Chương 15: Một trận ma kiếp

Đi được một thời gian khá lâu, Độc Cô Ngọc nhìn xuống bên dưới, thấy bên dưới núi có một cánh đồng bằng rất lớn rộng. Chàng rất phân thân, quên hết mệt nhọc và đau nhức, liền ngừng chân lại ngắm nhìn.


Chàng thấy giữa cánh đồng có một cái suối trông như một sợi dây vải lụa trắng bóng loáng, bốn năm cái làng mạc mọc lên ở quanh đó, trên các nóc nhà của mấy cái làng ấy đều có khói bốc lên, cảnh sắc đẹp tuyệt như tranh vẽ vậy.


Trông thấy những làn khói bốc nghi ngút, Độc Cô Ngọc mới biết sắp tới giữa Ngọ và cũng thấy đói bụng vô cùng. Chàng bèn xuyên qua khu rừng rậm để xuống dưới núi.
Sắp đi hết khu rừng ấy, chàng bỗng nghe thấy phía đằng trước có tiếng cười nũng nịu và tiếng người nói vọng tới rằng :


- Tôi đợi chờ lâu lắm rồi, sao đến giờ thiếu hiệp mới tới thế?


Độc Cô Ngọc ngẩn người ra và ngừng chân lại, nhìn tứ phía, thấy trong rừng trống không có một bóng người nào cả, chàng lại ngờ đó người khác chứ không phải là nói với mình. Đang trầm ngâm, chàng lại nghe thấy tiếng cười và tiếng nói tiếp :


- Sao tôi đứng ở đây mà thiếu hiệp cũng không trông thấy ư?
Lúc này Độc Cô Ngọc mới biết đối phương nói với mình thực, vội hỏi :
- Cô nương nào ở trong rừng thế? Xin hiện thân ra cho tại hạ yết kiến được không?


available on google playdownload on app store


Chàng vừa nói dứt đã nghe thấy tiếng cười nũng nịu và tiếng nói vọng tới tiếp :
- Ối chà! Sao thiếu hiệp chóng quên thế? Chúng ta mới chia tay có nửa ngày mà thiếu hiệp đã quên sạch sành sanh cũng nên?


Độc Cô Ngọc rất thắc mắc, lại tưởng Tư Đồ Sương ẩn thân ở trong rừng đùa giỡn mình nên chàng mỉm cười, định trả lời, sau nghĩ lại rằng :


“Không có lẽ, Tư Đồ Sương có việc bận phải đi miền Nam, khi nào nàng lại đến đây làm chi? Hơn nữa dù Tư Đồ Sương tình tứ đến đâu cũng không dám táo gan thốt ra những lời lẳng lơ đến như thế đâu!”


Nghĩ tới đó, chàng rất ngạc nhiên và sực nghĩ tới một người liền rùng mình đến thót một cái và buột miệng hỏi :
- Người ở trong rừng có phải là Liễu cô nương đấy không?
Liền có tiếng cười nũng nịu và giọng nói ỏng ẹo đáp :


- Thế ra thiếu hiệp vẫn chưa quên thiếp! Như vậy thiếp đã lầm rồi.
Một cái bóng hồng ở trong bụi rậm phi ra, khi tới chỗ cách Độc Cô Ngọc mới đứng lại. Liễu Chân Chân giở đủ cử chỉ lẳng lơ ra ngắm nhìn Độc Cô Ngọc không chớp mắt.


Quả đúng là Ma nữ. Độc Cô Ngọc có vẻ hoảng sợ, cứ trố mắt nhìn lại không biết đối phó ra làm sao cho phải.
Chân Chân nũng nịu cười nói tiếp :


- Thiếu hiệp nhìn gì thế! Cứ yên tâm, lúc này tứ ca của tôi đã ở chỗ ngoài xa hàng trăm dặm, bằng không tôi tới đây một mình đợi chờ thiếu hiệp sao được?


