Chương 36
Biệt thự đã có điện từ rất lâu nhưng Lương Ưu Ưu vẫn không thấy Cố Hi Chi đâu. Lúc Lương Ưu Ưu vào toilet sửa sang lại quần áo thì bắt gặp Cố Hi Chi đỏ mặt đứng trong đó.
"Cậu vừa bị người ta cưỡng hôn hả? Mặt đỏ như thế kìa!" Từ trước đến giờ Lương Ưu Ưu nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng cũng toàn nói đùa. Cô không nghĩ sau khi Cố Hi Chi nghe xong câu này sẽ không mắng chửi mà ngược lại lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
Mặt Lương Ưu Ưu lúc này tràn ngập kinh ngạc, "Không thể nào? Ai vậy? Bạn trai cũ hả?"
Cô không nói tới bạn trai cũ thì tốt rồi. Cố Hi Chi nghe được ba chữ bạn trai cũ, tâm tư hỗn loạn lại bình tĩnh hơn nhiều, trấn định lên tiếng, "Cậu mới bị người ta cưỡng hôn thì có!" Nàng cố làm ra vẻ sảng khoái ra khỏi toilet.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, Cố Hi Chi vừa đi ra khỏi toilet, bên kia lại gặp phải bạn trai cũ Lương Ưu Ưu vừa nhắc.
Cách Nhạc Trình chỉ có vài bước, Cố Hi Chi thấy anh ta đang nói chuyện với người khác bên cạnh cánh cửa gỗ được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Nàng suy nghĩ kiểu nào cũng vẫn cảm thấy nên đến hỏi thăm vài câu, liền bước nhẹ tới.
"Nhạc tiên sinh, tôi có xem qua tác phẩm lần trước của anh, nếu anh rảnh thì tuần sau có thể đi thử vai."
"Rất cảm tạ tổng giám đốc Lý, thứ ba được chứ? Thứ hai tôi còn có..."
"À, xin lỗi đã quấy rầy hai người." Cố Hi Chi đứng trước mặt Nhạc Trình và người đàn ông xa lạ, nụ cười hài hòa thật giống vừa bị gió xuân hòa tan, "Tôi có chuyện muốn nói với Nhạc Trình tiên sinh, có thể mượn anh ấy vài phút không?"
Người đàn ông lạ mặt kia nhìn thấy Cố Hi Chi cười với anh ta như thế liền nói, "Xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên." Rồi lập tức đi khỏi phạm vi cửa sổ.
Bên cạnh cánh cửa chỉ còn lại Nhạc Trình và Cố Hi Chi. Do chỗ này rất ít người qua lại, Nhạc Trình nhìn Cố Hi Chi, ánh mắt nhất thời thiếu kiên nhẫn.
"Em tìm tôi làm gì?"
"Nhạc tiên sinh, để lại đây nói chuyện với anh, tôi đã bỏ ra thời gian rất lâu để trấn an tâm lý và năng lực chịu đựng mới có thể khiến mình không buồn nôn. Có điều tôi nghĩ tôi có quyền hỏi anh một chuyện. Cố Hi Chi tôi tự hỏi bản thân mấy tháng qua không hề đắc tội anh nhưng tại sao anh lại nói thế với truyền thông, làm vậy có ích lợi gì?"
Nhạc Trình càng thêm thiếu kiên nhẫn, "Giới giải trí là vậy mà! Bộ lần đầu cô vào cái vòng lẩn quẩn này sao?"
Cố Hi Chi nhìn ánh mắt xấu xa của anh ta, "Trước đây tôi chỉ cho rằng anh là một kẻ cặn bã, nhưng bây giờ nhìn lại... đúng là ngay đến lương tâm cũng cặn bã nốt?"
"Cố Hi Chi!" Nhạc Trình bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt có chút khinh bỉ, "Em cũng thật ấu trĩ như lúc trước, em cho rằng ở đây mắng tôi hai câu thì tôi sẽ thu hồi lại lời đã nói ra à?"
