Chương 28
“Ai nha, Hắc Hồ Quân của chúng ta phong lưu tuấn mỹ thế này, sao có thể đến cả một tiểu oa nhi cũng không theo đuổi được chứ? Thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi!” Lang Thần phe phẩy quạt, vẻ mặt tiếc hận, ngữ khí lại mang vẻ trêu chọc.
“Lang Thần Quần chơi bời lêu lổng, không có tư cách nói Tiểu Huyền là tiểu oa nhi, tính cách của hắn các ngươi không hiểu đâu.” Kỳ Mặc lau kiếm Thanh Vân mà Thương Huyền để lại, kiếm vẫn sắc bén như trước mà chủ của nó thì đã không còn ở đây nữa rồi.
“Hì hì, bằng hữu à, ngươi cũng đừng khổ sở nữa, cả ngươi và ta đều là súc sinh cả, muốn ở cùng một nam tử nhân loại tốt, thực chất vẫn là trèo cao nha!” Lang Thần thở dài, vỗ vỗ vai bạn tốt.
“Ta khác ngươi, ngươi là thuần súc sinh, còn ta là nửa thần nửa hồ ly.” Kỳ Mặc liếc xéo bằng hữu, thò tay gạt cái bàn tay của Lang Thần đang bám dính trên vai mình xuống.
“…….Hừ, chẳng qua là do cha ngươi là đế quân thôi!” Lang Thần gấp quạt lại, “Cộp cộp cộp” dùng nan quạt làm từ xương gõ lên lan can.
“Nếu thích, ngươi có thể lấy một nửa dòng máu thần của ta.” Kỳ Mặc cười nhẹ một tiếng.
“Chuyện đó sao có thể chứ?”
“Có thể. Nếu có thể như vậy, ta cũng mong rằng mình chỉ là một súc sinh, chỉ có thú tính của súc sinh, có thể làm việc theo cảm tính, có thể nuốt sống hắn, bắt hắn làm của riêng cho bản thân…….Nhưng chung quy ta lại không phải súc sinh. Ta là con trưởng của đế quân và hồ thần, cũng là một vị tiên, ta có trách nhiệm phải thực hiện. Ta…….không phải ta.” Kỳ Mặc thu kiếm vào vỏ, đeo kiếm bên hông, xoay người rời đi.
“Bị sao vậy, không phải là do mình chứ……sẽ không đến nỗi bị kích thích quá đến hóa điên đâu nhỉ?” Lang Thần nhíu mày, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn bóng dáng Kỳ Mặc khuất dần.
“Mặc nhi, thời gian này, con tùy hứng hoang đường cũng đủ rồi. Người đi rồi cũng tốt, đừng quên thân phận của con.”
Bên tai vang lên lời dặn dò của cha mình, Kỳ Mặc không khỏi cười khổ.
“Ngao…..” Hắc hồ chân trắng dùng miệng kéo ống quần của Kỳ Mặc, nhẹ giọng kêu một tiếng.
“Mặc Vân, ta không trách ngươi, lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh này sớm muộn gì cũng sẽ bị đâm thủng, có lẽ ta với hắn, thật sự là có duyên mà không có phận.” Y nhớ lại cảnh huynh đệ tỷ muội trong nhà tất cả đều khóc lóc mắng y, trách y làm cho đại tẩu của họ tức tới nỗi chạy mất, trách y bắt nạt đại tẩu, trách y…….ai, tóm lại tất cả đều nên trách y, ngay cả y cũng tự trách chính bản thân mình.
“Ta không phải là một đại ca tốt, làm trọn trách nhiệm của mình, nếu không Tiểu Tam đã không phải chịu tổn thương sâu nặng như vậy, Thất Thất cũng không đến nỗi suýt nữa đã hồn phi phách tán, bây giờ ngay cả đại tẩu mà chúng thích nhất ta cũng không chăm sóc cho tốt……Mặc Vân, là một đại ca, ta nghĩ mình đã thực sự thất bại.”