Thấy đối phương nói như thế, Độc Cô Ngọc nửa mừng nửa lo âu. Tuy thấy đối phương chỉ có một mình, chàng không sợ đối phó không nổi nhưng chàng biết Chân Chân còn khó đối phó hơn Nguyên Thông nhiều. Vả lại, cứ xem thái độ với cử chỉ thì chàng cũng đủ biết đối phương muốn gì rồi nên chàng cảm thấy rất hồi hộp, nhưng vẫn làm ra bộ hồ đồ, không biết gì mà gượng cười hỏi lại rằng :


- Chả hay Liễu cô nương một mình ở đây chờ đợi tại hạ định chỉ giáo điều chi?
Chân Chân lại cười giọng lẳng lơ đáp :


- Ối cha! Người này thực là... không biết người ta tốn công như thế nào mới rẩy bỏ được tứ ca đến đây đợi chờ như vậy, chả lẽ thiếu hiệp còn không biết thiếp đợi chờ để làm chi hay sao?
Độc Cô Ngọc ngượng nghịu đáp :


- Tại hạ ngu muội, quả thực không sao biết được cô nương muốn chỉ giáo gì.
Chân Chân ti hí đôi mắt ɖâʍ đãng mà nói tiếp :
- Khéo giả bộ! Thưa tôi tới đây là muốn được ngắm nhìn thiếu hiệp một thời gian lâu dài. Bây giờ thiếu hiệp đã biết chưa?


Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng, trợn ngược lông mày lên đáp :
- Tại hạ đã nói rồi, sau này thế nào cũng sẽ đi Nam Hoang một phen để, để đặc biệt thăm...
Chân Chân vội đỡ lời :
- Sau này là sau này, bây giờ là bây giờ, nhưng tôi không thể đợi chờ được lâu thế.


Độc Cô Ngọc lui về phía sau một bước và đáp :
- Nếu cô nương không có việc gì chỉ giáo tại hạ có việc bận phải đi...
Cười khanh khách, Chân Chân lại đỡ lời :


- Cái gì? Thiếu hiệp muốn bỏ đi ư? Có việc gì mà phải vội vã như thế? Tôi đợi chờ ở đây nửa ngày rồi mới thấy thiếu hiệp tới, thể nào cũng phải tiếp tôi một lát đã mới đi được.


Biết không thể nào giải quyết bằng lời nói được, Độc Cô Ngọc liền trợn ngược đôi lông mày kiếm lên lạnh lùng đáp :


- Tại hạ có mời cô nương đến đây đợi chờ đâu? Vả lại cô nương là bậc tiền bối, nổi danh đã lâu năm, hà tất phải đùa giỡn tại hạ như thế! Tại hạ không thích nói nhiều đâu, mong cô nương tránh sang một bên để cho tại hạ đi.
Chân Chân cười nũng nịu nói tiếp :


- Khéo nói lắm, đây là tôi tự nguyện, nhưng thiếu hiệp nên biết tình hình này hiếm có lắm. Người mà có thể khiến tôi tự nguyện tới như thế này có lẽ trong võ lâm ngoài thiếu hiệp ra chưa có người thứ hai nào. Nhưng xưa nay, đối với việc này không bao giờ tôi miễn cưỡng hay bắt ép ai, vì làm như thế không thú vị chút nào. Thiếu hiệp nhất định đòi bỏ đi, tôi không ngăn cản đâu. Đường lớn rộng thế này, nếu muốn đi thì thiếu hiệp cứ việc đi qua bên cạnh tôi cũng được chứ sao?


Thấy đối phương nói như vậy, Độc Cô Ngọc mới yên tâm, chả nói chả rằng, rảo bước đi ngay.
Quả nhiên Chân Chân không ngăn cản chút nào, cứ để yên cho chàng đi qua.
Nhưng khi chàng tới cạnh, nàng bỗng cười khì một tiếng, uốn lưng một cái đã nhảy xổ vào người của chàng luôn.


Không ngờ Chân Chân lại thất tín như thế, Độc Cô Ngọc cả kinh, muốn tránh né cũng không kịp, chàng đã bị Chân Chân va đụng trúng. Trong lúc kinh hoảng chàng muốn lui bước nhưng Chân Chân đã thừa cơ véo luôn má của chàng một cái, mới lui bước và cười vẻ rất ɖâʍ đãng và nói tiếp :


- Ối chà! Da mặt của thiếu hiệp lại còn nõn nà hơn cả đàn bà chúng tôi nữa.
Hổ thẹn quá hóa tức giận, Độc Cô Ngọc trầm giọng đáp :


