Chương 5

*Chuyển ngữ: Cỏ dại*
*Chỉnh sửa: nhoclubu*
*****
Ở trong lãnh cung một thời gian, lúc bắt đầu tinh thần của Đồng Dao còn hưng phấn, nhưng dần dần sự sợ hãi càng lúc càng sâu. Chẳng lẽ thực sự không trở về được?
Chẳng lẽ phải ở lại mấy ngàn năm trước cả đời, bị nhốt ở đây cả đời hay sao?


Nhưng vào lúc này, cánh cửa cũ nát “rít” một tiếng mở ra, một luồng ánh sáng mạnh từ bên ngoài chiếu vào.


Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một đám người ăn vận chỉnh tề. Còn thấy Nhuận ngọc đứng ở trước mặt, diện mạo khôi ngô xuất chúng có thể khiến người khác ngừng thở. Nhưng trên mặt hắn mang theo nụ cười mỉm, làm cho Đồng Dao lạnh thấu xương.


Một tùy tùng theo sau Nhuận Ngọc bước tới: “Hoàng đế Chư Lương đã cưỡi hạc về miền cực lạc, mà tuổi của hoàng hậu Hiền Trinh lại đang xuân sắc, được thái tử Thấm Ngọc yêu mến, nên gả cho thái tử Thấm Ngọc làm thê.”


Đồng Dao vừa nghe nhất thời choáng váng. Hoàng hậu Hiền Trinh chính là mình, trước đây gả cho cha, cha mất lại gả cho con trai?
Mặc dù là 4000 năm trước, họ hàng gần có thể lấy nhau, nhưng không thể lấy mẹ làm vợ được!


Vẻ mặt Đồng Dao nghi hoặc nhìn Nhuận Ngọc, nhưng chỉ thấy một nụ cười lãnh đạm trên mặt hắn…
ch.ết tiệt, rốt cuộc đây là cái xã hội gì đây? Lần đầu cảm thấy bản thân xui xẻo như vậy, sao lại có thể chạy đến cái bộ tộc hoang dã lạc hậu vô sỉ này chứ…
Đồng Dao cắn chặt môi.


available on google playdownload on app store


“Thỉnh nhị hoàng tử Nhuận Ngọc hành lễ thúc tẩu!” Tên tùy tùng kia lớn tiếng nói.
Nhuận Ngọc cụp mắt xuống, bước từng bước về phía Đồng Dao.
“Làm… gì vậy….” Đồng Dao không thể không lui về phía sau từng bước.


Nhuận Ngọc đứng yên trước mặt cô, đột nhiên cúi người quỳ xuống, cung kính dập đầu với Đồng Dao.


“Hả? Khỏi cần…” Đây cũng quá khoa trương đi. Đồng Dao định đưa tay ra đỡ, đúng lúc Nhuận Ngọc ngẩng đầu. Trong nháy mắt, cô thấy ánh mắt đen tối của Nhuận Ngọc lộ ra tia sát ý khắc cốt ghi tâm, sợ tới mức tay dừng ở giữa không trung không dám chạm vào hắn.


“Nhuận Ngọc cung nghênh thất công chúa hồi cung.” Nhuận Ngọc đứng thẳng dậy, mỗi một lời nói ra còn lạnh hơn băng.
Phía trước có mấy tùy tùng dẫn đường, Đồng Dao đi ở giữa, Nhuận Ngọc đi bên cạnh cô, A Ứng ở phía bên kia. Đằng sau còn một đoàn người thật dài đi theo.


Nếu bây giờ cô nói với mọi người, cô hoàn toàn không phải thất công chúa, đoán chừng sẽ không ai tin. Chẳng lẽ cứ theo chân bọn họ hồi cung như vậy sao? Sau đó gả cho Thấm Ngọc, cả đời ở trong cung…


Tuyệt đối không thể nào! Nhuận Ngọc và Thấm Ngọc đã sớm cho rằng cô là kẻ thù giết cha, nhưng tại sao Thấm Ngọc lại còn muốn lấy cô?


Khoé mắt Đồng Dao chăm chú nhìn Nhuận Ngọc, có một điều chắc chắn, quả thực Nhuận Ngọc hận cô tới thấu xương, bất cứ lúc nào cũng có thể giết cô. Tuy rằng hiện giờ có nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, nhưng tiến cung tuyệt đối là con đường ch.ết…


Dọc theo đường đi, Đồng Dao đã lấy cớ đi vệ sinh hai lần. Nhưng mỗi lần ít nhất cũng có năm cung nữ đi theo, nhìn đi nhìn lại, một chút cơ hội bỏ trốn cũng không có.
“Ta phải đi một chút…” Đồng Dao lại giơ tay lần nữa.


