Chương 1
Ngô Hạo nhìn hàng chữ [Tên『 Bánh Bao Canh 』không thể sử dụng] trên màn hình, uất ức vô cùng.
Từ năm thứ nhất sơ trung bắt đầu tiếp xúc với game online, mãi cho đến lên đại học, ID của Ngô Hạo trong game vẫn luôn là Bánh Bao Canh.
Ngô Hạo đơ mắt nhìn màn hình, bên cạnh máy tính, cái bóng đèn để bàn cũ kĩ tản ra chùm sáng yếu ớt.
Ngô Hạo thuận tay đánh xuống khung ô tên nhân vật ba chữ Bóng Đèn Điện.
Từ đó về sau, tên Bóng Đèn Điện này, trở thành ID của Ngô Hạo trong game XX.
Ngô Hạo là một người hoài niệm, nhiều năm qua, cậu vẫn nhớ mãi không quên cái tên Bánh Bao Canh.
Ngoạn gia dùng ID Bánh Bao Canh đến tột cùng là người như thế nào? Là nam hay nữ? Tính cách tốt không? Bản thân đã chơi lâu lắm rồi nhưng chưa từng chạm mặt qua vị Bánh Bao Canh đó? Chẳng lẽ người nọ không chơi nữa? Ngô Hạo thỉnh thoảng tưởng tượng như vậy.
Thẳng đến một ngày, Ngô Hạo mạnh mẽ xoát xong một phó bản, đứng tại chỗ chỉnh lý lại hành trang, đột nhiên có một con kỵ sủng hùng hùng hổ hổ hiên ngang hí vang một tiếng bên cạnh cậu.
Đó là một con ngựa Xích thố cực kỳ xinh đẹp.
Tên nó là Bánh Bao Canh.
Một nam nhân mặc trường bào thuần hắc sắc thúc ngựa một chút, lướt vùn vụt qua mặt cậu.
Ngô Hạo trừng mắt nhìn ID người nọ, vũ trụ nhỏ yên lặng bốc cháy.
2.
Người đó có tên là Mười Hai Đồng Rưỡi.
Cái tên rất kỳ quái, Ngô Hạo nghĩ.
Kỳ thật Ngô Hạo đã biết người này rất rất lâu rồi. XX là game không nổi lửa nhiều, ngoạn gia tổng cộng có bấy nhiêu,người thường xoát phó bản trên cơ bản đều ở trạng thái sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến*, qua thời gian dài thì nhìn quen mắt nhau hết cả.
*ngẩng đầu không thấy cúi đầu thì gặp
Mười Hai Đồng Rưỡi tính là một mặt hàng nhìn quen mắt.
Ngô Hạo thoạt đầu chú ý tới anh ta, hoàn toàn bởi vì cái tên thật đặc biệt.
Mười Hai Đồng Rưỡi thuộc loại người câm yên lặng đánh quái. Từ việc tiến vào đội ngũ xoát phó bản tới khi mở bao rương lui đội, một câu cũng không nói. Nhưng hiệu suất hành sự đánh quái rất khiêm tốn, Ngô Hạo luôn bảo trì một loại hảo cảm mơ hồ với anh ta.
Cho tới khi Mười Hai Đồng Rưỡi gọi ra con ngựa Bánh Bao Canh kia.
Niềm hảo cảm mơ hồ kia liền bị Ngô Hạo vặn vẹo thành một cỗ tình tự đối dịch mạc danh kỳ diệu.
Vào một buổi chiều khí trời sáng sủa, Mười Hai Đồng Rưỡi lại tiến vào cùng tổ đội với Ngô Hạo.
Ngô Hạo theo thường lệ tiến vào một căn phòng nào đó kéo quái, mấy người khác nhanh chóng quét sạch tiểu quái sau đó lại lục tục theo sau vào căn phòng khác, lưu lại đống tiền tẻ do quái rớt xuống. Giá trị tiền mặt do đánh quái rớt ra quá ít, bình thường không ai hứng thú, đều ngại phiền.
Ngô Hạo cũng thế.
Ngô Hạo đang muốn kỵ mã rời đi, nhưng bỗng trông thấy cái người Mười Hai Đồng Rưỡi yên lặng nhặt tiền lẻ. Mà đống tiền kia chính là do quái cậu đánh ch.ết rơi xuống.
Ngô Hạo nhíu nhíu mày, có chút ác ý gõ bàn phím.
[Bóng Đèn Điện: Cướp tiền?]
