Chương 70

edit: tart_trung
​Chuyện cũ của Trần Tử Ngang << lấy hình thức nhật ký tình yêu kể lại>>
Thời gian: cả một đời
Địa điểm: …
( )
Khai giảng.


Khai giảng năm nhất cao trung, lần đầu tiên Hạ Nhiễm nhìn thấy người nam sinh đó, anh ta ngồi nghiêng trước mặt cô, không xa không gần. Nhưng Hạ Nhiễm có thể thấy rõ ràng khóe mắt rũ xuống của người đó, từ lúc anh ta đi vào phòng học được một khắc, cô vẫn ngồi ở chỗ của mình, hữu ý vô tình nhìn chằm chằm người đó.


thật là gương mặt dễ nhìn.
Cậu ấy không giống những bạn học khác, rõ ràng tới rất sớm nhưng lại tận lực tránh không ngồi bàn đầu. Cậu ấy rất cao, lúc ngồi thẳng lưng lên, bạn ngồi sau muốn nhìn bảng phải nghiêng đầu qua mộtbên.


cô giáo nói mọi người tự giới thiệu mình, cậu ta là người đầu tiên. Lúc cậu ta đứng trên bục giảng, ngón tay sạch sẽ cầm lấy cây phấn ngắn, viết rất nhanh tên mình xuống, đồng thời cô cũng ghi tên cậu ấy lên quyển nháp.
Cậu ấy tên Trần Tử Ngang.


Người cũng như tên, thật ấm áp.
Đến lúc cô tự giới thiệu mình, cậu ấy vẫn rũ đầu xuống, không biết đang bận chuyện gì, mãi tới khi xong rồi, mắt cậu ấy cũng không nhìn cô lấy một cái.
Buổi tối bình yên, nam thần.
Ngày mai gặp lại.
( )


Cậu ấy là nam thần của cô.


available on google playdownload on app store


cô tin rằng, trong lòng mỗi cô bé đều yên lặng cất giấu một nam hài mà cô bé đó yêu thích. CÓ lẽ trong mắt người khác, người đó bộ dáng không đẹp, tính cách không đủ dịu dàng, thành tích không đủ tốt, nhưng bạn lại cảm thấy cậu ấy tốt tới không với tới được.


May mắn là, nam thần của cô không chỉ đẹp trai, hơn nữa tính cách tốt, thành tích còn đặc biệt tốt.
Sau khi khai giảng biết được người tên Trần Tử Ngang này, cô liền tự chủ trương đem cậu ấy cất giấu trong lòng. Lúc cùng bạn cùng bàn nói chuyện phiếm, chính là nói tới cậu ấy.


một tuần lễ sau, cô dùng điện thoại chụp lén mặt cậu ấy, nhưng bởi vì quên tắt flash, ánh đèn lóe lên liền bị phát hiện. Cậu ấy quay đầu nhìn cô, vừa lúc cô cầm điện thoại chưa kịp cất, nhất thời không biết làm sao mới tốt, chỉ có thể ngây ngốc cười.


Cái gì cậu ấy cũng không nói, nhíu mày nhìn cô một cái, lại quay đầu tiếp tục đọc sách. Lúc tan học, cậu ấy dọn đồ của mình xong rồi, đi tới bên cạnh cô, khớp xương rõ ràng gõ gõ lên bàn học cô hai cái. Cậu ấy nhìn cô, cô nhìn cậu ấy.


Cậu ấy đơn giản đem ảnh cô chụp xóa đi, rõ ràng chính xác, sau đó xoay người rời khỏi phòng học.
Giây phút đó, cô cảm thấy Tử Ngang thật đẹp trai.
không hổ là nam thần trong lòng cô, thật cao lãnh.


Hôm nay cô lại làm một việc ngu xuẩn hệt hôm trước, nhưng cậu ấy quay đầu đi, cũng cười với cô. Mà lần này, cậu ấy không xóa bỏ tấm hình, chỉ hỏi cô có thể tắt flash đi được không.


Trời ạ, sao cô lại thấy nam thần lại bình dị gần gũi như vậy, khiến cô cảm động tới lệ rơi đầy mặt.
Buổi tối bình an, nam thần.
Mai gặp lại.
( )
Cái nhìn nhỏ đối với việc phân ban.


cô vẫn không hiểu rõ lắm, tại sao quốc gia lại có chính sách phân ban tàn ác như vậy. Nhìn xem, khôngdễ dàng gì mới lọt vào được thế giới của nam thần, thế nhưng trước mắt chính là mỗi người mỗi ngã.


Loại thông minh cơ trí, goodboy như nam thần khẳng định không chút do dự mà chọn khoa học tự nhiên, mà loại văn không tốt lý không thông như cô, cả cơ hội được chọn cũng không có.


Ngày hôm qua thầy chủ nhiệm liền kêu mọi người về bàn bạc với cha mẹ chuyện đại sự này, cha mẹ luôn vô cùng coi tọng việc học của cô, cũng biết rõ con gái mình căn bản không phải người thích đọc sách. Lại suy xét tới thành tích nghệ thuật của cô, khuyên cô chọn khoa văn.


