Chương 10
Cố Hi Chi rốt cuộc vẫn là người khá bảo thủ, nghe Khúc Hi Chi đem cảnh hôn hít ra nói mà không biết xấu hổ, bản thân nàng cũng không mấy dễ chịu, "Khụ, đương nhiên là chuyện chị giật phim của tôi".
"Ra vậy" Khúc Hi Chi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, "Kỳ thực tôi vẫn luôn muốn giải thích chuyện này với cô nhưng cô không cho tôi cơ hội. Lúc trước đạo diễn Lý Tư Giai Lệ vốn định giao vai nữ chính cho cô, nhưng nam chính lúc đó lại do Tiêu Tịch đóng. Tiêu Tịch khi ấy là nam vương ảnh đế rất nổi tiếng, huống chi sự nghiệp diễn xuất của anh ta như mặt trời ban trưa, bất luận là nhà sản xuất hay đạo diễn cũng đều không dám đắc tội. Những đạo diễn từng hợp tác với Tiêu Tịch đều biết anh ta có một nguyên tắc, chính là không bao giờ hợp tác với nữ diễn viên sinh vào tháng tư, dù là vai phụ cũng không được, nên đổi người là chuyện bắt buộc phải làm, mà trùng hợp đổi tôi vào thay thôi. Tuy lúc đó đạo diễn không muốn thất hứa với cô nhưng càng không dám đắc tội với Tiêu Tịch, vì vậy ai cũng cho rằng tôi giật phim của cô. Cách đây vài năm tôi rất muốn nói rõ cho cô biết nhưng không được. Bây giờ cô hiểu lầm tôi nhiều như vậy, nên tôi nghĩ nhất định phải biện minh cho bản thân".
Khúc Hi Chi nói một tràng thật dài, sự thật trải qua nhiều năm phút chốc phô bày ra trước mắt khiến Cố Hi Chi nhất thời không tiếp thu hết được. Nàng suy nghĩ nửa ngày, mặc dù đã tiêu hóa hết lời nói của Khúc Hi Chi, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng, "Thật không?".
"Cố tiểu thư, có thể cô rất khó tin tôi, nhưng so với hoài nghi, thử tin tưởng một lần hẳn sẽ không làm khó cô đâu. Chân tướng chỉ có một, tôi tin người có tầm nhìn như Cố tiểu thư nhất định sẽ nhận ra".
"Đừng có nói khích, tôi đương nhiên sẽ nhận ra được, nhưng lời chị nói có mưu tính hay không làm sao tôi biết được".
"Cố tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó". Khúc Hi Chi thì thào vào tai nàng, dịu dàng mỉm cười.
Cố Hi Chi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, nàng đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này thật ôn nhu, kỳ thực cũng không đáng ghét lắm. Chí ít còn tốt hơn vẻ vênh váo tự đắc, cao cao tại thượng mấy ngày trước nhiều.
"Chuyện đó... tôi không phải không muốn tin chị, nhưng chị cũng không có cách nào giải thích chuyện của Nhạc Trình, không phải sao?".
Khúc Hi Chi tựa hồ sửng sốt một lúc, nhìn cặp mắt chấp vấn của Cố Hi Chi, lát sau mới bất đắc dĩ nói, "Tôi đích thực không có cách nào giải thích rõ chuyện đó với cô được. Tôi chỉ biết hai điều, thứ nhất - Nhạc Trình không đáng để cô yêu, thứ hai - tôi chưa từng ở chung với anh ta".
"Ý chị nói chị tốn hao công sức tách tôi ra khỏi anh ta mà vốn chưa hề nghĩ tới việc ở cạnh anh ta ư? Chị kỳ thực chính là muốn cứu vớt người phụ nữ mê trai không có thuốc chữa như tôi sao? Khúc Hi Chi, tôi và chị không quen không biết, chị nghĩ chị nói vậy sẽ có người tin sao?".
Khúc Hi Chi dường như không thể biện minh nữa, cô trầm mặc một lát mới mở lời, "Tôi thừa nhận tôi có dụng tâm khác, nhưng bất kể thế nào tôi đều không muốn nhìn thấy cô ở cạnh một người không xứng đáng".
"Được rồi". Cố Hi Chi có chút mâu thuẫn với lời giải thích của Khúc Hi Chi, "Nói nhiều như vậy đều là lời xảo biện. Tôi có ngu mới tin những chuyện đáng ngờ đó, có điều chị không cần phải chú ý đến cái nhìn của tôi, vì chị vốn không cần phải làm vậy. Ngược lại, chúng ta đã là đối thủ không đội trời chung lâu như thế, chán ghét nhau quen rồi. Đêm nay tôi ở lại đây không phải muốn hóa địch thành bạn với chị, nhưng dù là kẻ địch cũng không nhất định phải lạnh lùng với nhau. Tôi nghĩ tôi ở lại so với rời đi càng chứng minh tôi là một người thiện lương".
Khúc Hi Chi nghiêm túc nghe Cố Hi Chi nói, nàng lần này thực sự rất lý trí và khó ưa, cô cúi đầu không nói gì.
Cố Hi Chi thấy Khúc Hi Chi cúi đầu không nói lời nào giống như bị tổn thương, nàng ngẫm lại lời nói của mình cũng tự giật mình, có phải hơi quá đáng không.
