Chương 48
Sau cuộc gọi của Tô Hoan, Lâm Tĩnh và Tô Hoan quyến định họ gặp nhau tại nhà Tô Hoan, vì sau khi nghe máy ghi âm Tô Chỉ Phương gửi cho ở quán cafe, Tô Hoan biết việc này rất quan trọng nên không thể ra ngoài đề cập với cô được...
Đến nhà Tô Hoan, Tô Hoan cũng không muốn vòng vo, cô ấy liền đem tất cả những gì mà Tiêu Chỉ Phương thu thập được hôm qua đưa cho Lâm Tĩnh xem tất cả, ngay cả đoạn ghi âm Tô Hoan cũng bật nó lên cho Lâm Tĩnh nghe
Trong đoạn hội thoại trong chiếc điện thoại phát lên ba giọng nói của ba người, chỉ có hai người là cô biết - Lâm Giai Ninh và Đường Huệ Phi, còn người đàn ông còn lại kia thì cô không biết, theo như lời Tô Hoan nói, Tiêu Chỉ Phương nghe được Lâm Giai Ninh và Đường Huệ Phi gọi người đàn ông kia là Trình Minh, còn nghe đâu đó là nói cái gì mà là Lâm phu nhân
Nghe xong tất cả đoạn hội thoại trong máy, cộng thêm lời nói trên của Tô Chỉ Phương, Lâm Tĩnh trong lòng có chút hoang mang, trên gương mặt một cảm xúc khó tả, " Bọn họ, rốt cuộc đang muốn mưu tính cái gì? Diệt cỏ tận gốc, Trình Minh, Lâm phu nhân, còn có...làm lại một lần nữa, chữ " lại " đây là ý gì chứ? Không lẽ, không lẽ mẹ mình trước kia, cái ch.ết của bà không phải là ngoài ý muốn ư? "
Tô Hoan nhìn thấy Lâm Tĩnh dường như có chút kích động liền vội an ủi: "Tĩnh Tĩnh bình tĩnh, cậu đừng lo nghĩ thái quá ".
"Không Hoan Hoan, bây giờ mình bắt đầu nghi ngờ về chuyện này, ba người đó, ba người đó chắc chắn có liên quan đến cái của mẹ mình ".
Lâm phu nhân? Làm lại một lần nữa? Còn có, diệt cỏ tận gốc?
Tất cả mọi chuyện đều có ẩn khuất!
Không được, mình nhất định phải tìm ra sự thật trong chuyện này, tất cả.
Tô Hoan thấy sự kiên định trong lời nói lẫn ánh mắt của Lâm Tĩnh, Tô Hoan cũng không có ngăn cản, chỉ là cô sợ Lâm Tĩnh vì chuyện này mà gặp nguy hiểm, "Tĩnh Tĩnh, mọi chuyện còn cách giải quyết, mình nghĩ cậu nên tìm Cố Duật Hành giúp đỡ, vì trong chuyện này anh ta là người có năng lực nhất! Nếu mình và cậu có gộp sức lại cũng không đủ đâu ".
Tìm sự trợ giúp của Cố Duật Hành ư? Thật ra cô cũng có nghĩ đến, nhưng là sợ gây thêm phiền phức cho anh, cô biết chuyện này người duy nhất có thể giúp cho cô chính là anh
Nếu tìm anh giúp, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn đối với cô, nhưng còn anh thì sao? Anh ấy nhiều việc và bận bịu như thế mà mình còn làm phiền anh ấy.
Nhưng nếu cô thật sự không tìm đến Cố Duật Hành mà tự mình đi điều tr.a mọi chuyện, anh ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô không cần anh hoặc là chuyện này không liên quan đến anh, mà chuyện này chính là vì mẹ của cô nên nếu Cố Duật Hành suy luận cô nghĩ anh không liên quan vậy tức là Lâm Tĩnh không yêu Cố Duật Hành nên mới tự mình làm tất cả.
Lâm Tĩnh tự mình cân nhắc rất nhiều về chuyện này, nhưng cuối cùng cũng rút ra kết luận là nên nhờ sự giúp đỡ của Cố Duật Hành
Nếu hai lý do trên cô nghĩ đều làm anh phiền muộn vậy thì nên chọn cái thứ nhất! Vì tuy sợ anh bận bịu về việc của cô thì còn hơn để anh tự dằn vặt và lo âu về tình cảm của hai người
Cô thật không muốn chọn cách hai để anh yêu đau lòng.