Hạ Nhiễm vẫn cảm thấy đây thật là nhiệm vụ khó lòng phục tùng, bởi vì buổi sáng hôm đó cô thấy tên nam thần nằm trong khoa tự nhiên, cô liền quyết đoán cầm lấy bút bi trên bàn, cũng điền tên mình vào khoa tự nhiên.


Viết xong hết, tới khi danh sách chọn ban nằm hết trong tay thầy giáo rồi, tâm tình cô mới bình tĩnh trở lại. Trừ việc lo lắng khi về nhà bị cha mẹ chất vấn, tâm tình cô vẫn tốt lắm.


Thế cho nên, hôm nay cô còn phá lệ xúc động mà giơ tay trả lời câu hỏi của lớp anh. Tuy rằng đáp án sai, nhưng vẫn được giáo viên phá lệ khen ngợi.
Buổi tối bình yên, nam thần.
Ngày mai gặp lại
( )


Hạ Nhiễm sớm đoán được sẽ có cục diện ngày hôm nay, cho dù cô và nam thần đều chọn khoa tự nhiên, nhưng vẫn không thể không mỗi người đi một ngả. Cậu ấy học lớp chọn, còn cô bị sung quân tới lớp thường.


Việc này không quan trọng, quan trọng là lớp của nam thần ở ngay cách vách đó.


Cha mẹ cô tặng chút quà cho thầy cô giáo để chúc phúc, cô lại may mắn được phân tới lớp được hưởng đãi ngộ giống như lớp chọn. Cho nên, cô không chỉ học lớp cách vách với nam thần, mà cùng học môn văn, toán, anh, hóa… cùng thầy cô giáo với cậu ấy.


ở chỗ này, cô đặc biệt muốn cảm tạ cha mẹ mình, là bọn họ dành cho cô cơ duyên tốt như vậy. cô thề, cô nhất định phải học thật tốt. Nỗ lực cùng nam thần thi vào trường cao đẳng, cùng nhau học đại học, học đại học ở cùng thành phố.


Hôm nay khi đi học, thầy chủ nhiệm nói mọi người tự giới thiệu để làm quen với nhau. Lúc cô nói lý tưởng đại học của mình, không biết sao lại mở miệng nói thật.
Thầy chủ nhiệm và bạn học đều nhiều cô.


Aizzz, lúc đó cô thật ngốc, bây giờ nghĩ lại còn muốn xúc động.
Sao cô lại dũng cảm nói ra như vậy chứ, cô thật muốn hỏi bản thân như thế.
Buổi tối bình yên, nam thần.
Gặp ở hành lang.
( )
Kỳ thi đại học rốt cuộc cũng kết thúc.


Những ngày thi này các năm trước ở phương Nam liên tục có mấy trận mưa lớn, năm nay lại vẫn nắng vàng rực rỡ. Liên quan tới thời tiết, tinh thần đi thi không tệ lắm.


Hôm nay là ngày thi cuối, lúc cô đi ra khỏi trường, vậy mà phát hiện bóng dáng nam thần trong dòng người, nhìn người này để dưỡng mắt. CHỉ có một bóng lưng liền có thể khiến cô thất hồn lạc phách.


Bạn cùng bàn vỗ vỗ vai cô, hỏi cậu nhìn gì đấy. cô chỉ cho cô ấy xem, còn đặc biệt kiêu ngạo nói, thấy không, nam thần của tớ.
So cô lại có cảm giác cậu ấy tìm cô nhỉ?
Quá tự nhiên!


Ngày mai là ngày các lớp bắt đầu tụ hội, hai lớp thành một, bởi vì hai lớp có giáo viên giống nhau, cho nên cô và nam thần có thể ước hẹn đêm mai.
Nghĩ tới đây cô thật kích động, cảm đêm nhất định là không ngủ được.


Bạn cùng bàn hỏi cô có tính nói cho người ta biết tình cảm của mình không. cô nghĩ nghĩ, trong ba năm nay cô nói cũng không dưới mười lần rồi.
Kết quả thì sao chứ, người ta vẫn là nam thần, không phải bạn trai.
Cho nên nói, nam thần vẫn là nam thần, không thể khinh nhờ.


Nhưng không nói ra, không có nghĩa cô không hành động.
Cho nên cô hẹn với bạn cùng bàn tới chợ đêm mua giày cao gót năm phân, còn có một cái váy đầm hoa năm mươi đồng một cái.
cô cười như trộm, bắt đầu dụ hoặc nam thần từ ăn mặc tới trang điểm.