Cố Hi Chi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy áy náy, "Được rồi được rồi, không nói vấn đề này nữa. Tôi nghĩ chị không nên xem nhẹ việc Lam Nhị tiểu thư làm với chị hôm nay. Không phải lần nào chị cũng may mắn chạy thoát đâu. Chẳng lẽ chị không biết bộ dạng hồ ly tinh của chị hấp dẫn được cả hai phái hay sao? Chị còn mang người khác vào phòng ngủ nói chuyện đúng là không có não".
"Cố tiểu thư dạy rất đúng". Khúc Hi Chi hoàn hồn, nhìn Cố Hi Chi mỉm cười, "Cố tiểu thư, không thể phủ nhận cô đúng là người tốt".
"Tôi đương nhiên là người tốt rồi". Cố Hi Chi không chịu nổi cặp mắt sắc bén cùng bộ dạng quyến rũ của ai kia được nữa, nàng liền đứng dậy, "Được rồi, trễ rồi, tôi phải về phòng. Chị cũng đừng khó chịu nữa, nghỉ sớm một chút nếu không muốn để lỡ chuyến bay ngày mai. Tôi không muốn bị trễ lịch trình vì chị đâu".
Cố Hi Chi nói xong muốn rời khỏi, nhưng Khúc Hi Chi đã nắm lấy cổ tay nàng. Mặc dù nàng có chút bất ngờ và khó hiểu đối với hành động như vậy, nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh, "Còn chuyện gì sao?".
Khúc Hi Chi thiết tha nói, "Lời thỉnh cầu cuối cùng, Cố tiểu thư có thể đợi tôi ngủ rồi hãy đi không?".
"..." Cố Hi Chi không biết nói gì, "Chị khẳng định đây là chuyện cuối cùng?".
"Tôi khẳng định".
Cố Hi Chi ngồi xuống lần thứ hai, "Đi ngủ đi".
Khúc Hi Chi ngoan ngoãn nằm xuống, nhẹ nhàng đắm chiếc chăn mỏng lên người. Cố Hi Chi thấy cô nhắm mắt, ngán ngẩm thở dài một hơi rồi ngồi đờ đẫn bên người cô.
Năm phút sau...
"Khúc Hi Chi, chị ngủ chưa?".
"Chưa".
Mười phút sau...
"Khúc Hi Chi, chị ngủ chưa?".
"Cố tiểu thư, tôi chưa có ngủ".
Mười lăm phút sau...
"Khúc Hi Chi, chị..."
"Cố tiểu thư chờ một chút, tôi sẽ ngủ ngay thôi".
"Vậy chị nhanh lên, tôi buồn ngủ rồi".
"Ừ".
Hai mươi phút sau...
"Khúc Hi Chi, tôi buồn ngủ quá, rốt cuộc chị có ngủ không?".
"Cố tiểu thư, cô buồn ngủ thì dựa vào đó nghỉ ngơi chút đi, tôi ngủ liền nè".
Nửa giờ sau...
"Cố tiểu thư".
"Cố tiểu thư, cô ngủ rồi hả?".
"Cố tiểu thư?".
Cố Hi Chi dựa vào đầu giường của Khúc Hi Chi ngủ thiếp đi. Khúc Hi Chi ngồi dậy nhìn dáng vẻ say ngủ của Cố Hi Chi một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay chạm vào má nàng.
"Đồ ngốc".
Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi nàng, hồi lâu mới đưa tay vân vê sợi dây chuyền bạc trên cổ nàng.
Quen biết rộng rãi nhiều loại người trong giới giải trí, lâu nay Khúc Hi Chi chưa từng nhìn thấy phụ nữ đeo dây chuyền bạc. Đa số các cô gái đều đeo trang sức bằng kim cương lấp lánh, hoặc giả cũng là chút trang sức bằng vàng tinh xảo, ít có ai chịu đeo món đồ đơn giản này trên người.
Nghe Triệu Linh nói sợi dây chuyền này là quà của mối tình đầu khi nàng mười sáu tuổi. Nhiều hoạt động cần nàng tháo dây chuyền xuống để đổi phụ trang lộng lẫy khác, nhưng đợi sự kiện vừa kết thúc nàng lập tức đeo nó vào lại. Triệu Linh cũng hỏi qua lý do, nàng chỉ bảo là thói quen.
Ngược lại, Khúc Hi Chi không tin lời giải thích của nàng. Dù sao từ mười sáu đến hai mươi sáu tuổi, tình cảm sâu đậm mấy cũng sẽ bị thời gian lãng quên. Huống chi nàng ở giới giải trí mấy năm qua cũng không phải không có mối quan hệ khác, nói nàng vẫn yêu người tình đầu cũng không thực tế cho lắm. Nhưng dù hành động này chỉ là thói quen không còn thấm đẫm bất kỳ tình cảm nào nữa, cô cũng không thể cho phép nàng tiếp tục đeo đồ vật của người đàn ông khác thành quen như vậy.
Cẩn thận tháo sợi dây chuyền trên cổ của Cố Hi Chi xuống, Khúc Hi Chi tựa như cười mà không phải cười suy nghĩ trong chốc lát, cô ném nó ra màn đêm ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng đỡ người Cố Hi Chi nằm ngay ngắn thoải mái lại.