“Nương nương, người làm sao nữa rồi? Đã là lần thứ ba…” A Ứng lo lắng nhìn Đồng Dao.
“Uống nhiều nước quá…”
Năm cung nữ lại đi cùng với Đồng Dao… A Ứng nhìn bóng dáng Đồng Dao đi xa, nhíu mày: “Rõ ràng hôm nay chưa uống ngụm nước nào mà…” Nhuận Ngọc nhíu mày, cười khẽ.


Nhà xí chỉ dùng một tảng đá để dựng nên, diện tích rất nhỏ, phía trước có một cái cửa sổ, phía sau một cái cửa chắn. Đồng Dao ở bên trong gấp đến độ đi lòng vòng.
Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…


Không gian nhỏ hẹp, có hai người đứng ở cửa, ba mặt còn lại đều có một người, trừ khi tung nóc lên, nếu không cho dù có cánh cũng không thể bay.


Đồng Dao thò đầu nhìn ra ngoài. Cung nữ đứng ngoài cửa nhìn thấy cô, còn gật đầu với cô. Xong rồi… Đồng Dao vô cùng thất vọng, dọc theo đường này chắc chạy không thoát, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác…


Đợi khoảng mười phút, Đồng Dao mới vô cùng bất đắc dĩ đi ra. Vừa bước ra ngoài, thì đá phải thứ gì mềm mềm.
Cúi đầu nhìn xuống, một mùi máu tươi nồng nặc xộc tới, hai cung nữ kia nằm dưới đất, bùn đất ở bên cạnh đều bị máu tẩm thành màu đen.


Đồng Dao thất kinh, vội vàng lấy tay bịt miệng. Cô chạy qua hai thi thể đó, nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy những cung nữ khác cũng bị cắt đứt cổ họng, nằm bên cạnh.
Đồng Dao thấy chân mình bủn rủn. Rốt cuộc ai đã giết bọn họ?


Lại có thể ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có. Cô nhìn xung quanh bốn phía, hung thủ rất có thể vẫn còn ẩn nấp ở đâu đó. Cô nín thở, không quay về mà chạy vào sâu trong rừng…
“Cái gì? Thất công chúa trốn rồi?” Thấm Ngọc vừa nghe liền bị doạ đến toát mồ hôi lạnh.


“Nhuận Ngọc hành sự bất lực, xin hoàng huynh thứ tội.”
“Ngươi…” Thấm Ngọc túm cổ áo Nhuận Ngọc, ánh mắt vô cùng phức tạp, “Ả chỉ là phụ nữ, lại có năng lực trốn thoát khỏi tay ngươi sao?”
“Hoàng huynh thứ tội!”


Thấm Ngọc rút thanh đoản kiếm ở bên hông, đâm một nhát vào vai phải của Nhuận Ngọc: “Phải tìm được thất công chúa trước ngày đại hôn. Diệt khẩu hết toàn bộ những người hôm nay đi theo, chuyện này nhất định không thể để lọt ra ngoài. Nếu như không tìm được thất công chúa, ta liền trói ngươi lại giao cho nước Hồng Ngọc thỉnh tội.”


Nhìn thấy máu từ bả vai chảy xuống, Nhuận Ngọc thản nhiên nở nụ cười.
Chạy được vài giờ, đầu Đồng Dao cũng đổ đầy mồ hôi, thể lực cạn kiệt. Trông thấy phía trước có một con sông nhỏ, cô cẩn thận đi tới, cúi đầu xuống rửa mặt.


Nhìn thấy bóng mình lờ mờ dưới sông, giống quá, khuôn mặt xinh xắn hoàn hảo, đôi mắt to đen, mũi thẳng, mặc dù nhìn qua ít hơn mình vài tuổi. Nhưng không thể phủ nhận thất công chúa và mình có bộ dạng giống nhau như đúc.


Đồng Dao nhanh chóng cởi bỏ đai lưng màu đỏ, cảm thấy tinh thần sảng khoái ngay tức khắc.


Bỗng nhiên Đồng Dao nhìn thấy cách đó không xa có một phụ nữ mặc bộ đồ bằng vải bố, đang giặt quần áo ở đó. Mắt Đồng Dao sáng lên, lập tức đi tới, nói muốn đổi quần áo của mình cho cô. Người phụ nữ vừa thấy trang phục lộng lẫy của Đồng Dao, lập tức đồng ý, giống như nhặt được món hời lớn.


Đồng Dao thay áo vải bố màu xanh cùng váy dài, mỉm cười hài lòng. Trang phục này tuy đơn sơ, nhưng đối với việc trốn chạy mà nói, sẽ rất phù hợp, vừa thuận tiện vừa thông thoáng, cũng không gây chú ý.


