Chương 33
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Tuy trong lòng Hác Di không bằng lòng, nhưng không thể công nhận, khả năng của Đồng Dao khiến nàng kinh ngạc. Tất cả các quy tắc thông thường đều bị phá bỏ, khái niệm mới này đã đập tan nguyên bản của ca vũ. Mỗi một lần Đồng Dao cải cách và chỉnh đốn, mỗi đề nghị được nêu ra, Hác Di không kịp nhìn, nhưng cũng không khỏi khâm phục Đồng Dao.
Đồng Dao hát chính, ba người còn lại hát bè, khó có thể tưởng tượng nổi hiệu quả lại tốt như vậy. Mỗi động tác vũ đạo cô chỉ ra, độ khó tăng lên rất nhiều. Trong tay mỗi vũ công còn có thêm đạo cụ là dải lụa, từ xa nhìn lại hiện ra vẻ quý phái lộng lẫy.
“Quy mô, có lớn quá không?” Hác Di đứng bên cạnh nói, tuy là rất hoàn hảo, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Đồng Dao cười: “Nô tỳ còn cảm thấy chưa lớn lắm, hiệu quả chủ yếu là từ ca vũ. Không khoa trương, thì ca vũ không còn cần thiết.”
Hác Di khẽ hừ một tiếng, đành phải thoả thuận.
“Các ngươi hãy đem mấy gương đồng đi đánh bóng, ánh sáng phải ngắm chuẩn, sau đó chiếu vào người hát chính. Đúng rồi ở bên kia…”
Hác Di không hiểu chuyện gì: “Sao phải giơ lên?”
“Ha ha, ở trên đài, Hác Di cũng nhìn thấy. Chúng ta cần phải có một vũ điệu hoàn hảo nhất, cần có ánh sáng tốt nhất!”
Đồng Dao liên tục bộc phát ra các ý tưởng để làm, Hác Di càng nhìn, càng không hiểu. Nhưng hiện tại nàng rất khâm phục Đồng Dao, day hai bên thái dương, đi xuống một bên, khẽ cười tự giễu: “Ai… Chẳng lẽ mình đã già rồi sao…”
Đồng Dao cố gắng chống lại các ý niệm mạnh mẽ trong lòng, đối với cô mà nói bận rộn đúng là một niềm vui. Nếu ở một mình trong phòng, cô lại nhớ tới Nhuận Ngọc. Vừa nghĩ đến mùi của hắn, Đồng Dao đã cảm thấy không thở được. Đã mất đi Nhuận Ngọc, hơn nữa cô còn phải lấy được lòng hoàng tử nước Cúc Lương… Tất cả mọi việc, chỉ là trong suy nghĩ cô cũng không muốn. Đi một bước tính một bước, ta muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc…
Hác Di thấy bộ dáng liều mình làm việc của Đồng Dao, cũng không chịu nổi, “Dừng lại!”
Đã hai ngày nay các cung nữ bị Đồng Dao đày đoạ hết mức, Hác Di ra lệnh, ai cũng giống như vớ được sợi dây cứu mạng.
“Sao vậy, Hác Di? Tại sao lại dừng lại?”
“Ngày mai là ngày biểu diễn, ngươi đã từng nhìn qua mặt mình chưa?” Hác Di nhíu mày
“......”
“Mặt ngươi tái nhợt thế kia, ngày mai lên đài thế nào được?”
“Nhưng, mọi người vẫn cần phải tập luyện…”
“Đủ rồi, ngủ một canh giờ, sau đó, ta sẽ sai người tới gọi ngươi!”
“Nhưng......”
“Im miệng! Đi xuống!” Hác di có phần tức giận.
Đồng Dao sửng sốt, chỉ nhấp môi, đi về phòng.
“Các ngươi thất thần làm cái gì? Tiếp tục luyện ——! Nếu ngày mai xảy ra chuyện gì, là tội ch.ết!” Sau lưng truyền đến tiếng hét của Hác Di.
Vừa đi ra khỏi phòng, Đồng Dao bỗng phát hiện ra hoá ra cô đã mệt đến thế này rồi, chân sưng hết lên. May mắn Hác Di cho cô nghỉ ngơi, nếu không với sự phấn khích này, nhất định cô sẽ dốc sức làm việc, nói không chừng ngày mai còn chưa gặp mặt hoàng tử, đã ngất xỉu rồi.
