Chương 63
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Cả nước Cúc Lương ngổn ngang như công trường đang trong giai đoạn thi công, không còn vẻ sợ hãi trên gương mặt mọi người, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng.
Mỗi người đều mang theo tâm trạng mất mát, nhìn lên trời xanh, cùng tin rằng những người đã ch.ết đang ở trên trời, những người còn sống mang trên mình nỗi nhớ vô hạn…
Ngày ấy sau khi Bắc Minh Quân rời đi, buổi tối hạ lệnh cử xe ngựa ép Đồng Dao về cung, nói là tình hình bệnh dịch đã được khống chế, thất công chúa là sứ thần, không được ở lại khu bệnh dịch.
Trái lại, trong lòng Đồng Dao rất bất an.
Cuối cùng bệnh ôn dịch đã được kiểm soát, nước Cúc Lương sẽ không bị huỷ diệt, cô có thể thở dài một hơi, nhưng tại sao giờ đây cô lại cảm thấy kích động như vậy…
Vũ Quân… Có khoẻ không… Kỳ lạ, chính cô từng mong có hắn bên cạnh, giờ đây lại không có cảm giác chờ mong. Bởi vì…Nhuận Ngọc sao?
Cô lắc đầu, cười khổ, đã không thể gặp lại, không bằng quên hết đi.
Quên đi......
Ngực trống rỗng, tim của cô, dường như đã biến mất…
Đồng Dao yên lặng nhìn khối bạch ngọc trên cổ tay——
Ha ha, Nhuận Ngọc, chàng có biết chuyện tàn nhẫn nhất chàng đã làm với ta là chuyện gì không?
Khi ta cần chàng, yêu chàng, lúc ta nhớ chàng, chàng không mảy may suy nghĩ mà đẩy ta ra, thậm chí còn giẫm đạp lên miệng vết thương của ta. Mà giờ đây, ta đã từ bỏ, đã không muốn tiếp tục yêu chàng, chàng lại trao tình yêu của mình cho ta.
Mà ta vĩnh viễn không còn khả năng quay đầu lại nữa… Ta đã đi vào đường cùng, lúc này chàng mới cho ta chút ánh sáng, chỉ làm cho ta đau đớn hơn trước khi ch.ết mà thôi.
Nhuận Ngọc… Tại sao chàng lại tàn nhẫn như vậy?
Trở lại cung, đã là nửa đêm, bầu trời tối đen vô tận, giống như tâm tư trống rỗng của Đồng Dao—— không có trăng, chỉ có mây đen…
Chậm rãi xuống xe, khẽ ngẩng đầu, liền trông thấy người ấy—— nhẹ nhàng như gió, dịu dàng như ánh trăng… Mái tóc dài tung bay trong gió, đôi mắt màu hổ phách bị che phủ bởi một tầng sương mù. Khuôn mặt giống như miếng bạch ngọc được khảm một cách hoàn mỹ, áo bào trắng trông hắn huyền ảo tới mê người.
Trái tim bị kiềm nén rất lâu, trong nháy mắt như được mở ra.Vũ Quân… Đồng Dao duỗi hai tay, đi tới gần.
Vũ Quân nheo mắt, hàng lông mi dài run rẩy, vươn ngón tay lạnh lẽo nắm chặt lấy tay cô.
Khoảnh khắc chạm vào nhau, mọi đau đớn trong lòng đều biến mất. Ôm chặt lấy nhau, không muốn buông ra.Vũ Quân… Vẫn dịu dàng như vậy.
Nhuận Ngọc cúi mặt, nhìn không trung tối tăm ngoài cửa sổ, trong lòng đau không thể chịu nổi. Hắn đã đứng ở đây vài canh giờ, không nhúc nhích, cảm giác nghẹt thở và sốt ruột.
“Đã ở đây, sẽ không rời đi được.. Mất rồi, sẽ không về được nữa…”
Nhuận Ngọc không hiểu, cũng không thể chấp nhận.
Những lời này thật sự là Đồng Dao nói sao? Không có khả năng… Làm sao nàng có thể rời khỏi hắn, nàng yêu hắn, làm sao nàng có thể lựa chọn rời xa hắn…
Nhuận Ngọc nắm chặt tay thành quyền run rẩy. Chẳng lẽ nàng thật sự buông tay, thật sự muốn rời bỏ ta sao? Thật sự nàng và Vũ Quân đã… có con…
Trái tim lại bị giật mạnh, Nhuận Ngọc nổi giận hét lên, điên loạn đấm mạnh vào tường.