Nhìn thấy người phụ nữ mặc trang phục vừa đổi lấy được, đang ngắm nghía bóng mình ở bờ sông, Đồng Dao mỉm cười, xoay người rời đi. Bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gió gào thét xẹp qua, nhìn lại, chỉ thấy một mũi tên bắn trúng lưng người phụ nữ kia, ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có, rơi thẳng xuống sông, nhanh chóng chìm nghỉm.


Đồng Dao sợ tới mức té xuống đất, vội vã che miệng lại, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Gần như là ngã vào giữa bụi cây bỏ chạy…
Không còn nghi ngờ gì nữa, chính mình đang bị truy sát, mà người phụ nữ ấy, nghiễm nhiên  trở thành kẻ ch.ết thay cho mình!


Đồng Dao ở trong rừng sau, chạy liên tục trong vài ngày. Cô sợ bị người khác phát hiện, cả ngày thần kinh căng thẳng cao độ, tưởng chừng sắp nổ tung. Cô khát thì uống nước sông, đói thì hái quả ăn, buổi tối mệt mỏi thì tìm bọng cây để nghỉ ngơi.. Mấy ngày này, cô chỉ biết chạy thục mạng, muốn thoát khỏi nước Chư Lương, muốn trốn tránh sát thủ.


Nhưng cô chỉ biết vị trí đại khái của nước Chư Lương là nằm ở phía Nam, đành phải đi về phương Bắc. Nhưng rốt cuộc ở phía Bắc là nước nào… Cô cũng không biết.


Mỗi buổi tối, ý niệm kinh khủng kia lại không ngừng thúc giục cô, muốn cô huỷ diệt nước Hồng Ngọc. Sự thống khổ không tên ở giữa lồng ngực cô cứ khuếch tán ra, nhưng cuối cùng cũng không cách nào thoát khỏi ý niệm mạnh mẽ đó.
Hủy diệt nước Hồng Ngọc…


Nhưng bây giờ ngay cả nước Hồng Ngọc ở đâu cô cũng không biết, nói gì tới chuyện huỷ diệt…
Giữa trưa, mặt trời lên cao, đi chưa được vài giờ, Đồng Dao đã nóng không chịu nổi.


Ôi… Những ngày tiếp theo, phải sống thế nào đây? Đồng Dao than thở, ngồi dưới bóng cây, thuận tay sờ bụi hoa nhỏ ở bên cạnh, lá cây lông lá nhìn trắng mịn, nhưng lại có sức sống rất kiên cường.
Dần dần, Đồng Dao không ngăn được mệt mỏi, mí mắt ngày càng nặng.


Bỗng nhiên, một mũi tên bay đến, đâm vào chân cô.
“Á!”
Đồng Dao cảm thấy một cơn đau buốt như kim châm muối xát, hét lên một tiếng rồi té xuống đất.
Đáng ch.ết, lại là tên!
“Có gian tế—” Xa xa truyền đến một tiếng rống. Hai cung thủ mặc áo giáp chạy nhanh về phía Đồng Dao.


Đồng Dao nhất thời nỏng nảy, nhất định không thể bị người khác nhận ra! Dưới tình thế cấp bách, cô nhìn xuống bụi hoa nhỏ trên đất. Nếu nhớ không lầm, loại hoa nhỏ này tên là dương địa hoàng, là cây thuốc Đông y có tác dụng mạnh, lá cây có lông chứa độc tính.


Đồng Dao bất chấp nguy hiểm, vặt một nắm lá cây nhai trong miếng cho nát sau đó bôi lung tung lên mặt mình, tiếp đó xé một mảnh áo, bọc mái tóc và khuôn mặt của mình giống như gói bánh chưng.
Hai cung thủ xông về phía Đồng Dao lôi cô đi. Do bị trúng tên khiến Đồng Dao đau đến sắp phát khóc.


Một đội kỵ binh đứng đằng xa, người dẫn đầu mặc bộ giáp lớn màu ngọn lửa. Hai cung thủ áp giải Đồng Dao tới trước mặt thủ lĩnh, ném xuống đất.
“Gian tế nước nào, vì sao xông vào cấm địa?”


Người mặc giáp đỏ đội mũ sắt, cưỡi trên một con tuấn mã màu đỏ sẫm, lộ ra vẻ oai phong lẫm liệt. Mà giọng nói trầm ổn rõ ràng kia, dường như nghe có phần quen thuộc.
“Tiểu nữ không phải là gian tế.” Đồng Dao cắn răng nói.


“Cho dù là dân của nước Chư Lương, cũng không được tự tiện xông vào khu sắn bắn của hoàng thất. Rốt cuộc ngươi có thân phận thế nào!”
Trời đất… Đây là khu săn bắn của hoàng thất nước Chư Lương, lẽ nào mình vẫn chưa chạy ra khỏi nước Chư Lương sao?