Buổi tối bình an, nam thần.
Gặp ở dạ hội.
( )
Trần Tử Ngang không hổ là nam thần của cô, trường đại học khó thi vào như vậy mà cậu ấy cũng đậu được.


không cần nghĩ thêm, tuyệt đối sẽ chọn đại học Q. May mắn là, cô cũng dựa vào trí tuệ và sự nỗ lực của mình, rốt cuộc đậu vào trường đại học gần đó: Unviersity of Science and Engineering.
Trường học số một, chuyên ngành số hai


Có điều việc này không quan trọng, cùng một thành phố có nghĩa là gì, có nghĩa là bọn họ có thể tiếp tục duyên phận.
Cha mẹ biết cô không đủ điều kiện đậu, ngược lại thuận lợi đậu chỗ này, đặc biệt vui vẻ. Lời gọi bạn bè cùng tới ăn mừng.


cô cũng muốn cùng nam thần chung vui, nhưng cậu ấy lại xuất ngoại đi du lịch. Bây giờ mỗi ngày cô chỉ có thể giữ vững tinh thần của mình, ngày ngày xoát QQ, xem hình ảnh du lịch mới của nam thần.
Sau đó để lại bình luận khen ngợi hoặc lặng yên khen ngợi trong lòng.


Nội dung đại khái không viết ở đây, dù sao cũng đều là không chút keo kiệt mà khen ngợi hắn.
Có lúc, bạn của nam thần liên tục nhắn cho cô, nhao nhao hỏi cô có phải bạn gái của cậu ấy không. Lúc đó, trái tim nhỏ của cô không ngừng đập loạn.


Hạ Nhiễm nằm trên giường ngây ngô cười nửa ngày cũng không thấy mệt mỏi.
Buổi tối bình an, nam thần.
Gặp ở đại học.
( )
Hạ Nhiễm đi trường học của nam thần.


Trong vườn trường đều là từng nhóm sinh viên muôn hình muôn vẻ, đều là tinh anh tương lai của xã hội. cô cẩn thận dè dặt nghe ngóng lớp học của nam thần, tại cửa lớp học bọn họ chờ tầm hai mươi phút, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng cậu ấy.


Quả nhiên, lên đại học rồi, bỏ xuống đồng phục màu xanh đậm, mị lực của nam thần liền tản mát tinh tế. Đúng là soái ca, không dời mắt được.


cô lén lút vào lớp của bọn họ, giảng viên đang nói gì đó cô không hiểu. cô chỉ ngồi phía sau, ngây ngốc nhìn nam thần của mình.
cô cảm thấy chắc là vì bản thân quá xinh đẹp cho nên mới khiến giảng viên chú ý tới.


một phòng học lớn như vậy, hơn một trăm người, sao lại kêu cô trả lời câu hỏi.
Hạ Nhiễm đứng ngây tại chỗ, nhìn vấn đề vật lý được máy chiếu bày ra. Đầu óc cô muốn chập mạch, nhưng ánh mắt chăm chú của giảng viên thật quá tha thiết.


cô cảm thấy mình không nhẫn tâm từ chối giảng viên, cho nên cô nhìn nhìn bóng lưng nam thần lần nữa, dũng cảm đáp lại, thật xin lỗi giảng viên, em đi nhầm phòng học.


cô biết mình sẽ bị giễu cợt, dù sao cũng không phải chỉ một hai lần. Vì nam thần, mặt cô đã sớm dày hơn bình thường rồi.


Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô yên lặng ra khỏi phòng học. Lúc đứng ngoài cửa, cô còn có thể nghe thấy tiếng cười thưa thớt bên trong.
Hôm nay, thật khoái trá, cũng vô nại.
Buổi tối bình an, nam thần.
Chờ tới lại đi tìm cậu.
( ) ( ( )
(…)


cô và Trần Tử Ngang đã nhận thức 1987 ngày, còn 13 ngày nữa là chon hai ngàn ngày.


Từ lúc quen biết đến yêu nhau, lại chia tay, cô đột nhiên lập tức rõ ràng rất nhiều chuyện. Từ hơn mộtngàn ngày trước, họ vốn không nên quen biết nhau. Cho dù quen cũng không nên có nhiều ràng buộc như vậy.


cô không nên gọi cậu ấy là nam thần, cậu ấy cũng không phải nam thần của một mình cô.
cô không nên giống như con sâu bám sau đuôi truy hỏi cậu ấy, muốn quen với cậu ấy.
Bởi vì, cô đã thử qua cảm giác như vậy.


Quen nhau rồi, bất quá cũng chỉ là hai người quen biết nhau đi con đường xa lạ.
cô vẫn cho rằng họ giống như hai đường thẳng song song, cho dù không thể giao nhau, nhưng tối thiểu cô vẫn có thể chạy theo cậu ấy.


Nam thần, từ lúc cậu ấy trở thành bạn trai của cô, hai đường thẳng song song giao nhau lại càng lúc càng xa nhau.
cô khóc hỏi cậu ấy, cậu vẫn làn nam thần của tớ sao?
Cậu ấy cắn răng không nói.


Tâm đau vô cùng, cô không biết mình đang viết gì. Viết viết, chỉ cảm thấy tay cầm bút thật đau, giống như trái tim cô vậy, không thể hô hấp nổi.
Nhật kí đã thay qua mấy quyển, quyển này cũng sắp hết rồi.
Giãy giụa viết nốt một tờ cuối, cuối cùng thôi.


cô nghĩ, đêm nay cô và nam thần đều không có cơ hội nói buổi tồi bình an.
*HOÀN*






Truyện liên quan