Mười Hai Đồng Rưỡi dĩ nhiên ngừng một chút, rồi mới nói ra câu đầu tiên đối Ngô Hạo. Kỳ thật chỉ có hai chữ.
[Mười Hai Đồng Rưỡi: Thứ lỗi.]
3.
Đặc điểm lớn nhất của game XX, chính là độ tự do cao.
Nó không có chức nghiệp cố định, chỉ cần ngoạn gia vui vẻ, có thể dùng cùng một ID tu luyện kỹ năng của các chức nghiệp bất đồng. Cho nên, ngoạn gia lâu năm chủ yếu ở trạng thái song tu, tỷ như cung thủ, đồng thời tinh thông kỹ năng chiến đấu và kỹ năng viễn trình, hoặc là pháp sư, thông thạo cận chiến đồng thời gia tăng điểm kỹ năng ma pháp max, như vậy, ngoạn gia không cần vì muốn chơi chức nghiệp khác biệt mà luyện thêm vài nhân vật.
Ở trên, chính là thuyết pháp bên chính phủ.
Đối với ngoạn gia game XX mà nói, đặc điểm lớn nhất của XX, là lag.
XX là cái game lag nhất khiến người tuyệt vọng nhất trong các game mà Ngô Hạo đã từng chơi qua.
Bởi vì XX không chỉ riêng ngoạn gia bị, công ty chủ còn phát triển mạnh thêm, ngay quái vật cũng có thể bị lag.
Một ngày nọ, Ngô Hạo bị kẹt lại một hồi. Kỳ thật ấn theo tục lệ, lag là một chuyện bình thường, chờ nó qua hết là xong, nhưng lần này không giống, Ngô Hạo sau khi đánh xong BOSS, bảo rương xuất hiện trong phòng thì bị mắc kẹt.
Game XX thiết định như vầy, sau khi đánh xong con BOSS cuối cùng trong phó bản, căn phòng sẽ mở đầy các bảo rương. Số lượng bảo rương nhất trí với số lượng ngoạn gia trong tổ đội. BOSS ngã xuống, hệ thống sẽ cấp cho mỗi người một chìa khóa bảo rương.
Nhưng, nếu hành trang của ngoạn gia đó đầy hoàn toàn, thì chìa khóa bảo rương sẽ bị gửi tới cột bưu kiện tạm thời. Cột bưu kiện tạm thời chỉ có thể bảo quản 5 phút, nếu quá thời gian, ngoạn gia không nhặt, đạo cụ bên trong sẽ tự động rơi xuống đất, ngoạn gia khác có thể tùy tiện nhặt lấy.
Trong nháy mắt BOSS ngã xuống, cột hành trang của Ngô Hạo ở trạng thái đầy.
Sau đó, màn hình game ngừng hẳn.
Lag khoảng năm phút sau, Ngô Hạo nghe thấy âm thanh thanh thúy leng keng đầy sắc nét bên tai.
Đó là thanh âm sau khi chìa khóa rớt ra khỏi cột bưu kiện tạm thời va chạm với mặt đất.
Ngô Hạo nhìn màn hình đồ họa game cứng đờ, thống khổ.
Trong game thường có câu chuyện bi thảm: ngoạn gia rơi mất chìa khóa, kết quả bị đội hữu vô lương lấy đi chìa khóa mở bảo rương của mình.
Vài giây sau, Ngô Hạo quả nhiên nghe thấy âm hiệu có người lụm mất chìa khóa.
Ngô Hạo thống khổ rên rỉ một tiếng, bơ bơ phờ phờ chuẩn bị thoát game đăng nhập lại, nhưng, kỳ tích phát sinh, game đột nhiên hết lag.
Màn hình game đột nhiên xuất hiện thêm vài người, kề bên Ngô Hạo, là vị trí chìa khóa cần rơi xuống.
Ngô Hạo quét mắt nhìn tên người nọ, Mười Hai Đồng Rưỡi.
Ngọn lửa nhỏ phẫn nộ bừng bừng bùng cháy.
Ngô Hạo phát ra biểu tình tức giận, cành cạch bắt đầu gõ chữ, đang định chỉ trích hành vi vô sỉ của Mười Hai Đồng Rưỡi không cướp được tiền liền trộm chìa khóa, thì Mười Hai Đồng Rưỡi dần dần chuyển động, thình lình quăng ra chìa khóa bảo rương ngay dưới chân Ngô Hạo.
