Chương 12: Tinh Quang đài truyền hình!
Lấy đi tấm chi phiếu này, Lâm Bắc Phàm ôm mèo con chậm rãi xuống lầu.
Đối với những lời cảnh cáo của Bạch Giang Hải, đương nhiên Lâm Bắc Phàm không để trong lòng. Kể từ ngày kết hôn với Bạch Thanh Tuyết, hắn đã biết khi hắn tiếp nhận những phúc lợi mà nàng mang tới, thì hắn cũng phải gánh chịu những phiền phức vô cùng vô tận sau này.
Nếu như hắn chỉ là một người bình thường, có thể hắn sẽ cực kỳ e ngại.
Nhưng hiện tại, hắn là người có được ngón tay vàng, đã được định là người đứng đầu nhân loại, một có cơ hội siêu thoát phàm tục thành tiên thành thánh, sao có thể e ngại những khó khăn nhỏ nhặt này?
Hắn còn muốn so chiêu với bọn người kia một chút, coi như tăng thêm chút tích lũy cho cuộc sống bình thường.
Có đôi khi, nói không chừng nguy cơ chính là kỳ ngộ.
Lâm Bắc Phàm ngồi vào chiếc Bentley xa hoa mà Bạch Thanh Tuyết chuẩn bị cho hắn, hộ vệ của hắn A Uy A Bưu ngồi ở phía trước, không gian phía sau đều dành cho hắn và mèo con, xe chậm rãi khởi động.
“Lâm tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tới đài truyền hình Tinh Quang đưa tiền.”
Hơn nửa giờ sau, Lâm Bắc Phàm ôm mèo con đi vào đài truyền hình Tinh Quang.
Khi trước, bởi vì chuyện kết hôn của Lâm Bắc Phàm và Bạch Thanh Tuyết mà dư luận xôn xao, chung quanh đài truyền hình Tinh Quang phủ đầy phóng viên và chó săn, cho nên muốn ra vào đài truyền hình đều phải kiểm tr.a nghiêm ngặt. Nhưng Lâm Bắc Phàm lại không gặp phải phiền não như thế, bởi vì gương mặt hắn chính là giấy thông hành.
Mặt hắn ai cũng có thể nhận ra, vì độ đẹp trai kinh thiên động địa phát quang tỏa sáng, hai ngày trước khi hắn tới phỏng vấn đã lọt vào mắt xanh của đại boss, thành nam nhân khiến người ta hâm mộ nhất cả nước.
Được xem là trượng phu của boss, sao người trong đài truyền hình có thể không biết hắn? Vì thế hắn đi tới chỗ nào cũng thông suốt.
Trên đường đi hắn còn thu hoạch được đủ loại nghị luận ầm ĩ.
“Hắn chính là lão công của boss sao? Người thật còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp!”
“Nhất là dáng vẻ hắn ôm mèo con, trong lạnh lẽo quạnh còn mang theo một chút ôn nhu tinh tế, thật giống như nhân vật trong manga bước ra!”
“Lúc trước, ta chính là người tiếp đãi hắn, ta đã tìm được cảm giác muốn yêu đương khi nhìn thấy hắn. Lúc đầu ta còn muốn ngỏ lời để hắn làm bạn trai ta, kết quả không nghĩ tới tốc độ của boss càng nhanh hơn, trực tiếp kéo hắn đi kết hôn!”
“Nếu như hắn tới giới giải trí phát triển, nhất định có thể trở thành đại minh tinh siêu cấp!”
...
Đối với những lời nghị luận này, Lâm Bắc Phàm không thèm để ý.
“Xin hỏi Bạch Thanh Tuyết ở nơi nào? Ta có việc cần tìm nàng ấy!”
“A… Bạch tổng đang tổ chức hội nghị. Bạch tổng đã thông báo, nếu Lâm tiên sinh có chuyện tìm Bạch tổng có thể không cần thông báo, trực tiếp đi vào. Hiện tại ta có thể dẫn ngài tới đó!”
“Cảm ơn!”
Hắn ôm mèo con, dưới sự chỉ dẫn của đám người, một đường thông suốt đi tới phòng họp. Bạch Thanh Tuyết đang tổ chức hội nghị với thành viên trong ban quản lý đài truyền hình. Lâm Bắc Phàm không quấy rầy bọn họ, tìm một chỗ phía sau ngồi xuống.
Bạch Thanh Tuyết thấy Lâm Bắc Phàm lập tức tươi cười với hắn, sau đó tiếp tục tổ chức hội nghị, lắng nghe báo cáo.
“Trước mắt, đài truyền hình chúng ta gần như đã đủ năng lực để bao trùm phạm vi cả nước, đã không kém gì so với các đài truyền hình hạng đầu khác. Nhưng hằng năm, chúng ta nhất định phải gánh chịu khoản chi phí minh tinh và chi phí phủ sóng ( ) hơn ức, trước mắt, năng lực lợi nhuận của đài truyền hình chúng ta còn chưa lộ rõ, tạo thành áp lực cực lớn đối với việc khống chế chi phí của chúng ta…”
( ) Phí phủ sóng, nguyên văn là phí phúc cái: chi phí để bản tin truyền hình được phủ sóng trong phạm vi nhất định nào đó.
