Chương 3
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Chỉnh sửa: nhoclubu
***
Xung quanh tối đen như mực, khiến Đồng Dao sợ hãi cực độ! Cả người nặng như đeo chì, xung quanh tràn ngập mùi mốc meo. Trái tim Đồng Dao đập thật nhanh, miệng lại không thốt được ra chút âm thanh nào.
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc…
Năm chữ này giống như bùa chú nổ vang xung quanh Đồng Dao, cô sợ sệt mở to hai mắt nhìn, nước Hồng Ngọc là cái gì, huỷ diệt nước Hồng Ngọc là sao…
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc…
Tiếng nói điên cuồng kèm theo không khí ẩm thấp thoáng biến ảo khôn lường, chui vào trong ngực Đồng Dao giống như có sinh mệnh, cả người cô bị co giật theo.
Năm chữ “huỷ diệt nước Hồng Ngọc” này, mang theo thù hận và thống khổ khôn cùng, khắc sâu vào tâm trí Đồng Dao, không có cách nào phai mờ.
Bỗng nhiên, trước mắt có tia sáng, Đồng Dao theo phản xạ lấy tay che mắt.
“Người đang đau lòng sao?”
Một giọng nam trong trẻo mang theo chút kiêu khích vang lên.
Đồng Dao nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông ở đối diện.
Hắn mặc một bộ trường bào bằng lụa màu đỏ tía, trên mặt có in hoa văn màu vàng nhạt, bên hông buộc đai lưng là chuỗi bạch ngọc dài. Mái tóc dài đen nhánh như tấm sa tanh buông xõa trên vai. Khuôn mặt kia, đẹp đến nỗi làm cho các cô gái đều nghẹt thở. Cả người hắn như được bao phủ bởi vầng sáng nhạt, khiến người khác nhìn liền không thể dời mắt.
Đồng Dao thoáng quên hết tất cả, bắt đầu cảm thán đấng tạo hoá thần kỳ biết bao, lại có thể đẽo gọt ra được một người đàn ông anh tuấn đến thế.
Từ làn da trắng tản ra thứ ánh sáng như bạch ngọc, đôi mắt hẹp dài như hai viên đá quý đen, thu hút lòng người. Nhưng hắn cũng không phải vì đẹp mà có vẻ nữ tính, ngược lại chỗ nào cũng lộ rõ phong độ đàn ông. Ngũ quan anh tuấn, làm cho người ta nhìn một cái liền không có cách nào quên được. Vẻ đẹp của hắn không có ngôn từ nào có thể miêu tả nổi, đồ vật đẹp trên thế gian này khi đặt bên cạnh hắn đều bị lu mờ.
Đồng Dao bị hớp hồn bới vẻ đẹp của người đó, cứ đứng sững sờ nhìn hắn. Người đàn ông đó nhếch miệng mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia khinh miệt. Đồng Dao không khỏi rùng mình một cái.
Hắn thong thả bước đến: “Đối với tất cả mọi chuyện, người định giải thích như thế nào đây, mẫu hậu?”
Cả người Đồng Dao chợt run lên.
Mẫu hậu? Mẫu hậu nào? Chẳng lẽ hắn đang nói chuyện với mình?
“Đủ rồi, Nhuận Ngọc. Dù sao chăng nữa, bây giờ ả cũng không còn là mẫu hậu của chúng ta. Hoàng đệ phải nhớ rõ thân phận.”
Bên cạnh truyền đến một giọng nam, diện mạo cũng có vài phần anh tuấn, chẳng qua khi đem so sánh với diện mạo tuyệt thế trước đó, quả thực có hơi bình thường.
Hắn ta mặc trường bào màu xanh, bên hông đeo bạch ngọc, mái tóc đen được buộc cao lên, đang ngồi ngay ngắn ở đó, vừa nhìn đã thấy là người có địa vị cao.
Vừa rồi trong mắt Đồng Dao toàn là vẻ tuấn tú của người đàn ông mặc trường bào đỏ tía, gần như quên hết mọi thứ, hiện tại mới phát hiện xung quanh thì ra có rất nhiều người ăn mặc quái lạ. Cả trái tim Đồng Dao sắp theo cổ họng nhảy ra ngoài. Đây là chỗ nào, cách ăn mặc của những người này, là kiểu gì đây… Một tiếng nổ vang lên chậm rãi trong đầu, đây chẳng phải cách phục sức tiêu chuẩn của thời kỳ Lương Chử sao?
Mới vừa rồi, rõ ràng cô còn đứng giữa phòng nghiên cứu, lại bị một nữ quỷ đeo mặt nạ làm sợ tới mức ngã vào cỗ quan tài, tiếp đó tỉnh lại thì đến nơi xa lạ này.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ lại là cảnh trong mơ?