Ở nhà Tô Hoan đến tận giờ trưa mới trở về, Tô Hoan muốn tiễn đưa tới cổng, thậm chí còn muốn kêu người đưa cô trở về nhưng cô không đồng ý, cô muốn tự mình đi về, Tô Hoan thấy cô như thế cũng không gắng ép buộc nên chỉ tiễn cô ra ngoài cửa
Thật không ngờ ra khỏi cổng Tô gia, Cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc của người đàn ông
- " sao anh ấy lại đến đây? "
Thấy cô đã ra, lại còn ngây ngốc đứng ở đó. Cố Duật Hành giở giọng trêu chọc
- sao lại còn đứng đó? Mau lên xe đi chứ
Nghe anh nói cô mới thoát ra khỏi cái suy nghĩ ấy mà bắt đầu lên xe
- anh đến đây làm gì vậy?
- dĩ nhiên là đến đón em rồi
Anh nói, tay lại bẻ bánh lái cho xe quay đầu lại. Suốt đường đi, cô muốn mở miệng nhờ anh giúp đỡ, nhưng lại không biết nói làm sao cả
- Duật Hành...em muốn đi điều tr.a vụ việc hôm qua!
- là chuyện gì?
- hôm qua Hoan Hoan gọi điện nói là Lâm Giai Ninh và Đường Huệ Phi đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông lạ, bạn của Phương Phương đã ghi âm được lời bọn họ nói, tuy không phải là tất cả, nhưng sau khi nghe xong em rất khả nghi. Cái ch.ết của mẹ em chắc chắn vốn không phải chỉ là bị tai nạn không thôi! Đằng sau chuyện này chắc chắc có ủy khuất gì đó
- ... Từ ngày hôm qua em cùng Tô Hoan nói chuyện thì anh đã phái người đi điều tr.a giúp em rồi. Anh sẽ giúp em tìm ra lí do đằng sau chuyện này, em yên tâm đi
Nghe anh nói thế, trong lòng cô chợt có một cảm xúc dâng lên khó tả. Cô khẽ mỉm cười nhìn anh
- cảm ơn anh, Duật Hành...
...
Anh đưa cô đi ăn sau đó lại đưa cô đi mua sắm đồ
- chúng ta mua gì thế?
- trang phục cho em
- làm gì?
- ngày mai chủ nhật, Tống gia có một bữa tiệc. Anh đến lúc đó sẽ đưa em đi theo, nếu có thể không chừng anh sẽ thông báo rằng sắp tới đây chúng ta sẽ kết hôn với nhau
- này này, không được đâu đấy!
- vì sao em lại không muốn chúng ta công khai mối quan hệ?
- công khai làm gì. Sẽ phiền phức lắm đấy, những người thích anh...lỡ như họ đến tìm em tính sổ thì sao đây
- không công khai cũng sẽ rất bất lợi cho em, bọn họ sẽ nghĩ rằng anh vẫn chưa có ý trung nhân. Sau đó liền bám theo anh, chẳng những thế. Cũng sẽ có ngày có người tới nhà, cùng mẹ anh bàn về chuyện này
- sẽ không đâu! Trừ phi anh đồng ý lấy bọn họ mà thôi, đến lúc đó có tiểu bảo bối rồi. Thì em và con chắc là bị anh xua đuổi quá
Cô cười cười nói
- làm sao lại có chuyện đó xảy ra được, anh lại là người phụ bạc tình nghĩa như thế ư?
- người đàn ông hoàn hảo lại giàu có như anh người phụ nữ nào không muốn và bám theo
- phu nhân của anh, đừng nghĩ lung tung nữa. Anh chỉ có một mình em mà thôi, sẽ không có người phụ nữ nào khác. Trọn đời yêu em
Cô chỉ " hừ " một tiếng chứ không nói gì cả. Cố Duật Hành sau khi cất xe xong liền cùng cô đi mua đồ
- em biết lái xe chứ?
- hả? Biết, làm sao thế?
- có thích xe nào hay không? Anh sẽ mua một chiếc cho em
- không cần phung phí như thế đâu
- em tiếc ư? Em yên tâm, anh dư tiền nuôi bà xã, em muốn thứ gì mà anh lại không cho được ư?
- mua xe làm gì, em vốn cũng không thích chạy. Muốn đi đâu liền có ông xã như anh chở hết đi mà
Cô cười nói, lại vòng tay ôm lấy cánh tay anh mà dựa sát vào anh
- phải
Cố Duật Hành nghe cô gọi hai chữ " ông xã " tâm tình tốt lên hẵng, bỗng dưng cô lại trêu chọc nói một câu lại khiến anh tâm tình tốt vừa nãy cũng hóa thành tức giận
- nếu muốn mua cho em một thứ gì đó, vậy hay là đàn ông đi
- em muốn đàn ông để làm gì? Lẽ nào một mình em có anh lại chưa đủ?!