"Tôi không hy vọng anh có thể nhặt lương tâm mình về, chỉ cầu trời đừng để lương tâm của anh càng ngày càng xấu xa."
"Em yên tâm, tôi cũng bận rất nhiều việc, nếu không có ý nghĩa đặc biệt thì tôi cũng không rãnh lo chuyện sống ch.ết của em đâu." Nói tới chỗ này cười cợt, "Nhưng chả phải công ty của em đã chặn hết lại rồi sao? Tôi mới phát hiện em thật có bản lĩnh nha. Thật có hiểu biết, đột nhiên lên giường với Tôn Đình Hữu còn ngon hơn phải PR với truyền thông?"
"Nhạc Trình!" Cố Hi Chi ra sức khống chế cảm xúc của mình, "Anh thật sự không phải người!"
"Kích động như vậy làm cái gì?" Ngữ khí của Nhạc Trình càng ngày càng miệt thị, "Bị tôi nói trúng rồi à? Nếu là sự thật thì em có thể nói tôi nghe mà! Hay là tôi có thể suy nghĩ một chút rồi tái hợp lại với em!?"
"Đồ không biết xấu hổ!"
"Tôi thấy em có bệnh mới không cho bạn trai mình chạm vào thân thể. Em cho rằng em là nữ thần thế kỷ chỉ dựa vào gương mặt là có thể khiến đàn ông ngoan ngoãn ở cạnh sao?"
"Rốt cuộc anh cũng thừa nhận anh chia tay tôi vì lý do này?!" Cố Hi Chi nhìn anh ta cười nhạo báng, "Cũng thật là bẩn thỉu".
"Tôi là đàn ông bình thường, đối với một phụ nữ không bình thường thì chỉ có thể đi tìm phụ nữ bình thường thôi."
"Không cần anh thổi phồng lý do khoa trương như vậy. Chẳng phải anh yêu Khúc Hi Chi sao? Thế nào? Cô ta có để ý tới anh à? Anh là đàn ông bình thường sao?"
Nhạc Trình cười cợt, "Tại sao không? Lẽ nào em không biết là cô ấy tìm tôi trước? Nhắc đến mới nói nha, cô ấy thật sự mạnh hơn em nhiều, không chỉ dịu dàng hơn em mà còn biết cách hầu hạ đàn ông nữa!"
Cố Hi Chi nghe đến câu sau cùng, nhất thời thay đổi biểu cảm, "Nhạc Trình, nếu anh còn có chút nhân tính thì đừng có hủy hoại thanh danh của người khác!"
"Em dựa vào cái gì mà nói tôi hủy hoại thanh danh của cô ấy? Em hiểu rõ cô ấy sao? Em không biết phụ nữ bây giờ đều là có hai mặt à? Em không biết tại sao đang yên đang lành tôi lại muốn chia tay em sao?"
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh nói."
"Em không muốn nghe nhưng tôi càng muốn nói cho em nghe. Tối hôm ấy là cô ấy chủ động dụ dỗ tôi, muốn lên giường với tôi. Lúc đầu tôi vốn không định chia tay với em, là cô ấy ở trên giường nói với tôi..."
Chát!!!
Nói còn chưa dứt lời lại bị Cố Hi Chi tát một cái, cũng may chỗ này thực sự vắng vẻ. Nhạc Trình nhìn mọi người đang trò chuyện vui vẻ ở đằng xa, quả nhiên ngừng nói, cười trêu chọc, "Thế nào? Sao lại phản ứng lớn như vậy chứ? Không lẽ em còn yêu tôi nên không thể chấp nhận chuyện tôi lên giường với người phụ nữ khác?!"
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết...." Cố Hi Chi nghiêm túc nói từng câu từng chữ, "Anh cực kỳ ghê tởm!"
"Lên giường với cô ấy thì bị xem là ghê tởm sao? Vẫn là em đang ghen tỵ với cô ấy thôi!"