- Tại hạ tưởng cô nương là tiền bối cao nhân, có tên tuổi bấy lâu năm, không ngờ lại là người thiếu liêm sỉ, nuốt lời hứa như thế! Nếu tiền bối còn không tránh ra thì đừng có trách tại hạ ra tay thất lễ đấy.
Hơi biến sắc mặt, Chân Chân lại cười rất lẳng lơ với giọng ɖâʍ đãng đáp :


- Hà tất thiếu hiệp phải tức giận như thế? Phải biết cái trò đưa tới tận miệng như thế này người khác cầu mãi cũng không được đấy. Trông bề ngoài chàng đúng là một thư sinh sao lại là một lỗ nam tử, không biết một chút phong tình gì cả như vậy? Chả lẽ chàng không nghe người ta nói “ăn và sắc” là bản tính của con người hay sao? Chứ việc này đừng nói tới hai chữ liêm sỉ như thế làm chi? Tài ba của chàng chỉ có thể giấu nổi tứ ca của tôi thôi chứ không sao giấu diếm nổi gái này đâu. Nếu nửa ngày trước đây gái này nói toạc sự bí mật ấy ra thì thiếu hiệp làm gì còn sống tới lúc này? Thiếu hiệp muốn ra tay cứ việc ra tay đi để gái này thử xem tài ba của thiếu hiệp cao siêu toi mức độ nào?


Độc Cô Ngọc vừa kinh hãi, vừa tức giận, liền nghĩ bụng :


“Y thị đã biết rõ võ công của ta non nớt, nếu ra tay đánh thể nào mình cũng bị thiệt thòi. Mà nếu hôm nay ta lọt vào tay Ma nữ này thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Ta đường đường là tu mi nam tử, đầu đội trời, chân đạp đất, khi nào lại chịu để cho y thị làm nhục.”


Chàng chưa nghĩ xong thì đã nghe thấy Chân Chân cười nũng nịu và hỏi :
- Sao? Không ra tay tấn công đi?
Độc Cô Ngọc giận dữ đáp :
- Ngươi tưởng ta không dám hay sao?
Chân Chân nói tiếp :


- Tôi thiết tưởng thiếu hiệp thể nào cũng có lòng thương hoa tiếc ngọc, không bao giờ lại nỡ hạ độc thủ giết hại tôi, có phải thế không?
Nghiến răng mím môi, Độc Cô Ngọc đỡ lời :


- Người đừng có múa mồm múa mép như thế nữa. Tuy tại hạ tự biết địch không nổi, nhưng nếu muốn tại hạ phải thúc thủ chịu trói thì đừng có hòng, kẻ này đành chịu rụng đầu đổ máu ngay tai chỗ cũng không bao giờ chịu để cho người khác làm nhục mình chút nào.


- Kiêu ngạo thực! Nhưng có khi nào tôi lại nỡ để cho thiếu hiệp ch.ết cơ chứ?
- Người đừng có áp bức người ta quá nỗi như thế!
- Tôi không áp bức thiếu hiệp nhưng tôi cũng không chịu bỏ qua đâu. Muốn ra tay thì thiếu hiệp cứ việc ra tay đánh đi.


Không sao nhịn được nữa, Độc Cô Ngọc dậm chân xuống đất một cái, vận hết công lực vào hai tay và quát bảo :
- Tránh ra.
Chàng sử dụng ngay thế Hồi Không Thất Toàn Trảm nhằm người đối phương tấn công luôn.


Càng cười nũng nịu và thái độ càng ɖâʍ đãng thêm, Chân Chân không hãi sợ chút nào lại còn nói bông rằng :
- Ối chà! Sao tiểu oan gia lại đang tâm đến như thế!
Nàng xoay lưng một cái, không lui thì chớ lại còn tiếng lên dí ngực và tay của Độc Cô Ngọc.


Không ngờ đối phương lại có hành động như vậy, Độc Cô Ngọc hoảng sợ vội thâu tay rút lui. Chân Chân lại cười khanh khách, chọc tức tiếp :
- Tưởng thiếu hiệp là người sắt đá như thế nào, không ngờ lại không nỡ ra tay như vậy.


Như bóng theo hình, nàng cứ chìa hai tay ưỡn ngực tiến tới gần Độc Cô Ngọc.