Đồng Dao không trở về phòng, cô đi ra ngoài, qua khu ở của đội ca vũ, đi về phía hoa viên… Vì sao lại muốn đi tới hướng đó? Bởi vì mùi hương hoa quế sao? Đồng Dao khẽ cười, nhưng hoa quế vẫn cứ là hoa quế, vĩnh viễn không phải là Nhuận Ngọc…Nhuận Ngọc, ngươi đã có niềm vui mới, còn có thể nhớ tới ta … Trong lòng Đồng Dao đau như dao cắt!
Đi tới, chỉ thấy trước mắt là màn sương trắng xoá từ từ bốc hơi lên, giống như đang mơ, lại gặp yêu tinh.
Vẫn là cái bóng cao lớn kia, vẫn là mái tóc dài ấy, cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ tung bay. Hắn tựa người vào thân cây, nhìn đám mây lững lờ trôi, mấy con bướm xanh xinh đẹp đậu trên vai hắn, đầu gối hắn. Không nghĩ trên đời còn có cảnh đẹp tới vậy.
Đồng Dao không tới gần, chỉ ngồi ở xa. Phía trước yêu tinh, thế giới của hắn giống như chốn tiên cảnh. Dường như những người trần tục không nên đi phá vỡ thế giới của hắn…
Yêu tinh cầm một cành cây vẽ trên đất, sau đó nhẹ nhàng bỏ xuống. Ánh nắng chiếu vào người hắn, hắn hơi nhíu mày, tựa như đang ngủ. Nhìn hắn có cảm giác an tâm vô cùng.
Bỗng từ xa có tiếng bước chân, mấy con bướm trên người yêu tinh bay mất. Yêu tinh cũng tỉnh lại, nhìn về phía xa, có hai cung nữ đi tới. Yêu tinh đứng lên, đi về phía rừng cây, dần ẩn mình trong làn sương trắng.
Đồng Dao có chút giận dữ, hai người kia tới hù doạ làm yêu tinh chạy mất. Cô không kiềm chế được đi tới chỗ yêu tinh ngồi, hắn giống như là không khí, đi rồi không hề lưu lại chút vết tích, xung quanh thanh tịch tĩnh mịch. Có cành cây bên cạnh cây cổ thụ, là cành cây mà yêu tinh đã cầm trong tay, trên mặt đất có nét vẽ.
Gạt những chiếc lá khổ rơi lả tả trên mặt đất, trên mặt đất, có mấy chữ, “Ta muốn biết tên của nàng…”
Đồng Dao khẽ cười, xem ra trong lòng yêu tinh có băn khoăn…
Một lúc sau, Đồng Dao trở về đội ca vũ. Hác Di đành chịu lắc đầu, biết cô sẽ không nghe lời đi ngủ. Quên đi, nói cũng vô ích. Hác Di ra lệnh, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, điều chỉnh sau đó tiếp tục tập luyện.
Đồng Dao vốn ít nói, ngoại trừ công việc ra, gần như cô không tiếp xúc với họ. Nếu không có Hác Di ở đây quản lý, vẻ mặt mọi người cũng sẽ không vui tươi với cô.
Đồng Dao cũng hiểu rõ, chỉ đứng ở góc phòng không nói chuyện với họ. Nhưng đại sảnh của đoàn ca vũ rộng lớn, thính lực của Đồng Dao lại tốt. Đồng Dao không phải cố ý, nhưng mỗi lời họ nói ra nghe rất rõ.
“Này, chuyện của hoàng tử ngươi đã nghe gì chưa?”
Chuyện gì?”
“Nghe nói hoàng tử đã từ chối mười vị thiên kim tiểu thư mà bệ hạ chọn.”
“Không thể nào? Lựa chọn của bệ hạ chắc chắn không sai. Chẳng lẽ là chướng mắt lắm sao?”
“Làm sao có thể chứ, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa, làm gì có chuyện chướng mắt. Hoàng tử nói muốn tuyển một cung nữ ở trong cung!”
“Cái gì? Vậy… chúng ta có hy vọng?
“Đúng vậy.”
Trong lòng Đồng Dao nổi sóng, muốn tuyển cung nữ. Nếu đây là thật, vậy thì tốt quá, cơ hội càng cao hơn.