến, nên Ngũ Hành tuyệt trận đột ngột phát huy lực lượng một cách không ngờ.






Truyện liên quan