“Đài truyền hình chúng ta đã phân phối đủ nhân viên trên phương diện này, để đài truyền hình có thể vận hành bình thường. Nhưng có điều, chúng ta lại khuyết thiếu nhân tài ưu tú, nhất là dẫn chương trình xuất sắc. Những nhân tài này đều đã bị đài truyền hình khác lũng đoạn. Trước tiên, việc chúng ta phải làm là kéo bọn hắn tới đài truyền hình của chúng ta, nhưng việc này rất khó…”
“Hiện tại, đã qua ba tháng cố gắng kinh doanh, đài truyền hình chúng ta đã có được lượng người xem nhất định, nhưng độ nổi tiếng vẫn rất thấp, nếu muốn tiếp tục phát triển, chúng ta nhất định phải đẩy ra một tiết mục vương bài…”
“Hơn nữa, từ khi quốc gia mở đường cho giới truyền thông, cho phép tư nhân được mở đài truyền hình, rất nhiều nhà tư bản đã điên cuồng tràn vào ngành nghề này, sau lưng rất nhiều đài truyền hình đều có nhà tư bản ủng hộ. Nếu chúng ta muốn có thành tựu trong giới truyền thông tương lai, ta đề nghị chúng ta có thể tìm các nguồn đầu tư khác…”
...
Thảo luận vô cùng kịch liệt.
Đối với tình huống của đài truyền hình, trước đó khi Lâm Bắc Phàm nộp đơn xin việc đã từng tìm hiểu.
Trình độ khoa học kỹ thuật – kinh tế của thời đại này tương đương với năm 2018 ở thời đại hắn sống khi chưa xuyên việt, nhưng trình độ vui chơi giải trí lại chỉ tương đương với năm 2010, phát triển vô cùng lỗi thời, sự phát triển của sản nghiệp văn hóa theo không kịp nhu cầu tinh thần ngày càng lớn của con người.
Cho nên vào thời điểm nửa năm trước, vì tăng cường kiến thiết văn minh tinh thần, làm phong phú hoạt động giải trí văn hóa của nhân dân, quốc gia đã công khai chính sách, toàn lực phát triển giới văn hóa giải trí, cổ vũ người dân tiến vào lĩnh vực văn hóa giải trí.
Trong đó, thay đổi lớn nhất là cho phép tư nhân, tư bản tiến vào lĩnh vực truyền hình vẫn luôn bị quốc gia lũng đoạn, kích hoạt sức sống của thị trường này, cống hiến vì sự phồn vinh của thị trường văn hóa.
Chính sách này vừa xuất hiện đã khiến rất nhiều nhà tư bản lập tức hành động, ngành nghề ánh tà như đài truyền hình nghênh đón mùa xuân.
Bạch Thanh Tuyết cũng nhìn đúng thời cơ này, cảm thấy đài truyền hình rất có triển vọng, thế là nàng mang theo mười mấy ức của mình, không chút do dự giết vào lĩnh vực này. Nàng chọn mua một đài truyền hình không khá mấy trong số các đài truyền hình quốc gia, cũng đổi tên nó thành đài truyền hình Tinh Quang.
Sau ba tháng cố gắng, đài truyền hình đã hơi có khởi sắc, nhưng cùng lúc đó đài truyền hình cũng phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là số lượng nhân tài không đủ. Đài truyền hình này vốn không tốt, trên phương tiện dữ trự nhân tài còn rất kém. Nhân tài chân chính trên sóng truyền hình đều bị mấy đài truyền hình hạng đầu lũng đoạn, muốn đào người qua thật sự rất khó.
Vấn đề thứ ba, không có nội dung. Đài truyền hình là nơi làm tiết mục cho người ta xem, nội dung là mấu chốt lợi nhuận của đài truyền hình. Nhưng hiện tại đài truyền hình Tinh Quang lại đang phát lại những bộ phim truyền hình cũ rích trước đây, lực hấp dẫn vô cùng thấp, không có nhiều người chú ý.
Vấn đề thứ tư, nguồn vốn không đủ. Đài truyền hình kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đồng thời cũng rất hút máu. Giống những đài truyền hình hạng đầu, hàng năm chỉ riêng phí tổn chi tiêu đã vượt qua 50 ức, thậm chí còn có đài truyền hình tiếp cận 100 ức.
Những đài truyền hình hạng ba khác, phí tổn chi tiêu hàng năm cũng vượt qua 10 ức. Sau khi Bạch Thanh Tuyết mua đài truyền hình này về đã không còn thừa lại bao nhiêu tiền, muốn làm chuyện lớn gì cũng là giật gấu vá vai, cho nên đám thành viên trong ban lãnh đạo đài truyền hình với đề nghị hút vốn, bằng không bọn họ không cách nào phát triển được.
Có thể nói, ngoại trừ con đường này ra, đài truyền hình Tinh Quang không còn con đường nào khác tốt hơn. Nếu không thể cải thiện tình huống này trong vòng nửa năm, vậy cách phá sản sẽ không xa.