“Ngao…….” Hắc hồ chân trắng ôm lấy cái đuôi của mình, nhìn chân mình chăm chú.
“Không sao, chỉ là, hai ta bị thừa ra rồi.” Kỳ Mặc nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt lại, vẻ mặt đã là vân đạm phong khinh.
(vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
Tuy rằng chỉ là đi từ núi chính tới núi phía Bắc, đi bộ leo núi, Thương Huyền vẫn phải mất tận vài ngày mới về tới tổng đàn phái Thanh Vân, các sự đệ vẫn cần cù và thật thà luyện kiếm thuật và đạo thuật như trước, thấy hắn về, lại nhanh chóng vây xung quanh, giống như mỗi lần hắn xuống núi trừ yêu ma về vậy.
Sư tôn cũng đi tới như lúc thường ngày, y phục màu trắng, áo ngoài màu tím đại diện cho thân phận chưởng môn, khuôn mặt đạm mạc nhìn không ra cảm xúc, thế nhưng nhiều năm qua ở chung với sư tôn, cho nên hắn biết tâm tình của sư tôn không tệ. Hắn vẫn luôn cho rằng sư tôn là người đã cứu mạng hắn, nhưng hắn lại quên mất nhiều năm như vậy rồi, hắn chưa từng thấy sư tôn mặc y phục màu đen, tận cho tới ngày đó nhận ra bóng dáng của Kỳ Mặc……
“Huyền nhi, ngươi có tâm sự.”
“……..”
“Ngươi về thật đúng lúc, sư tôn ngươi muốn truyền vị trí chưởng môn cho ngươi, ngươi mau chóng tiếp nhận chức vụ đi!” Một nam tử mặc áo lam khoanh hai tay trước ngực đứng sau chưởng môn phái Thanh Vân vài bước, vẻ mặt không kiên nhẫn, như muốn giải quyết chuyện này sớm một chút.
Thương Huyền ngẩn người, đột nhiên hai gối khụy xuống đất, thẳng lưng quỳ trước mặt sư tôn mình.
“Đồ nhi tự biết bản thân không thể đảm nhiệm chức vụ này, nếu tùy tiện tiếp nhận chức vụ chắc chắc khó có thể làm mọi người phục theo.”
“Không đâu đại sư huynh! Chỉ có ngươi mới có tư cách này.” Một sư đệ đứng bên cạnh phản bác.
“Đúng vậy đúng vậy! Đại sư huynh tuy rằng còn trẻ, nhưng tuyệt đối có thể đảm đương được.”
“…….Đồ nhi lần này trở về, có một yêu cầu quá đáng.” Thương Huyền rũ mắt, vẻ mặt có chút mỏi mệt, ngữ khí bình thản nói.
“Muốn rời khỏi môn phái ra ngoài đi ngao du thì đi đi!” Chưởng môn phái Thanh Vân đã sớm nhìn thấu tâm tư của ái đồ, nói hộ lời hắn, hơn nữa còn không hề do dự mà đồng ý.
“Đa tạ sư tôn.” Sư tôn có ơn dưỡng dục hắn, trong lòng Thương Huyền ít nhiều gì cũng quyến luyến, cũng vì tự cảm thấy xấu hổ với sư tôn bởi thỉnh cầu và quyết định của bản thân, nên liền dập đầu vài cái.
“Vậy ngươi… chuyện của ta ngươi không định đồng ý sao?” Chuyện xảy ra bất ngờ, vẻ mặt người mặc áo lam càng khó coi.
“Ngươi nếu đã đợi lâu như vậy, thì chờ thêm một chút có ngại gì?” Chưởng phái Thanh Vân xoa đầu ái đồ, xoay người khoanh tay chậm rãi trở vào phòng.
“ Ngươi căn bản định giống như ta.”