- phải đ...
Cô định nói phải đó, lại ngẩn đầu lên nhìn anh thấy anh gương mặt lạnh lùng lại xen lẫn chút tức giận mà nhìn cô
- bảo bối, hay là đêm nay cho em ba tiếng chịu không!
Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô, từng chữ anh thốt ra lại khiến cô có chút lạnh sống lưng
- em...em sai rồi. Em chỉ đùa thôi
- muộn rồi!
Cố Duật Hành nói, lại thẳng lưng tiếp tục đi tiếp. Đang đi bỗng dưng anh lại có điện thoại, là Đông Hoa
*- chuyện gì? *
*-...*
*- được rồi tôi về liền*
*-...*
Thấy anh gọi điện thoại xong cô mới hỏi:
- anh bận việc ư?
- công ty có việc cần anh về giải quyết, anh đưa em về. Trang phục anh sẽ đặt người đem tới sau
- vâng
Cô nói, lại cùng anh quay trở về. Đi được một chút lại phải quay về, thật đúng là Cố Duật Hành luôn luôn nhiều việc kia mà. Ở trong hầm xe, cô đang đứng chờ anh. Anh thì một mình đi lấy xe
- cô gái sao lại đứng một mình ở đây thế?
Cô quay lại nhìn thì thấy có một tên đàn ông có dáng người lùn lùn lại còn mập nữa. Là tên đàn ông háo sắc? Cô nhìn mà thật thấy kinh tởm hắn. Cô bỏ mặc không quan tâm, quay lưng bỏ đi. Chưa kịp bước đi thì hắn đã dùng bàn tay dơ bẩn của mình mà nắm lấy tay cô
- kìa kìa, vị tiểu thư xinh đẹp này sao lại đi gấp thế
- buông ra!
- ấy chà chà, có khí chất. Ta rất thích, nào nào. Đi theo ta, ta sẽ cho em mọi thứ em thích
- buông tôi ra! ch.ết tiệt lão già khốn kiếp
- á à to gan, cô biết tôi là ai hay không mà dám mắng tôi như thế à. Đi nào!
Ông ta dùng sức của mình mà lôi lôi kéo kéo cô, cô một mực lại chống đối không đi. Giằng co như thế mãi cũng không phải là cách, cô dùng giày cao gót của mình mà đạp mạnh lên chân ông ta khiến chân ông ta đau đớn buộc phải buông tay cô ra, bàn tay trắng nõn hiện lên năm vạch dấu tay màu đỏ do ông ta vừa nãy gây ra
- con mẹ nó! Mày dám làm ông đau? Con đàn bà ch.ết tiệt
Ông tay vung tay định đánh cô một bạt tay, nhất thời không tránh kịp cứ ngỡ mình đã bị đánh nào ngờ từ phía sau lại có một bàn tay to lớn kéo cô lại vào trong lòng ngực săn chắc của mình. Lại dùng chân đạp một cú vào bụng ông ta, khiến ông ta đau đến nỗi nằm dưới đất
- mày là thằng nào lại dám đánh ông?!...
Ông ta tức giận nói, bỗng dưng ngước mặt lên nhìn thì ông ta lại ngạc nhiên khi thấy người đàn ông trước mặt mình. Cô vẫn còn ở yên trong lòng ngực người đó, mùi hương này không phải của anh, người này là...
- Mạc tổng
- cút!
Mạc Thiếu Khanh lạnh giọng nhìn ông ta nói, dưới đáy mắt chứa đầy sự phẫn nộ. Càng nhìn ông ta lại khiến cho Mạc Thiếu Khanh hận không thể đánh ch.ết hắn
- dạ dạ
Ông ta sợ hãi đứng dậy lập tức bỏ đi. Mạc thị không phải là tập đoàn dễ ăn, mình không được đắc tội với chủ tịch của Mạc thị. Nếu như không, công ty con này của mình cũng vì thế mà mất đi. Sau khi ông ta bỏ đi, cô cũng đẩy anh ta ra
- cảm ơn
Cô nói sau đó vội bỏ đi, bàn tay định giữ cô lại lại hạ xuống, Mạc Thiếu Khanh vẫn đứng đó. Nhìn hình bóng cô bỏ đi trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy có một chút mất mát
- " cách xa anh ta ra. Càng xa càng tốt, mình vốn không muốn cùng anh ta có bất kỳ quan hệ gì nữa! "
Đang đi được một chút bỗng dưng gặp anh
- Tĩnh Tĩnh
Cô mở cửa xe lại ngồi vào trong. Cảm thấy sắc mặt cô lạ anh lo lắng hỏi:
- sao thế? Em không khỏe ư
- không...em không sao
Cố Duật Hành dừng ánh mắt lại ở cổ tay cô, năm dấu tay đỏ in lên cổ tay trắng mịn cô một cách rõ ràng
- cổ tay em sao thế? Vừa nãy xảy ra chuyện gì ư?!
