Chương 5
- Chà, xong rồi! Giờ cô đứng dậy đi.
- Aa~ chân tôi..còn đau lắm. - Cô cố đứng dậy nhưng lại ngã xuống.
- Haiz.. Cô thật phiền phức. Leo!! - Hắn nói rồi khuỵ người xuống, đưa lưng ra ý bảo cô leo lên.
- Tôi nặng.
- Thế cô muốn tôi bỏ cô lại?
- Ê thôi leo, leo nè.
Rồi hắn cõng cô ra khỏi căn phòng. Và cũng không mấy ngạc nhiên khi bao nhiêu cặp mắt “nảy lửa” của hầu hết các nữ sinh trong trường khi chứng kiến cảnh này đều đổ dồn về cô, rồi đám nữ sinh ấy lại tiến về phía cô, khiến cô sợ.
”Thật kinh khủng, tôi có làm gì sai mà các cô nhìn tôi đến muốn rách cả mắt như thế?!” - Cô vẫn không hiểu được, không dám lên tiếng mà chỉ nói thầm. “Không lẽ là vì cái tên biến thái này?!” - Cô cũng dần nhận ra vấn đề.
- Cô, leo xuống ngay đi, trước khi tôi cho cô một trận. Tôi là bạn gái của Bảo đấy. - Một cô gái khá xinh đẹp tự xưng mình là bạn gái của“biến thái”, bước ra mở lời với cô, bằng giọng điệu khinh bỉ và cực kì khó nghe.
- Bảo à, tôi.... leo xuống nhé!! Tôi không muốn ch.ết sớm đâu. - Cô ghé sát tai hắn, cố nói nhỏ và định thả chân leo xuống thì bị hắn giữ chặt lại.
- Cô ở yên đấy cho tôi, không leo đi đâu hết. Thấy mỏi thì dựa vào tôi này, đã đau chân mà còn bày đặt thẳng lưng, không chịu dựa, đã vậy còn đòi leo xuống nữa cơ. Cô muốn tôi thả cô xuống ngay bây giờ luôn không? - Sau khi hắn la cô một tràn thì mặt cô ỉu xìu, rủ xuống như con mèo mà ngoan ngoãn dựa vào lưng hắn.
-... - Cô gái xinh đẹp to mồm mắng Thiên ban nãy bây giờ đến một lời cũng chẳng dám hó hé.
- Cô!! Tránh ra cho tôi. Tôi thật sự không muốn gây chuyện với đám đàn bà vớ vẩn các cô. Vì vậy, mau biến.
- Anh, sao anh có thể..
Chưa dứt lời thì hắn đã đi chỗ khác mà không thèm ngó ngàng gì tới cô gái ấy - một cô gái đang đứng khóc khiến các lớp trang điểm đều bị lem luốc cả.
- Này, cậu không nên như vậy. Chẳng phải cô ấy là bạn gái của cậu sao? - Đi được một lúc, cô nói với hắn.
- Không phải bạn gái.
- Nhưng cô ấy nói..
- Đó là vì ba mẹ tôi thôi. Tôi không yêu cô ta nhưng dù sao ba mẹ tôi cũng thích cô ấy, nên cô cũng có thể xem cô ấy là bạn gái của tôi, bởi .. đối với ba mẹ tôi, tôi chẳng là gì cả.
- Cậu... ổn chứ?
- Tôi thì có lúc nào ổn được sao.
- Cậu thả tôi xuống đi, tôi thấy cậu mệt rồi, mà công nhận trường này rộng ghê ha, đi mãi không hết. - Cô cố đánh trống lảng để hắn ta đỡ rầu.
Hắn đỡ cô xuống một ghế đá gần đó rồi ngồi huyên thuyên đủ chuyện với cô.
- Từ nhỏ, tôi đã sống trong phúc hưởng, ăn no mặc đẹp, kẻ hầu người hạ thì đầy rẫy xung quanh. Nhưng... còn ba mẹ tôi thì lúc nào cũng nghĩ tới công việc, lúc nào cũng là đi nước ngoài để bàn việc với các đối tác làm ăn lớn mà chẳng bao giờ để ý đến tôi. “Các anh các chị lo mà chăm sóc tốt cho con trai tôi. Nó có mệnh hệ gì thì tôi sẽ đều không bỏ qua.” Đó là câu nói mà mẹ tôi thường nói với các người hầu trong nhà trước khi ra khỏi sau một lần gặp mặt hiếm hoi. Nói như cho có thôi, có những khi tôi bị bệnh phải vào viện, nhìn những đứa trẻ khác, chúng nó được ba mẹ chăm sóc, lúc đó tôi cũng ước sao được mẹ tôi ở bên chăm lo cho từng miếng ăn giấc ngủ, không thì ba tôi cũng được, nhưng chẳng có ai đến thăm tôi. - Hắn bắt đầu nhỏ những giọt nước mắt đầu tiên. - Và giờ, ba mẹ tôi vẫn luôn tự cho mình là đúng, tôi luôn sai, và họ xem thường ý kiến của tôi. Tôi còn không bằng... một người dưng sao? - Hắn dần khóc ra thành tiếng khiến cô cũng thấy ngạc nhiên.