(Beta chém chỗ này)
(Ed: huhu editor đần độn k chém được nên nhờ beta chém hộ:P)
“Đúng vậy.” Chưởng môn phái Thanh Vân lên tiếng, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có người mặc áo lam nhìn ra chưởng môn đang cười, làm cho khuôn mặt càng thêm rạng rỡ, làm cho hắn như bị nghẹn trứng gà, không nói nên lời, thật lâu sau mới nhíu mày thở dài, “Thôi vậy thôi vậy, chờ thì chờ.” Rồi theo người bước vào phòng.
“Đại sư huynh lại muốn đi à?”
“Ừ, xin lỗi.”
“Vậy đại sư huynh bao giờ mới về?”
Thương Huyền chỉ bình thản cười, đứng lên, cất bước, dứt khoát rời khỏi tổng đài phái Thanh Sơn.
“Đại sư huynh thật giống sư tôn, càng ngày càng bí hiểm!” Mắt vài tiểu sư đệ phát ra ánh sáng sùng bái lấp lánh, hưng phấn kêu to.
*
* *
Ba năm sau……
“Yêu quái ngươi chạy đi đâu!”
Tay trái Thương Huyền thò vào nước nắm chặt, lại giơ tay lên, trong tay đã nắm một thanh kiếm được ngưng tụ trong hồ nước. Hắn cắn ngón trỏ tay phải mình, dùng máu vẽ lên kiếm, mũi chân giậm nhẹ một cái, thân ảnh nhẹ nhàng lướt trên mặt nước như một con chuồn chuồn, nhắm thẳng tới yêu quái nước.
“A ~!” Chỉ nghe thấy yêu quái nước kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, kiếm nước đã đâm xuyên qua người nó, cơ thể yêu quái nước nhanh chóng phân giải thành trăm nghìn hạt nước nhỏ, Thương Huyền giơ tay phải chụp lên người nó, liền nắm được nguyên thần của yêu quái nước trong lòng bàn tay.
Thương Huyền đứng giữa hồ, nhìn hạt châu nguyên thần trong suốt trong tay, vẻ mặt không chút cảm xúc mà nhét nó vào hồ lô treo bên hông.
“Đạo trưởng! Đạo trưởng người không sao chứ?”
Thôn dân gần đó giơ đuốc, thấy Thương Huyền chậm rãi từ hồ đi tới, trên người không có vết thương gì, vết máu cũng không có, thậm chí ngay cả nước cũng không bắn lên người, thật giống như thần tiên.
“Hồ này về sau an toàn rồi, sẽ không có yêu quái tác quái nữa, có điều các ngươi phải sửa lại phong tục tế người sống.”
“Vâng! Vâng! Đạo trưởng nói đúng! Chúng ta ngu muội, về sau không tế thủy nữa!” Thôn dân gật đầu nói phải, nhiệt tình mời Thương Huyền về nhà làm khách, Thương Huyền chỉ một mực từ chối, nói phải gấp rút lên đường, sau đó rời khỏi thôn.
“Xuất hiện đi!” Thương Huyền đã đi xa, đột nhiên nói một câu với bóng tối xung quanh.
Trong bụi cỏ phát ra tiếng sột soạt, hắc hồ chân trắng ngậm kiếm Thanh Vân chạy ra, sau đó chậm rãi tới bên chân Thương Huyền, buông kiếm xuống, lại dùng đuôi cuốn lấy một chân Thương Huyền, cọ cọ lên người hắn. Thương Huyền ngồi xuống, mỉm cười xoa xoa đầu hắc hồ chân trắng. Hắc hồ chân trắng vui vẻ cọ cọ lên tay hắn, đột nhiên không hề báo trước, cái đuôi đang rũ xuống bị tóm lấy, nhấc lên, chỉ có thể kêu ngao ngao ai oán, tứ chi giãy giụa trong không trung.
“Kỳ Mặc, đồng giường cộng chẩm với ngươi vài ngày, ngươi cho là ta nhìn không ra?”