Cô không tin, trừng mắt nhìn người đàn ông tuyệt mỹ trước mắt, hắn tên là Nhuận Ngọc…
“Đày hoàng hậu Hiền Trinh vào lãnh cung.” Người đàn ông mặc áo xanh lạnh lùng ra lệnh. Lập tức có hai thị vệ hùng hổ đi về phía Đồng Dao.
“Các người muốn làm gì?” Đồng Dao không rõ tình hình lắm, bắt đầu hét lên, “Lãnh cung nào? Tôi không muốn đến lãnh cung!”
“Hừ?” Trong mắt Nhuận Ngọc hằn lên một tia căm hận, “Mẫu hậu hạ độc phụ hoàng, hoàng đế của nước Chư Lương đã ch.ết trong tay người. Người quên nhanh như vậy sao?”
“Cái gì?” Đồng Dao ngây ngốc đứng tại chỗ, “Tôi… hạ độc? Đừng có đùa!”
Nhuận Ngọc mỉm cười lạnh lùng: “Ha ha, giả điên cũng là một biện pháp không tồi! Nhưng người phải nhớ rằng, nếu giả vờ phải giả vờ cả đời!” Hắn quay lưng đi, phất phất tay. Hai người vạm vỡ từ phía sau hắn bước ra, đưa tay chụp tới phía Đồng Dao.
Đồng Dao từng bước lui mạnh về sau.
“Thường ngày thấy mẫu hậu luôn hiền lành dịu dàng, hiện tại xem ra, vốn dĩ đều là giả bộ!”
Đồng Dao trừng mắt liếc hắn một cái.
Người này không có diện mạo tuyệt thế, nhưng tính cách quả thực ngang ngược.
“Đừng chạm vào tôi, muốn tôi tới nơi nào thì nói thẳng, tôi tự đi!” Đồng Dao cực kỳ giận dữ.
Nhuận Ngọc nheo mắt nhìn đoàn người áp giải Đồng Dao rời đi, ánh mắt phức tạp mang theo một chút nghi ngờ.
“Bãi giá.” Người đàn ông mặc áo xanh bình thản phất tay.
“Hoàng huynh Thấm Ngọc, đây là việc hệ trọng, chỉ đơn giản đày ả vào lãnh cung, há có thể bỏ qua?” Nhuận Ngọc nhíu mày.
“Hoàng đệ muốn như thế nào?”
Nhuận Ngọc thấp gọng, nói ra từng chữ rét đến thấu xương: “Mạng của ả phải chôn theo phụ hoàng!”
Thấm Ngọc bực bội nhíu mày: “Ả là thất công chúa của nước Hồng Ngọc, bắt ả tuẫn táng, chắc chắn nước Hồng Ngọc sẽ xua quân đột kích. Nước Chư Lương ta chỉ là một nước nhỏ, điều này nhất định sẽ mang đến tai ương ngập tràn!”
“Người hiền lành bị hϊế͙p͙ đáp, đạo lý này hẳn là hoàng huynh phải hiểu rõ. Chư Lương chúng ta tuy là nước nhỏ, nhưng ngay cả việc hoàng đế bị đầu độc, là việc hệ trọng lại phải nuốt giận. Sớm muộn gì cũng đi vào con đường vong quốc.”
“Đệ biết cái gì!” Thấm Ngọc tức giận phất tay áo, “Phụ hoàng đã băng hà. Hiện tại huynh là hoàng đế của nước Chư Lương. Việc này không tới lượt đệ làm chủ.”
Nhuận Ngọc tựa vào cạnh cửa, nhìn bóng lưng hắn đi xa, từ từ siết chặt nắm tay, bỗng nhiên bên môi lại nở một nụ cười khuynh thành: “Lên đường mạnh giỏi… hoàng thượng.”
Dọc đường, Đồng Dao xem xét xung quanh, máu toàn thân bắt đầu chậm rãi sôi trào.
Rốt cuộc đây là đâu?
Chẳng lẽ ở một góc xó xỉnh nào đó trên trái đất còn có không gian bị lãng quên ư, con người trong không gian này vẫn duy trì đời sống sinh hoạt của 5000 năm trước sao?
Hết thảy mọi việc, bao gồm mỗi một người hầu ở bên cạnh cũng khiến từng tế bào của Đồng Dao hưng phấn lên. Muốn chạy thật nhanh trở về nói với giáo sư Lưu, đây tuyệt đối là một phát hiện lớn!