”Thì ra cuộc sống của cậu vốn cũng đã chẳng sung sướng gì tất.” - Cô nghĩ thầm.
- Dựa vào tôi đi, và khóc thật to, hét thật to tất cả, giải toả tất cả. Như vậy, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
- Tôi.. thật sự phải làm như thế sao?
- Không bắt buộc, chỉ là... tôi dám đảm bảo cậu sẽ thấy nhẹ nhõm hơn sau khi làm thế.
Rồi hắn dựa vào Thiên, giữa bầu trời mùa thu mát mẻ.
Hắn đã khóc.
Cô cố dỗ dành hắn thật nhiều. Và đến khi hắn khóc nhiều, nhiều đến mức cô cảm thấy lòng nhói lên, cô ôm hắn vào lòng.
- Không... sao đâu, mít ướt quá. Nín đi.
-...
- Cậu như vậy thì tôi cũng không yên lòng.
- Sao cô lại quan tâm.. đến tôi? Chẳng phải tôi luôn đối xử không tốt với cô sao? Mà bây giờ cô lại an ủi, dỗ dành tôi.
- Aizz, cậu nói nhiều quá, tôi làm vậy vì.. vì cậu cứ khóc.
- Cảm ơn cô.
- Không có gì.
- Cô gái ban nãy, là một người giàu có, sexy, xinh đẹp. Tất cả, cô ta có tất cả. Nhưng, tấm lòng chân thành, tình yêu thực sự dành cho tôi, cô ta lại không có, nói đúng hơn là cô ta không thể có thứ tình cảm đó. Chỉ là, cô ta viện cái chữ “yêu” và dành nó cho tôi, để cô ta lợi dụng tiền bạc và danh tiếng của tôi. À, thật ra, cô ta cũng có một cái tài.
- Tài ư? Tài đi quyến rũ người khác à? Tôi không nghĩ cô ta có tài, sau khi nghe cậu kể.
- Diễn xuất!!
- Hả?
- Cô gái đó có tài diễn xuất khá tốt.
-... Cô ta đâu phải diễn viên.?! - Thiên vẫn ngây ngô không hiểu gì.
- Trước mặt ba mẹ tôi, cô ấy luôn là một “người vợ ngoan hiền“. Sau lưng, khi ở với tôi...
- Ở với cậu? - Cô ngạc nhiên.
- Ý tôi là những khi cô ấy gặp tôi, hiểu chưa? Làm ơn đừng nghĩ bậy dùm cái.
- À..
- Khi gặp nhau, cô ta vẫn diễn sâu với tôi. Nói là “em yêu anh”, “tình yêu em dành cho anh là thật”,“xin anh hãy chấp nhận em, vì anh có cố ngăn cản thì cuối cùng người anh phải cưới vẫn là em“. Cô ấy luôn dành cho tôi những lời ngọt ngào - ngọt ngào theo cách giả tạo. Và tôi cũng không phải kiểu đàn ông giả tạo..
- Đàn ông? - Cô bụm miệng cười.- Cậu thậm chí còn chưa đủ 18 tuổi.. Trưởng thành cái gì chứ thiệt là.
-...
- Vậy thì ít nhất cậu cũng nên đối xử tốt với tôi chút đi.
- Cô bớt bắc bẻ tôi đi, đó chỉ là cách tôi nói thôi.
- Hèm.. Trời đẹp ghê ha.
- Tôi không phải kiểu... trai giả tạo. Không quan trọng ở ngoại hình, nhưng bên trong thì ấm áp, giàu tình cảm, hiền dịu,.. Đủ tố chất của một “người vợ ngoan hiền” đúng nghĩa. Lúc đó, tôi sẽ xem xét lại xem cô ấy có thể trở thành người yêu của mình không. Còn cô ta ư? Cô ta thậm chí đến tư cách cũng chẳng có, huống chi là chiếm được trái tim tôi.
-...
____________________
Chào chào mấy bạn:)) Dônđã quay lại sau những ngày tháng “biến mất” vì lí do cá nhân TㅅT, mình thiệt hông có cố ý đâu mà:(( tha lỗi cho mình đi TT *tội lỗi* Thôi thì Tết tới rồi, Dôn chúc mấy bạn Tết vui vẻ, mạnh khỏe nho:> yêu mấy bạn lắm