Hắc hồ chân trắng không giãy nữa, sau đó một làn khói xanh xuất hiện, hóa thành hình người, một phen ôm chặt lấy người Thương Huyền.
“Tiểu Huyền, ta sai rồi, ngươi về đi! Ta thật sự không quan tâm lúc trước có bị ngươi cắt lông hay không. Ta vốn đã định buông tay rồi, nhưng mà……nhưng mà ngươi là chấp niệm duy nhất…..ai u!”
Kỳ Mặc đột nhiên kêu lên thảm thiết, vội vàng buông tay, quần áo trước ngực đã bị cháy tạo thành một cái lỗ, ngay cả làn da bên trong cũng đã hơi cháy đen.
“Ngươi thật sự không quan tâm? Thật sự muốn ta về?” Thương Huyền hỏi lại.
Kỳ Mặc gật đầu lia lịa, lại nghe Thương Huyền nói, “Đã vậy, ngươi tự cắt lông, cầu xin ta.” Làm cho y nháy mắt cứng người lại, nghẹn họng trân trối không biết nói gì.
“Không phải tiễn.” Thương Huyền lập tức liếc xéo y, xoay người tiêu sái đi mất.
Lại cách vài ngày, Thương Huyền uống trà ở một khách điếm, nghe thấy một nhóm người lớn tiến đàm luận về một chuyện kì quái.
(khách điếm: nhà trọ, cửa tiệm, mọi người thường tới ngồi uống trà nói chuyện, nghe kể chuyện.)
“Ta là lần đầu tiên nhìn thấy có một con hồ ly bị cắt lông trần trụi như thế đấy.”
“Hóa ra ngươi cũng nhìn thấy! Thật đúng là cảnh tượng kỳ cục hoang đường.”
“Thế đã là gì? Ngươi không thấy trên người nó còn đeo một tấm bảng sao, ở trên lại còn viết “Nương tử, ta sai rồi, cầu xin ngươi hãy về đi” à? Sẽ không phải là nương tử của công tử ca nhi nhà ai bỏ đi, nên mới nghĩ ra cái chiêu kỳ quái này dỗ nương tử về chứ?”
“Ta thấy, nương tử kia đúng là quản chồng rất tốt.”
“Chỉ là hồ ly kia thật xui xẻo đáng thương, không phải nói súc sinh cũng có linh tính sao? Thật là mất mặt!”
“Phụt……khụ khụ…..khụ.”
“Ai, đạo trưởng người không sao chứ? Có phải cũng bị cái chuyện kỳ quái kia chọc cười không?”
“Ừ, đúng là thú vị thật.” Thương Huyền bỏ chén trà xuống, thò tay vào áo lấy một miếng ngọc bội ra, nắm trong tay nhẹ nhàng ma sát, nở nụ cười nhẹ, sau đó đeo ngọc bội bên hông.
“Ngao……ngao ngao ~”
Đột nhiên nghe thấy từng tiếng kêu gào từ ngoài khách điếm, tất cả mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy trên đường, có một con hồ ly toàn thân không có một cọng lông, làn da màu phấn hồng, đeo cái bảng chạy như bay, kỳ quái hơn là hôm nay nó còn kéo theo một cái rổ phủ một tấm vải màu đỏ sau lưng, sau đó vọt thẳng tới chỗ khách điếm, tận tới khi đứng trước mặt một đạo trưởng mặc y phục màu trắng mới dừng hẳn lại.
“Ầm” một làn khói xanh tỏa ra, hồ ly không lông đã hóa thân trở thành một nam tử tóc đen áo đen tuấn mỹ, trong lòng ôm cái rổ phủ vải đỏ kia, gào lên với đạo trưởng.
“Nương tử! Ta sai rồi! Xin ngươi hãy về đi!”
Trong khách điếm nhất thời lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người kinh ngạc đến không ngậm nổi miệng.
“………” Thương Huyền chỉ nhíu mày, không nói gì.