Ngô Hạo theo bản năng vội vã nhặt lên, rồi mới phát hiện chìa khóa đã trở về trong túi hành trang, choáng váng một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, Mười Hai Đồng Rưỡi có lẽ giúp cậu nhặt chìa khóa, đợi cho đến khi cậu hết lag mới trả lại cho cậu, tấm lòng thật tốt.
Ngô Hạo nháy nháy lông mày, ngón tay gõ cạch cạch cạch trên bàn phím nửa ngày, miễn miễn cưỡng cưỡng đánh ra hai chữ Cảm ơn, vừa mới gửi xong, Mười Hai Đồng Rưỡi đã lui đội.
4.
Ngô Hạo rối rắm.
Trong tâm lý Ngô Hạo, Mười Hai Đồng Rưỡi chính là cái loại keo kiệt thấy tiền sáng mắt toàn thân bốc ra khí tức nghèo hèn, mà không phải là thanh niên ba tốt nhặt được của rơi trả cho người bị mất trên đầu đeo vòng thiên sứ.
Hình tưởng quang huy không vu lợi như thế khác biệt một trời một vực với ấn tượng Ngô Hạo đối Mười Hai Đồng Rưỡi, càng huống chi cậu còn thiếu anh ta một nhân tình.
Nhân tình dù có nhỏ cũng là nhân tình, Ngô Hạo tự hỏi, cậu phải tìm được Mười Hai Đồng Rưỡi nói lời cảm ơn, sau khi hoàn thành vụ này, từ nay về sau cậu có thể yên tâm thoải mái tiếp tục chán ghét anh ta.
Suy tính xong rồi, Ngô Hạo ngồi chồm hổm thủ sẵn ngoài cửa phó bản vài ngày, cuối cùng may mắn lại cùng đội ngũ với Mười Hai Đồng Rưỡi.
Ngô Hạo lơ mơ theo sau Mười Hai Đồng Rưỡi, nhìn anh ta đánh quái lộn xộn, vài lần định bắt chuyện, không lần nào thành công.
Khả năng kiểm soát đánh quái của Mười Hai Đồng Rưỡi thật mạnh, đánh con quái nào nên dùng chiêu số gì, chỉ định nên đứng ở vị trí nào, anh ta đều bắt chẹt rất hoàn mỹ. Nhanh nhẹn kéo quái, nhanh nhẹn chém quái, quét tràng xong lập tức liền lên ngựa chạy tới tràng cảnh tiếp theo, sạch sẽ lưu loát.
Bình thường, trong tổ đội xuất hiện một đội hữu đặc biệt cường, thì các đội hữu khác trong đội sẽ đánh quái khá thư giãn. Mười Hai Đồng Rưỡi không hề nghi ngờ rất cường, cho nên một đôi vợ chồng trong đội ngũ song song đi lên con đường tương du (ý là người qua đường), bắt đầu ân ân ái ái như chốn không người.
[Tương Du Lão Bà: nha ~ lão công công ~ chồng nói xem cái váy này nên là màu hồng nhạt ~ hay là màu trắng?]
[Tương Du Lão Công: hồng nhạt đi.]
[Tương Du Lão Bà: nhưng mà người ta lại thích màu trắng hơn~~]
[Tương Du Lão Công: chồng sẽ cho vợ thêm một cái, một cái hồng, một cái trắng.]
[Tương Du Lão Bà: ai nha nha ~~ yêu chồng muốn ch.ết ~~ được a!!]
Dưới bầu không khí bong bóng phấn hồng bay đầy trời như thế, Ngô Hạo càng không có biện pháp thanh cổ họng đối đáp với Mười Hai Đồng Rưỡi, chỉ có thể mặt đơ, u oán nghĩ thầm, nếu không có người khác thì tốt rồi…
Lúc này, máy tính đột nhiên rè rè.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, cấp độ màn hình lag như thế này có 50% là gặp dịp rớt mạng, Ngô Hạo chắp tay cầu nguyện nói thầm đừng trúng chiêu đừng trúng chiêu đừng trúng chiêu, rồi mới kinh hỉ phát hiện, sau khi lag xong màn hình game khôi phục bình thường, bản thân thật sự không rớt mạng.
Ngô Hạo thở phào, lập tức khổ sở nhận ra, nguyên bản đội ngũ đầy người gần như bị diệt toàn quân.
Người vẫn một mực vùng vẫy trong phó bản, trừ cậu ra, còn có Mười Hai Đồng Rưỡi.