Tất cả người hầu đều sợ hãi chạy ra ngoài, rụt rè đứng ngoài cửa, nghe tiếng vỡ trong phòng, sợ tới phát run, nhưng không ai có dũng khí đẩy cửa đi vào!
“Người đâu——” trong phòng lại có tiếng hét lên giận dữ, “Truyền lệnh của ta, thừa tướng, đại tướng quân, quân sư, thần quan, tất cả vào cung ngay lập tức!”
“Tuân lệnh!”
Nhuận Ngọc nheo mắt, vẻ mặt âm hiểm, từng chữ nói ra như khắc cốt ghi tâm: “Nước Cúc Lương—— ta muốn các ngươi phải ch.ết!”
Thời gian không dài, nhưng trong lòng Đồng Dao, Vũ Quân ở ngay trước mắt mà cảm giác thật hư ảo như cách xa cả đời. Có nhiều điều muốn nói, có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hai người vẫn lặng lẽ nhìn nhau, nói không nên lời…
Nhưng Đồng Dao cảm thấy quá mệt mỏi, không còn khả năng chấp nhận một tình yêu khác nữa, giữa hai người đều tồn tại một lá chắn trong suốt, cho dù hai tay nắm rất chặt, cũng không thể nào vượt qua được.
Vũ Quân kéo tay cô, nhìn miếng ngọc quấn trên cổ tay, không khỏi nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Không có gì.” Đồng dao có chút xấu hổ, rút tay về.
Vũ Quân lại kéo tay Đồng Dao lại, vẻ mặt khác thường, nghiêm túc nói: “Miếng ngọc này không tầm thường, không phải của nước Cúc Lương.”
“Được rồi, không có gì.”
“Nước Cúc Lương cũng chế tác ngọc, nhưng độ trắng của miếng ngọc này khác biệt quá nhiều. Vật này là của nước Chư Lương, vì sao nàng có nó?”
“......”
Vũ Quân khẽ vuốt ve sợi tơ quấn quanh, ánh mắt có chút ưu sầu: “Có quan trọng không?”
“Không quan trọng.”
“Được”, Vũ Quân lạnh lùng nói, “Nếu không quan trọng, vậy đưa cho ta.”
“Vũ Quân!”
“Nàng nói không quan trọng, vậy Vũ Quân thích, tặng cho ta, nàng không chiụ sao?” Vũ Quân nhìn thẳng vào Đồng Dao, ánh mắt như đang tố cáo, tìm kiếm câu trả lời.
Đồng dao cau mày, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
“Vũ Quân không hỏi vật này từ đâu mà có, chắc chắn so với ta nàng biết.” Vũ Quân hít một hơi thật sâu, “Ta nói một lần nữa, ta bảo nàng tháo nó ra.. Nàng có chịu không?”
Đồng Dao che cổ tay mình, trong lòng hốt hoảng buồn bực: “Chỉ là một miếng ngọc mà thôi… Chỉ còn lại vật này, để ta giữ được không?”
Chỉ còn lại vật này?
Vũ Quân cười gượng, đôi mắt hiện ra vẻ thê lương.
Đồng Dao bất lực thở dài, không có cách nào an ủi…
Càng căm giận chính mình tại sao vẫn không thể bỏ được.
Đêm khuya.
Hai người nằm trên giường, không ai nói, cả một đêm không ngủ…
“Ta không hiểu nàng?” Vũ Quân ngẩng đầu nhìn hoa văn chạm trổ trên xà nhà, phía trên chạm những hoa văn về lễ hiến tế, ở giữa là bộ mặt dữ tợn của thần quan, hiện ra vẻ uy nghiêm.
Đồng dao cúi thấp đầu xuống......
“Nàng không muốn để ta hiểu, đúng không?”
“Vũ Quân, ngươi làm sao vậy? Toàn hỏi những câu kỳ lạ?”
“Không”, Vũ Quân lắc đầu, “Kỳ lạ là nàng, chứ không phải là ta.”
“......”
“Ta cảm thấy nàng không còn là nàng nữa.”
“Nói linh tinh gì vậy, ta là ta, giống như trước đây thôi.” Đồng Dao cười nói.
“Không giống”, Vũ Quân nâng giọng, khiến Đồng Dao nhảy dựng lên, “Không giống, nàng khác rồi, ta có thể cảm nhận được.”
“......”
“Rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
“Ta chẳng sao cả.”
“Được? Vậy nàng muốn cái gì? Vũ Quân kích động, đứng lên, “Nàng không hào hứng, cũng không đau buồn, không vui vẻ, tim của nàng đang để ở đâu?”
“Ta rất hạnh phúc, tình hình bệnh dịch đã ổn định, ngươi cũng rất khoẻ mạnh, ta rất vui. Ta luôn cười đấy thôi.”