Lúc này, Kỳ Mặc vén vải đỏ lên, bên trong là vài con hồ ly phấn nộn còn nhỏ mở to đôi mắt sáng ngời trong suốt, nhìn chằm chằm Thương Huyền. Thương Huyền còn chưa kịp nghĩ xem y lại muốn dùng chiêu gì, đột nhiên Kỳ Mặc chớp mắt một cái, tất cả hồ ly nhỏ đều ngoác miệng, hếch mũi, oa oa khóc nỉ non.
“Nương tử, chúng vẫn còn nhỏ như vậy, ngươi nhẫn tâm bỏ chồng bỏ con ngươi sao? Ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi, nhưng hài tử vô tội mà! Nương tử, Tiểu Huyền, A Bảo, bảo bối nhi~”
“……..”
Hồ ly trong rổ tiếp tục đáng thương khóc to, cùng với vẻ mặt nhận sai vô cùng thành khẩn của Kỳ Mặc, nam nam nữ nữ trong khác điếm đều bị lây nhiễm, trong lòng cũng đồng tình, giúp y cầu xin.
“Ai, có chuyện gì thì cũng về nói chuyện lại với nhau thật cẩn thận, y cũng đã nhận sai rồi! Về nhà quản giáo tốt là được, hài tử không đáng bị vứt bỏ mà!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“………”
“Tiểu Huyền……..” Kỳ Mặc lộ ra vẻ mặt đáng thương, ôm rổ cẩn thận quan sát phản ứng trên mặt Thương Huyền.
Thương Huyền đột nhiên che miệng cười, lại trầm mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó quay đầu, vai lại một hồi run run, có vẻ như đang vất vả nhịn cười. Một lát sau, hắn bình tĩnh quay lại, rời khỏi khách điếm.
“Tiểu Huyền?”
“Chúng ta về thôi!”
Kỳ Mặc lại chớp mắt một cái nữa, hồ ly trong rổ liền ngừng khóc, bắt đầu ầm ĩ trong rổ, nhưng lại bị vải đỏ che mất. Kỳ Mặc vui vẻ không thôi đi theo sau Thương Huyền, cước bộ hai người nhìn rất nhẹ nhàng, lại rất mau đã đi thật xa, biến mất không thấy đâu nữa.
“A! Ta nhớ ra rồi!” Một thuyết thư trong khách điếm đột nhiên vỗ trán thét lên.
(thuyết thư: người kể chuyện)
“Cái gì? Ngươi nhớ ra chuyện gì?”
“Trước đây không phải là ta đã kể cho các ngươi nghe có một đạo sĩ, vì muốn bắt một con hồ yêu mà giả vờ bái đường với nó, nhưng lại bị hồ yêu bắt mất, từ đó về sau không còn thấy tung tích nữa phải không?”
“Đúng thế đúng thế!”
“Chính là y, chính là y, trước đây ta cũng có mặt ở đó, vừa rồi nhất thời không nghĩ ra.”
“Ai…… ta còn cho rằng bị hồ yêu bắt về sẽ bị điều giáo gì đó một phen cơ.”
“Kết quả……cuối cùng là ai điều giáo ai nhỉ?”
Tin Kỳ Mặc tự cắt lông nhận lỗi, nương tử của y liền trở về lại nhanh chóng được lan truyền khắp lục giới, mà Thương Huyền cũng tiếp nhận chức vị chưởng môn, cũng trở về Kỳ phủ. Lũ lông xù trong Kỳ phủ hình như muốn làm hắn mệt ch.ết, bổ nhào tới bên cạnh hắn cọ cọ làm nũng, đòi vuốt lông, ầm ĩ hồi lâu mới yên tĩnh lại.
“Lũ lông xù đó không thể rời khỏi ngươi được.” Kỳ Mặc thật vất vả mới dỗ đệ đệ muội muội xong, đóng cửa lại đi tới bên cạnh Thương Huyền cười nói.
“Vậy còn ngươi?” Thương Huyền thản nhiên hỏi lại.