Có bao giờ gặp những trường hợp ngượng nghịu như thế này đâu, Độc Cô Ngọc cuống cả chân tay lên, muốn ra tay tấn công lại không dám. Đồng thời, chàng đã ngửi thấy mùi thơm xông lên mũi. Thì ra Chân Chân đã tiến tới sát bên người. Chàng đành phải lui về phía sau mà quát bảo :
- Đứng yên!


Chân Chân ngẩn người ra nhưng nàng chỉ cười khì một tiếng lại xông lên tiếp. Bỗng thấy Độc Cô Ngọc giơ cao bàn tay phải lên, quát lớn :
- Nếu cô nương còn tiến lên nữa, thì tại hạ đành đập vỡ tan sọ ra mà ch.ết.


Chân Chân thấy chàng ta nói như vậy chỉ hơi ngạc nhiên một chút lại cười khì và trả lời luôn :
- Trông người thật là ngô nghê ngốc nghếch thật! Thôi hãy ngoan ngoãn buông tay xuống đi chớ tự tử ở trước mặt gái không phải là chuyện dễ đâu.
- Cô nương không tin cứ việc thử xem.


- Thử thì sao đâu? Nhưng gái này không muốn một chàng đẹp trai như thế mà bỗng dưng bị ch.ết như vậy. Sự thật thiếu hiệp có ch.ết đi chăng nữa thì có can dự gì đến gái này đâu?
Độc Cô Ngọc nghĩ bụng :


“Nàng nói cũng có lý. Nàng là một người đàn bà vô liêm sỉ, có không biết bao nhiêu đàn ông. Ta chỉ là một con mồi mới mà nàng vừa bắt được. Nếu ta có ch.ết thật đi chăng nữa thì có can dự gì đến nàng đâu? Hơn nữa ta ch.ết sao được?...”
Chân Chân lại cười khì nói tiếp :


- Thiếu hiệp là người thông minh nên nghĩ kỹ hơn.
Nói xong nàng ưởn ẹo đi tới gần, bắt đắc dĩ Độc Cô Ngọc lại khẽ quát bảo :
- Liễu Chân Chân đừng có bắt ép người ta quá đỗi.


Chàng vừa nói vừa lui bước. Trái lại Chân Chân vẫn cười khanh khách và tiến lên hoài, mồm nàng lại nói tiếp :
- Người này vớ vẩn thật. Trên đời này có biết bao nhiêu việc đáng lưu luyến mà người lại cứ không biết nghĩ...


Nàng vừa nói vừa tiến tới gần Độc Cô Ngọc, chàng luống cuống đến nổi toát mồ hôi lạnh ra, không sao nhịn được lại quát bảo tiếp :
- Nếu người mà cứ dồn ép như thế tại hạ đành phải liều ch.ết để giữ lấy sự thanh bạch.


- Sao người hủ hóa đến như thế? Đời người chỉ có mấy chục năm thôi, phải biết kịp thời mà hành lạc. Thiếu hiệp chỉ cần nếm mùi một lần, gái này dám chắc cho đến ngày ch.ết, thiếu hiệp cũng không sao quên được. Hơn nữa, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, làm gì còn có người thứ ba mà thiếu hiệp sợ mất thanh bạch như thế.


Mặt tái mét, trợn ngược đôi lông mày kiếm lên, Độc Cô Ngọc la lớn :
- Liễu Chân Chân, ngươi thực vô sĩ đến cực điểm! Kẻ bại hoại của võ lâm như ngươi...


- Cứ việc chửi đi! Liễu Chân Chân này từ khi ra đời tới giờ không biết hai chữ liêm sỉ là gì cả. Quý hồ thiếu hiệp nghe lời gái này một lần tha hồ thiếu hiệp mắng chửi trăm nghìn lần cũng không sao?
Độc Cô Ngọc tức đến run lẩy bẩy, nghĩ tiếp :


“Có lẽ ngày hôm nay không thể nào thoát khỏi y thị đâu, tuy ta chưa trả được thù lớn, không thể liều mạng một cách quá dễ dàng như thế nhưng bị y thị làm nhục như thế này thì thà ch.ết còn hơn.”


Nghĩ tới đó, chàng đánh liều ngừng chân lại, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng mím môi quát bảo tiếp :
- Liễu Chân Chân, ngươi bắt ép người ta quá đỗi. Mỗ chỉ hận không có hơi sức diệt trừ bại hoại cho võ lâm nhưng mỗ có ch.ết cũng sẽ biến thành quỷ sứ đến đòi mạng mi cho mà coi.