- khi nãy em đứng đợi anh, có một tên đã tới chỗ em. Hắn lôi kéo em đi, vì tự vệ nên em đã đạp lên chân hắn một cái
- ngoài cái này ra hắn còn làm em bị thương ở đâu hay không hả?!
- không có. Hắn định đánh em nhưng Mạc Thiếu Khanh kịp thời đến cứu em
- ...
Cô nói, vốn lại nghĩ anh sẽ hiểu lầm nên đã nói rõ ràng hơn một chút
- em chỉ nói lời cảm ơn sau đó liền bỏ đi mà thôi
- lần sau anh sẽ không để em một mình đợi ở đó, chúng ta sẽ cùng đi
Cô khẽ gật đầu
- được
- còn đau không?
Cố Duật Hành quan tâm lại xoa xoa cổ tay cô, cô mỉm cười lắc đầu
- đã đỡ rồi, em không sao nữa
...
Ở phía hầm xe, sau khi cô bỏ đi thì Mạc Thiếu Khanh vẫn còn đứng ở đó. Anh ta cứ suy nghĩ đến cô. Mãi cho đến khi Lâm Giai Ninh gọi tới mới thoáng khỏi dòng suy nghĩ ấy
*- ông xã anh đi lấy xe lâu vậy? *
*- anh xin lỗi, vừa nãy anh lại quên mất xe đỗ chỗ nào*
*- vậy bây giờ anh đã tìm thấy xe chưa?*
*- à rồi, bây giờ anh sẽ đến chỗ em ngay*
*- dạ*
Lâm Giai Ninh vui vẻ nói sau đó liền cúp máy. Mạc Thiếu Khanh đi lấy xe và đến chỗ của Lâm Giai Ninh
- xin lỗi vì để em đợi lâu
- không sao
Cô ta mỉm cười nhìn chồng mình nói, khoảng thời gian lấy nhau bọn họ cũng chưa đi hưởng tuần trăng mật bởi vỉ lý do thứ nhất anh ta không có hứng thú mấy ngày đó. Mạc Thiếu Khanh sau khi kết hôn xong cũng quay trở về công việc của mình. Mạc Thiếu Khanh vừa lái xe bất giác lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi
Kì thực vừa rồi Mạc Thiếu Khanh đã dành một chút thời gian cùng với Lâm Giai Ninh đi mua sắm, đi một chút sau đó lại về. Để cô ta ở bên ngoài đợi còn bản thân mình đi lấy xe, vì xe của anh ta đỗ gần chỗ cô nên khi vừa bước ra lấy xe lại nghe thấy giọng nói của cô phát ra từ phía trước, đi theo giọng nói của cô bỗng dưng lại nghe thấy một tiếng la. Mạc Thiếu Khanh vội chạy đến thì nhìn thấy cảnh tên đàn ông mập kia chuẩn bị dơ tay đánh cô thì anh ta nhanh chóng lao tới kéo cô vào trong lòng, một cước đá vào bụng hắn. Lại còn đuổi hắn đi giúp cô. Lúc đó Mạc Thiếu Khanh bỗng dưng lại cảm thấy tức giận, muốn lên tiếng trách mắng cô vì sao lại đứng ngẩn ngơ ra đó? Cô cũng nhận thấy là hắn muốn đánh cô, vậy vì sao lại còn không tránh? Nếu như không có mình kịp thời tới thì có lẽ cô đã bị hắn đánh một bạt tai
Nhưng bất chợt nghĩ lại, mình thì nói những lời đó làm gì? Cô và anh vốn đã không còn như lúc xưa nữa. Ra tay giúp cô cũng coi như tình nghĩa lúc xưa đi. Bây giờ anh đã là người có gia đình rồi, đã có vợ rồi. Cũng không nên nghĩ đến cô...
- -----------------
- Hết Chap 48
❤❤❤
- Sr mấy bn vì khoảng thời gian này mình bận học:< vì thế cho nên T2 tuần sau mình mới có thể đăng tiếp:(( thông cảm cho mình ạ 😖❤