“Giả tạo!”
Đồng Dao thu lại nụ cười trên mặt, trở nên lạnh lùng. Cô hít một hơi thật sâu, bất lực lắc đầu…
“Là ai? Ai khiến nàng trở nên thế này?” Vũ Quân đặt hai tay lên vai Đồng Dao, “Là ai đã lấy đi tâm tư của nàng… Khiến nàng đau như vậy? Ta có thể cảm nhận được, là ai… Là hắn…. Chủ nhân của miếng ngọc này?”
“Đừng nói nữa.”
“Đúng là hắn…” Giọng nói của Vũ Quân trở nên lạnh lẽo, khiến cho người ta nghe mà đau lòng, “Ta nên sớm nghĩ tới.”
“Không phải......”
Vũ Quân khẽ lắc đầu, rời giường đi qua người Đồng Dao. Nhìn thấy bóng dáng hắn cô đơn biến mất trong bóng đêm, Đồng Dao thở dài nhắm mắt lại. Cô không biết nên an ủi hắn thế nào, cũng không biết làm sao để giữ hắn lại… Mệt mỏi, quá mệt mỏi…
Hai người vẫn luôn quan tâm dựa vào nhau, đột nhiên từ hôm đó không nói chuyện nữa. Vũ Quân lặng lẽ giống như không khí bị đóng băng, hắn luôn đứng ở cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, cả người hiện ra trong suốt. Từ buổi tối hôm đó, hai người bọn họ không nói chuyện nhiều.
Vài lần Đồng Dao muốn nói chuyện giảm bớt bầu không khí căng thẳng, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng đã nuốt xuống.
Cô rất sợ hãi, cô biết Vũ Quân muốn gì… Nhưng… Cô không muốn lừa dối Vũ Quân, nhưng thứ này, cô không thể nào cho được, không có cách nào…
Tình hình bệnh dịch của nước Cúc Lương đã được khống chế hoàn toàn, tai hoạ khủng khiếp lần này khiến cho thương nghiệp và nông nghiệp của nước Cúc Lương bị cắt đứt hoàn toàn.
Hơn một nửa dân số nước Cúc Lương đã ch.ết, tiềm lực của đất nước đã bị đánh gẫy. Hoàng đế nước Cúc Lương cũng chưa từng xuất hiện, có lẽ trong khoảng thời gian này rất bận rộn để khắc phục hậu quả.
Trong cung lại khôi phục vẻ nghiêm trang vốn có, dấu vết của bệnh ôn dịch đã bị triệt tiêu hoàn toàn. Chuyện mấy hôm trước, giống như một giấc mộng, tan biến không còn tồn tại. Đột nhiên Đồng Dao cảm thấy trong nháy mắt cô đã già đi rất nhiều, ngày ngày ngồi nhìn trúc, phơi nắng, thậm chí có thể ngồi cả một ngày.
Vũ Quân là người Đồng Dao phải chăm sóc, do đó đi tới đâu, Đồng Dao vẫn luôn đi theo hắn. Tuy rằng hai người không nhắc lại chuyện cũ, Đồng Dao vẫn như trước thận trọng quan sát Vũ Quân, mấy ngày nay cảm thấy hắn gầy đi không ít.
Từ xa một người hầu chạy lại: “Tham kiến hoàng tử, thất công chúa.”
Vũ Quân khẽ gật đầu.
“Nô tài tới truyền lệnh của bệ hạ, tình hình bệnh dịch nước Cúc Lương đã được khống chế. Chiều hôm này, bệ hạ mở yến tiệc, chúc mừng. Mời hoàng tử và thất công chúa cùng tới dự.”
Vũ Quân vốn không thích nơi náo nhiệt, nhíu mày: “Thân thể bản vương không khoẻ, thay ta nói với bệ hạ, ta không đi.”
“Việc này…” Người hầu khó xử,” Sứ giả nước Hồng Ngọc tới, đêm nay cũng tham dự. Bệ hạ nói, hoàng tử là nhiếp chính vương, phải tham gia.”
“Nước Hồng Ngọc?” Đồng Dao vừa nghe thấy ba chữ này cả người đổ mồ hôi lạnh, “Ngươi nói người nước Hồng Ngọc cũng tới?”
“Đúng vậy, thất công chúa.”
Vũ Quân nhìn bộ dạng khác thường đầy vẻ sợ hãi của Đồng Dao.
“Được, nói với bệ hạ, ta sẽ tới đúng giờ!” Đồng Dao dùng sức cắn môi. Vũ Quân âm thầm quan sát.