Nói xong, chàng giơ tay phải lên nhắm đỉnh đầu đập mạnh xuống một cái. Chân Chân không ngờ Độc Cô Ngọc lại liều mạng như thế, thật cũng phải rùng mình đến phắt một cái mà vội hỏi :
- Chả lẽ thiếu hiệp không sợ...


nàng vừa nói vừa giơ tay lên, chỉ vào khuỷu tay của Độc Cô Ngọc một cái uể oải buông tay xuống, đồng thời nàng cũng phi thân lên theo.


Độc Cô Ngọc vẫn còn tránh né nhưng đã cảm thấy cánh tay tê tái, tay phải uể oải buông tay xuống, đồng thời chàng đã thấy Chân Chân phi tới gần. Chàng thét lớn một tiếng, định có cử chỉ đối phó tiếp nhưng Chân Chân vừa cười vừa bảo rằng :
- Chú em hãy ngoan ngoãn nghe lời mà nằm xuống đi.


Nàng vừa nói vừa điểm vào yếu huyệt mê của Độc Cô Ngọc.
Chỉ thấy hai mắt tối om, Độc Cô Ngọc đã mê man bất tỉnh. Chân Chân vội ôm chàng vào lòng, thừa cơ hôn luôn chàng một cái rồi cười giọng đắc chí và nói tiếp :


- Tiểu oan gia còn bướng bỉnh nữa không? Lát nữa, chỉ cần một viên Tố Nữ hoàn thôi là tiểu oan gia sẽ thấy cuộc đời thơ mộng thế nào ngay.
Nói xong, nàng lại hôn luôn Độc Cô Ngọc mấy cái, rồi hớn hở cắp chàng vào nách mà đi luôn.


Chân Chân vừa đi mất dạng thì trong bụi cây đã có giọng khàn khàn nói :
- Lão Nhị trông thấy chưa? Tên nghiệp chướng này giống hệt cha nó hồi còn trẻ như đúc.
Lại có một giọng lạnh lùng cười khẩy đỡ lời :


- Có ăn thua gì đâu. Nội công ɖâʍ đãng của Chân Chân cũng không kém gì Khương Diệu Chân.
- Theo ý của lão Nhị thì nên làm như thế nào?
- Cứu y.
- Cứu y ư?
- Phải cứu y.
- Chúng ta trực tiếp ra mặt hay sao? Lão Đại càng già càng hồ đồ thật. Dại gì mà chúng ta lại trực tiếp ra mặt như thế?


- Thế nên làm như thế nào?
- Chả lẽ chúng ta không biết báo tin cho con nhải biết hay sao?
- Nói cho con nhỏ Tư Đồ Sương hay ư?
- Ngoài nó ra còn ai dám vuốt râu cọp của bọn lục hung cơ chứ?
- Liệu nó có tin lời nói của chúng ta không?


- Con nhải ấy khôn ngoan lắm, chúng ta chỉ ngấm ngầm báo tin cho nó biết thôi chứ không thể nào trực tiếp nói cho nó hay được.
- Thế ai đi bây giờ?
- Lão Tam.
- Lão Tam đã gặp mặt nó rồi!


- Không sao! Lần này không để cho lão Tam gặp mặt nó như lần trước. Nhưng lão Đại cứ yên trí, người túc trí đa mưu như lão Tam thế nào cũng hoàn thành được nhiệm vụ này.
- Nếu vậy để tôi đi báo cho lão Tam biết.
- Phải đi nhanh lên mới được.
- Sao vậy?


- Nếu để cho Ma nữ ấy đoạt mất sự đồng trinh của tiểu tử này có phải tâm huyết bấy lâu nay của anh em chúng ta sẽ bị hủy hết không?
- Đệ biết rồi. Thế còn việc kia thì sao?
- Việc nọ hãy tạm hoãn nhất thời, vì chúng ta cần phải để cho nghiệt súc đích mắt trông thấy thảm trạng này đã.


- Đệ đi đây. Thế còn lão Đại thì sao?
- Mỗ sẽ theo dõi Liễu Chân Chân.
- Được, nửa tháng sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Liền có tiếng áo bay phất phới, từ gần đi xa, dần dần biến mắt hẳn. Trong rừng lại yên lặng như tờ.






Truyện liên quan