Chương 62: “Phi Nhĩ Mạc Chúc” được lên sóng!
“Ngươi cảm thấy tập đoàn đầu tư cho “Phi Thành Vật Nhiễu” thế nào?” Hàn lão nhẹ nhàng nói một câu.
Tiếng cười của Tần lão im bặt, trong lòng có dự cảm không tốt.
Lâm Bắc Phàm không chút do dự nói: “Còn cần phải nói à? Đúng là người tám lạng kẻ nửa cân, cây kim so với cọng râu, ngu như nhau!”
Tần lão: “…”
Hàn lão lập tức cười ha ha: “Rốt cuộc ngu đến mức nào, kể cho ta nghe chút đi!”
“Lúc trước rõ ràng chỉ cần tốn 5 ức là mua được Phi Thành Vật Nhiễu, thế mà bọn hắn lại phải chi 8 ức, tốn thêm tận 3 ức. Bây giờ ta nghiêm trọng nghi ngờ, bầu không khí ngu xuẩn này là do bọn hắn truyền ra ngoài, thật sự là Tổ Sư Gia của giới ngu xuẩn!”
Tần lão: “…”
Hàn lão cười đến đau cả bụng: “Không sai, bọn họ đúng là Tổ Sư Gia của giới ngu xuẩn! Vậy người đứng sau bọn họ thì sao, chắc chắn cũng ngu đến không có thuốc chữa nhỉ?”
“Đúng vậy, ngu đến mức khiến ta thấy đồng cảm…”
Tần lão: “…”
Hàn lão tiếp tục cười ha ha, vỗ bàn cười điên dại.
“Cũng may, cái ngu của bọn họ còn có điểm dừng…” Lâm Bắc Phàm vô cùng đồng cảm nói: “Lợi hại nhất vẫn là tập đoàn kia, măng mọc quá tre, không ngờ lại làm rạng danh truyền thống ngu xuẩn này!”
Hàn lão: “…”
Đang cười đau cả bụng, đột nhiên biến thành không ngừng ho khan: “Khụ khụ…”
Lại đến lượt Tần lão chuyển bại thành thắng, cười ha ha: “Nói hay lắm!”
Tuy lão Trù Thần ngồi bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm độ lửa, nhưng cũng nghe được: “Hai tập đoàn này thật sự quá ngu, theo lời nói của ngươi, bọn họ có thể sống được đến bây giờ đúng là kỳ tích… Ôi nói cả nửa ngày, rốt cuộc là hai tập đoàn nào? Ngu xuẩn như thế, sau này ta sẽ tránh làm ăn với bọn họ, đỡ phải bị lừa.”
Lâm Bắc Phàm hắng giọng, lời nói thành khẩn rõ ràng: “Lão Trù Thần, lão hãy nghe cho kỹ, bọn họ theo thứ tự là tập đoàn Khang Chính đầu tư cho “Phi Thành Vật Nhiễu”, tập đoàn Chính Huy đầu tư cho “Phi Nhĩ Mạc Chúc”, sau này nhìn thấy bọn họ lão nhất định phải đi đường vòng, đừng để bọn họ kéo theo ngu ch.ết!”
Tần lão: “…”
Hàn lão: “…”
Lão đầu bếp liếc hai lão đầu bên cạnh với vẻ sâu xa, sau đó cười ha ha: “Lâm Bắc Phàm, ngươi nói đúng, người của hai tập đoàn này thật sự rất ngu! Đặc biệt là người đứng đằng sau đúng là kẻ không não!”
Tần lão: “…”
Hàn lão: “…”
“Lão Trù Thần rất có tầm mắt!” Lâm Bắc Phàm giơ ngón tay cái.
Tần lão: “…”
Hàn lão: “…”
Hai lão đầu nhìn nhau, lại nảy sinh cảm giác cùng là ngươi lưu lạc nơi chân trời.
“Khụ khụ, chương trình sắp bắt đầu rồi, chúng ta xem tivi đừng nói chuyện nữa!”
“Dù sao cũng là chương trình của Lâm tiểu tử, chúng ta chắc chắn phải ủng hộ!”
Lúc này, không chỉ đám người Lâm Bắc Phàm chú ý, người sau lưng các đài truyền hình lớn đều đang chú ý, mấy ngàn vạn người xem cả nước cũng đang chú ý, khiến “Phi Nhĩ Mạc Chúc” còn chưa phát sóng đã thu được tỉ suất người xem trên 1.5%, tỉ suất này đã xếp trong top ba các đài truyền hình lớn, tạo ra sự khởi đầu tốt đẹp.