Theo đoàn người qua bảy tám khúc ngoặt đến gần nửa giờ, đi qua một rừng cây ở trên đường, dễ nhận thấy đã ra ngoài cung. Đồng Dao thầm nghĩ, quốc gia này thật kỳ lạ, lãnh cung lại có thể bố trí ngoài cung. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ngôi nhà lớn tăm tối.
Một cung nữ lớn tuổi đang ngồi ngủ gật ở cửa, vừa thấy có nhiều người đến, lập tức run rẩy đứng lên, lấy ra một chùm chìa khoá mở cổng.
Nhìn qua cánh cửa cũ kỹ do bị huỷ hoại, bên trong tối om, tựa như miệng ma quỷ há ra, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nuốt người.
Đồng Dao chỉ cảm thấy phía sau bị người ta đẩy mạnh một cái, liền ngã vào bên trong. Sau đó là tiếng “phằng”, cánh cửa bị đóng lại, bên ngoài truyền tới tiếng khoá cửa lạnh băng.
Đồng Dao té xuống đất, đầu gối đập xuống, rất đau.
“Người không sao chứ?”
Một cô gái chạy tới bên cạnh, cuống cuồng đỡ Đồng Dao đứng lên.
“Không sao.”
Chỉ chốc lát, không biết từ nơi nào, cô gái lấy ra một chậu than, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu trtàn ngập cả gian phòng.
Đây chính là một gian phòng của người xưa, trên cột đá trắng có khắc hoa văn kỳ lạ, hai đầu có viết vài chữ tượng hình. Trên trần nhà hình vòm có khắc đủ mọi tư thế của các loại động vật.
Bức phù điêu bằng đá thật lớn trên vách tường, như là người có động tác kỳ dị. Khắp nơi trong phòng đều là côn trùng và mạng nhện lớn, như một phiên bản của động bàn tơ.
Đồ vật trong phòng ít đến đáng thương, giữa phòng đặt một cái bàn gỗ lớn, một chiếc giường kê sát tường, bên cạnh có một giá cắm nến bằng ngọc.
Ở góc phòng, có một thứ tương tự như bàn trang điểm, ở dưới có đặt một cái ghế.
“Hoàng hậu nương nương.” Cô gái run rẩy nhìn cô, hình như hơi sợ sệt. Cô gái này nhìn qua độ mười hai mười ba tuổi, nhìn không được khoẻ lắm, nhưng có vẻ rất lanh lợi. Tóc búi cao, mặc một bộ y phục bằng lụa, mang một đôi giày vải in hoa văn.
Đồng Dao chăm chú nhìn cô gái từ đầu tới chân, bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng…
“Nương nương, sau này chúng ta sẽ ở chỗ này sao?” Cô gái nhích lại gần Đồng Dao, hai mắt bắt đầu đỏ lên, “Đây chính là lãnh cung.” Nói xong, cô gái kia liền rớt nước mắt.
“Cô là ai? Đây là nước nào? Có thể nói cho tôi biết vị trí địa lý chính xác của nó không?” Đồng Dao gần như không thể khống chế sự kích động của mình, không kiềm chế được mà ôm lấy cánh tay cô gái.
Ai ngờ cô gái kia lại nhảy dựng lên một cách khoa trương, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu: “Nương nương tha tội, tha cho nô tỳ, đừng đánh nô tỳ.”
Đồng Dao có chút lơ mơ, chỉ thấy cô gái không ngừng dập đầu, da trên trán đều tróc ra.
“Đồ ngốc, mau đứng lên.”
Đồng Dao lập tức đi tới đỡ cô gái. Vén tay áo của cô, chỉ thấy trên cánh tay đầy vết bầm tím, vết bỏng, còn có rất nhiều vết kim châm to nhỏ.
“Trời ơi, là ai làm vậy?” Đồng Dao giận dữ hô to. Chỉ thấy vẻ mặt sợ hãi của cô gái đang nhìn chính mình, dùng sức cắn môi, có ch.ết cũng không nói.
Vì sao lại nhìn tôi?
Chẳng lẽ… là tôi…
Những thứ đó là do tôi làm?
Đồng Dao vội vã lắc đầu, buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Chuyện này, nhất định là có nguyên nhân, có lý do, bình tĩnh… Bình tĩnh… Nhất định phải làm cho rõ ràng… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Đừng sợ, trước tiên cô… ngươi đứng lên đi. Miễn là ngươi trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi… ta, ta sẽ không đánh ngươi.” Đồng Dao cố gắng dùng một giọng điệu mềm mỏng để nói với cô gái.
Cô gái kia nhanh chóng phủi bụi trên quần áo, đứng dậy ra sức gật đầu.