Kỳ Mặc đứng trước mặt Thương Huyền cúi đầu, một tay chạm lên mặt Thương Huyền, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu nói, “Ta…….. mới thật sự là người không thể rời khỏi ngươi.”
“Ừm……thực ra……ta cũng……..” Thương Huyền cười trả lời, ngay lập tức bị Kỳ Mặc kích động ôm hôn. Kỳ Mặc ôm lấy hắn, tựa như muốn khảm hắn vào lòng mình, hôn thật sâu, gắn bó giao triền, nhất thời khó chia lìa.
“Tiểu Huyền……chúng ta thành thân đi!” Kỳ Mặc rốt cuộc cũng buông hắn ra, nói.
“……Được.”
Kỳ Mặc lại ôm lấy hắn, hắn có thể cảm nhận được hắc hồ đang run rẩy, vòng ôm này rất chặt, tựa như sợ hắn biến mất. Thương Huyền cũng ôm lại y, thở sâu vài hơi, ngửi thấy mùi hương thanh lãnh trên người Kỳ Mặc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngày đó Kỳ Mặc và Thương Huyền thành thân vô cùng náo nhiệt, tân khách tới Kỳ phủ rất đông, ai cũng vỗ vỗ vai Kỳ Mặc trêu y chuyện y tự cạo lông, sau đó không khỏi khen ngợi y co được dãn được.
“Ai nha! Bằng hữu, chúc mừng chúc mừng nha! Hồi trước chỉ thấy ngươi lúc nào cũng trưng ra bộ mặt mốc meo, giờ thì cười đến không mở nổi mắt rồi nhé!” Lang Thần cũng tiến tới chúc mừng, lại đánh giá Thương Huyền.
Thương Huyền chỉ cười đạm mạc, bình chân như vại
(vững lòng)
, còn Kỳ Mặc lại kéo hắn ra sau lưng, dùng người mình chắn trước mặt hắn.
“Chậc, ngươi keo kiệt y như cha ngươi vậy.”
Vui đùa một hồi tới tận đêm khuya, trở lại “tân phòng”, đã thấy đống lông xù lăn qua lăn lại trên giường, hiển nhiên đã hạ quyết tâm chiếm lấy hỉ giường không thèm xuống, còn có một đống hồ bằng cẩu hữu của Kỳ Mặc, trực tiếp nhón lấy thức ăn lót dạ trong phòng.
“Này, nháo động phòng cũng đủ rồi chứ?” Kỳ Mặc nghiêm mặt, Thương Huyền lại lộ vẻ mặt hồ nghi, “Động phòng cái gì? Không phải trước kia ngươi đã động rồi sao?”
“…….Tiểu Huyền……..không phải mà?” Kỳ Mặc nhìn vẻ mặt tươi cười của Thương Huyền, trong lòng có cảm giác không ổn.
“Nếu tẩu tử đã lên tiếng, vậy thì Mặc huynh, chúng ta tiếp tục uống!” Các bằng hữu nói, trực tiếp lôi Kỳ Mặc đi.
“Này này này! Đừng có kéo ta! Các ngươi thật quá đáng! Sao có thể không cho ta động phòng tân hôn! Nương tử ~ Tiểu Huyền ~ bảo bối nhi ~”
“Đi thong thả, không tiễn.” Thương Huyền cởi hỉ bào trên người ta, thổi tắt nến đỏ, sao đó nằm lên giường, cùng ngủ với đám lông xù.
Chuyện cười lúc trà dư tửu lậu trong lục giới lại thêm một chuyện, Hắc Hồ Tiên Quân động phòng tân hôn không thành, còn bị khiêng ra tửu lâu, bị nương tử nhốt bên ngoài, không được vào phòng, chỉ có thể ngủ ngoài cửa. Thương Huyền, cũng nổi tiếng khắp lục giới, được xưng tụng là có thuật trị chồng, trở thành một nhân vật vang danh thiên hạ.
_Chính văn hoàn_