Chương trình này hoàn toàn có tiềm năng nổi tiếng. Có thể nói, chỉ cần đài truyền hình Tinh Quang không tìm đường ch.ết, “Phi Nhĩ Mạc Chúc” mới lạ sáng tạo, đồng thời chất lượng khá tốt, chắc chắn chương trình sẽ được đón nhận.
Sau một bản nhạc sôi động lại vui nhộn, cái đầu trọc lóe sáng vô cùng quen thuộc của Mạnh Tiểu Phi xuất hiện: ““Phi Nhĩ Mạc Chúc” – Chương trình thực tế tìm việc làm với quy mô lớn được tài trợ độc quyền bởi tập đoàn Chính Huy, ta là Mạnh Tiểu Phi, người dẫn chương trình này!”
Tiếng vỗ tay như sấm, bầu không khí ở hiện trường rất sôi nổi.
Sau khi dẫn chương trình “Phi Thành Vật Nhiễu”, có thể nói người dẫn chương trình Mạnh Tiểu Phi đã một đêm nổi tiếng.
Nhất là cái đầu trọc mang tính biểu tượng, mặt đeo kính mắt lịch sự lại có thể đâm ngươi một đao bất cứ lúc nào đã ăn sâu vào trái tim mọi người, vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí sôi động.
Mạnh Tiểu Phi cầm thẻ trong tay, nở nụ cười xấu xa nói: “Không sai, lại là ta, vẫn là ta, ta là Mạnh Tiểu Phi, chính là Mạnh Tiểu Phi mà các nam khách quý của Phi Thành Vật Nhiễu hận không thể vặn ch.ết, cũng là cái đầu trọc độc nhất vô nhị trong lòng mọi người!”
“Ha ha ha…” Trong hội trường vang lên tiếng cười.
“Vốn dĩ chương trình này không phải do ta dẫn, dù sao ta cũng đã dẫn một chương trình hẹn hò nổi tiếng “Phi Thành Vật Nhiễu”, người khác đều thân thiết gọi một tiếng Hồng Nương đầu trọc. Mọi người nghĩ xem, để một Hồng Nương như ta đến dẫn chương trình tìm việc này sẽ không hài hòa đến mức nào chứ?”
“Lúc các vị khách tìm việc xuất hiện trên sân khấu, nhìn thấy cái đầu trọc của ta chắc chắn sẽ bối rối, sợ đến mức lùi bước! Trái tim đập điên cuồng, cảm giác mình bị chương trình lừa gạt, ta tới tìm việc, không phải đến xem mắt! Còn chưa tìm được việc làm, ngươi đã để ta tìm lão bà, không phải muốn ta ch.ết sao? Ta còn chưa có việc làm, đâu có tiền nuôi lão bà?”
“Ha ha ha…”
Cách dẫn chương trình hài hước và thoải mái của Mạnh đầu trọc khiến bầu không khí trở nên sôi động.
Mạnh đầu trọc bắt đầu đi vào chủ đề chính: “Ta tin tưởng trên thế giới này, mỗi một người trưởng thành đều đang làm việc, có người làm việc để nuôi sống gia đình, có người làm việc để thực hiện ước mơ. Có người yêu thích công việc này, có người lại có thái độ rất đơn giản với công việc, chỉ một chữ là đủ để tóm gọn, đó là hận!”
“Nhưng dù thế nào đi nữa, mỗi người chúng ta đều có kinh nghiệm đi tìm việc ít nhất một lần. Hôm nay, trên sân khấu này, chúng ta sẽ được chứng kiến rất nhiều bằng hữu tìm việc làm hoàn thành quá trình này, mọi người phải chú ý đến những vị bằng hữu mà ta nói, bọn họ đến từ nhiều nơi khác nhau, có bằng cấp khác nhau, có kế hoạch cuộc sống khác nhau, ai được số phận thiên vị, sẽ tìm được công việc thích hợp trên sân khấu này, ước mơ của ai sẽ tan vỡ, buồn bã rời đi đây?”
“Tất cả đáp án đều có trong “Phi Nhĩ Mạc Chúc”!”
Nhìn Mạnh đầu trọc thoải mái tự nhiên nói chuyện trong tivi, Tần lão không thể không khen ngợi: “Năng lực dẫn chương trình của tên đầu trọc này khá tốt, vừa hài hước vừa có chiều sâu, có thể mang đến tiếng cười cũng có thể mang đến suy nghĩ cho mọi người, cả hai đều rất tốt, nắm bắt khoảng cách rất đúng chỗ, thật sự là nhân vật chính. Lâm Bắc Phàm, ngươi tìm được người dẫn chương trình này ở đâu thế?”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh uống một ngụm trà: “Vận khí tốt, nhặt được trên đường.”
Tần lão: “…”