“Ngươi tên là gì?”
“A Ứng.”
Đồng Dao nheo mắt: “Ta tên là gì?”
“Nương nương, hôm nay người làm sao vậy?”
“Tóm lại ta hỏi, ngươi trả lời, đừng có hỏi nhiều như vậy là được. Ta tên là gì?”
“Người là hoàng hậu Hiền Trinh.”
“Ngươi nói ta là hoàng hậu?”
Tiếng nói của Đồng Dao bỗng chốc cao tới quãng tám, vẻ mặt không thể tin. Nhớ tới vừa rồi người tên là Nhuận Ngọc cũng gọi mình như vậy. Người đàn ông đẹp trai đó nhìn không ra tuổi, nhưng hắn gọi mình là mẫu hậu, khó có khả năng… Đồng Dao hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra quan sát bản thân mình.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy, Đồng Dao gần như muốn ngất đi! Mình lại có thể mặc váy lụa dài màu vàng kim nhạt, chiếc đai lưng màu đỏ buộc lại ngay eo, trên người mặc một bộ xiêm y bằng lụa mỏng màu vàng kim, nhìn qua vô cùng duyên dáng.
“Trời ơi, sao tôi lại ăn mặc thế này?” Đồng Dao cảm thấy mình sắp ngất xỉu.
A Ứng lo lắng nhìn Đồng Dao.
“A Ứng, rốt cuộc nơi này là đâu? Hay nói cách khác, đây là khu vực nào của Trung Quốc? Biết kinh độ và vĩ độ không?”
“Nương nương, đây là phía nam của nước Chư Lương.”
“Chư Lương?” Đồng Dao tỉ mỉ lục lọi trong đầu mình, nhưng làm thế nào cũng không tìm được khu vực nào của Trung Quốc có tên là “Chư Lương”.
“Nương nương, có phải chúng ta phải ở đây suốt đời không?” A Ứng nhìn xung quanh, viền mắt lại đỏ lên, “Nương nương, chúng ta có thể về nước không? Nương nương người có thể nói hoàng thượng đón chúng ta về không?”
“Hả? Về nước? Chư Lương không phải quê hương của ngươi?”
Đại não Đồng Dao nhanh chóng chuyển động.
Xem ra không chỉ có một quốc gia cổ, cô xác định bản thân đã xuyên không. Một loại cảm xúc buồn vui lẫn lộn dâng lên từ đáy lòng, là sinh viên của khoa khảo cổ, từ trước đến giờ cô luôn say mê với thời cổ, có thể đích thân thể hội cảnh tượng cổ đại là chuyện làm người ta phấn khích bao nhiêu.
Nhưng mà…
Khi chính mình thực sự đến nơi này thì cô lại tràn ngập mờ mịt và sợ hãi đối với mọi thứ..
“Nương nương, hôm nay rột cuộc người làm sao vậy?” A Ứng sửng sốt, bỗng nhiên khổ sở khóc lên, “Quốc gia của chúng ta là nước Hồng Ngọc, nương nương là thất công chúa của nước Hồng Ngọc, công chúa Lãnh Hương!”
Hồng Ngọc? Vừa nghe đến hai chữ này, Đồng Dao lập tức hét lên một tiếng rồi té xuống đất, dùng sức ấn ngực, đau đến mức không thể đè nén.
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc…
Một loạt lời nguyền lập tức phát ra từ giữa ngực Đồng Dao.
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc…
Không hiểu thế nào mà thù hận mãnh liệt lập tức lại khuếch tán vào từng tế bào trong cơ thể Đồng Dao, chui vào mạch máu của cô, xâm nhập vào xương tuỷ của cô…
“Tại sao… Tại sao? Tại sao lại hận đến vậy? Tại sao muốn huỷ diệt!” Đồng Dao thống khổ ôm đầu, quằn quại trên mặt đất.
“Người làm sao thế? Người đang nói chuyện với ai? Nương nương… Người đừng làm nô tỳ sợ!” A Ứng chứng kiến Đồng Dao bỗng nhiên mất đi lý trí, sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
Cho ngươi mượn tay, huỷ diệt nước Hồng Ngọc, vì ngươi… cũng là vì ta… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc! Toàn bộ linh hồn sắp thống khổ đến ch.ết… khiến cho hận thù của ta tràn ngập linh hồn ngươi, làm cho lời nguyền của ta xuyên qua suy nghĩ của ngươi… Ở lại đi… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… huỷ diệt hoàn toàn…
“Á—”
Đồng Dao hét đến khàn cả giọng, suy sụp ngã xuống, mất đi ý thức.