“Thủ lĩnh, người này chạy đến biên giới Chư Lương, đích thị là gian tế của nước Hồng Ngọc. Vừa rồi bị thần bắt được, chắc chắn nước Hồng Ngọc sẽ không thừa nhận. Chi bằng trực tiếp giết ả, cũng được hả giận.” Một cung thủ ở bên cạnh đề nghị.


“Không, tiểu nữ thật sự không phải gian tế của nước Hồng Ngọc!” Đồng Dao vừa nghe, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Người mặc giáp đỏ rút mạnh một mũi tên ra, lắp vào cung, ngắm vào gáy Đồng Dao.
Đồng Dao sợ đến ngơ ngác, kinh hoàng nhìn mũi tên lạnh giá kia.


Dưới tình thế cấp bách, trong lòng chợt có kế, xem ra chỉ có thể đánh cược một phen: “Mũi tên này của các người, căn bản không có lực sát thương.”
Động tác của người mặc giáp đỏ hơi ngừng lại.


Đồng Dao nuốt một ngụm nước miếng, buộc mình phải tỉnh táo: “Mũi tên các người sử dụng, hình dẹt, nên sửa lại thành hình tam giác. Lực cản lớn, cự ly bắn cũng gần, gặp phải gió lớn rất dễ chệch hướng. Nếu khoảng cách xa hơn một chút, cho dù bắn trúng mục tiêu, cũng không có khả năng một tên liền mất mạng, nhiều nhất chỉ có thể làm mục tiêu bị thương mà thôi.” Đồng Dao chỉ chỉ vào chân mình. Máu tràn ra miệng vết thương đã bắt đầu đông lại, vết máu đỏ sậm khiến Đồng Dao không khỏi nhíu mày, cố nén đau đớn tiếp tục nói, “Người xem, mũi tên chỉ đâm vào một chút. Nếu cải thiện thêm mũi tên này, nhất định có thể xuyên qua vật thể, không sai.”


Cả người Đồng Dao khẩn trương nhìn người mặc giáp đỏ, vài giây sau tay cầm cung tên của hắn, chậm rãi hạ xuống.


Đồng Dao vừa thấy cơ hội đến, lập tức quỳ xuống: “Không gạt thủ lĩnh đâu, phụ thân của tiểu nữ là thợ rèn binh khí, thực sự không phải là gian tế gì đó. Chỉ cần thủ lĩnh bằng lòng cho tiểu nữ một con đường sống, tiểu nữ sẽ nói cho người phương pháp cải tiến mũi tên!”


“Thủ lĩnh, không thể tin ả.”
Cung thủ ở bên cạnh vừa mới mở miệng, người mặc giáp đỏ vung tay lên, hắn lập tức ngậm miệng.
“Tạm thời giữ lại cái mạng của ngươi. Nhưng ngươi phải giúp đội của ta cải tiến binh khí.” Người mặc giáp đỏ chậm rãi thu lại cung tên.


“Nếu thủ lĩnh để lại mạng cho ngươi, ngươi cũng phải lộ mặt thật với người.” Nói xong cung thủ bên cạnh đưa tay vén miếng vải buộc trên đầu Đồng Dao.


Đồng Dao vội vàng quỳ rạp xuống trước mặt thủ lĩnh: “Lúc nhỏ mặt tiểu nữ bị bỏng, cực kỳ xấu xí, cũng không có can đảm để lộ mặt thật của mình. Xin thủ lĩnh phá lệ một lần, cho phép tiểu nữ che mặt.”
“Cho phép ngươi che mặt, đứng lên mà nói.”


“Tạ ơn thủ lĩnh!” Đồng Dao thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đứng lên.
Người mặc giáp đỏ bắn ra ánh nhìn sắc nhọn, đột nhiên đưa tay giật mạnh tấm vải bố quấn quanh mặt Đồng Dao. Cô sợ hãi kêu lên—


Người mặc giáp đỏ chậm rãi tháo mũ sắt trên đầu mình xuống, đôi mắt như chim ưng hau háu nhìn cô.
Bởi vì kích thích của độc tính, da mặt của Đồng Dao đã trở nên cháy khét, ngũ quan cũng sưng lên.


Cùng lúc này, Đồng Dao cũng sững sờ ngay tại chỗ, mũ sắt vừa tháo xuống hiện ra diện mạo tuyệt thế, là nhị hoàng tử Nhuận Ngọc.
“Ngươi tên gì?” Nhuận Ngọc nheo đôi mắt hẹp dài, dường như vẻ mặt có hơi bất ngờ, mày hơi nhăn lại.
“Tiểu nữ… Đồng Dao…”
Nhuận Ngọc gật đầu.






Truyện liên quan