Sắc mặt Cố Hi Chi dị thường khó coi, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, "Hi vọng đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh." Rồi xoay người rời đi.
Lúc Lương Ưu Ưu nhìn thấy Cố Hi Chi lần nữa lại cảm thấy là lạ, rõ ràng cách đây mấy phút nàng vẫn là một người bình thường, nhưng vài phút sau mặt mũi lại đen như lò than, sắc mặt khó coi như muốn đòi mạng.
Do hôm nay là sinh nhật của Triệu Linh nên Lương Ưu Ưu vẫn nhắc nhở nàng, "Sắc mặt cậu như vậy sẽ khiến Triệu Linh nghĩ rằng cậu chê cô ta nhiều tuổi á."
Bởi vì tiệc tối vẫn còn tiếp tục, mọi người vẫn ung dung vui vẻ trò chuyện. Cố Hi Chi buộc lòng dùng kỹ xảo của mình, cố gắng che giấu vẻ mặt khó coi, "Tôi về."
Lương Ưu Ưu cố tình trêu chọc, "Vẫn chưa hôn môi Khúc tiểu thư mà, sao có thể đi?"
Cố Hi Chi đi càng nhanh hơn.
Do trốn trong toilet quá lâu, lúc trở lại phòng tiệc thì trò chơi cũng đã kết thúc. Nàng thật sự không muốn bị người khác chú ý tới, Cố Hi Chi cố ý tránh khỏi nơi náo nhiệt rồi đi lấy túi xách.
Đường Dư đang uống rượu tán dóc với người bên cạnh, nhìn thấy Cố Hi Chi đi tới liền cười cười tới trước mặt nàng, "Lúc nãy đã hứa nhảy với tôi, bây giờ được chứ?"
Nghe anh ta nói vậy, Cố Hi Chi mới nhớ ra mình đích thực có hứa nhảy cùng. Trên bữa tiệc, trò chơi đã kết thúc. Giờ khắc này, toàn bộ phòng tiệc bao trùm những điệu nhảy tao nhã, yên bình. Ánh đèn đặc biệt mờ ảo, bầu không khí mê hoặc lòng người. Tuy Cố Hi Chi vừa bị khủng bố xong đã không muốn ở lại, nhưng nhìn cảnh sắc này cũng không nỡ từ chối Đường Dư.
Ánh đèn nhàn nhạt phối hợp cùng rượu đỏ, điệu nhảy tựa hồ có thể làm dao động lòng người. Trên sàn nhảy có rất nhiều đôi nam nữ ôm nhau, vừa nhảy vừa nhìn nhau say đắm. Cố Hi Chi cùng Đường Dư đi vào, tâm tình cũng bị bầu không khí mê người này cảm hoá ôn hòa bớt.
Trên thực tế, chỉ cần không gặp hoặc không nghe đến tên Khúc Hi Chi thì tâm trạng của Cố Hi Chi luôn rất tốt. Chỉ cần không có bất hòa thì nàng vẫn luôn là một Cố Hi Chi bình thường.
Nhảy xong một bài với Đường Dư, Cố Hi Chi chuẩn bị rời khỏi sàn nhảy thì nam ca sĩ vừa nhảy với Tạ Lam Phong lại mời nàng nhảy thêm một bản. Tuy Cố Hi Chi không có hứng thú, nhưng vẫn lễ phép chừa lại mặt mũi cho người khác.
Âm nhạc lại vang lên lần nữa, Cố Hi Chi cùng chàng ca sĩ đi vào sàn nhảy. Vũ khúc đẹp đẽ, nhẹ nhàng. Ánh đèn mê ly, mờ ảo. Trên sàn, mọi người cười nói không ngừng.
Vừa bắt đầu được một phút, Cố Hi Chi nhảy rất hợp với chàng trai này. Dù sao đây cũng là lần đầu hai người khiêu vũ, ngoại trừ ngầm phối hợp thì cũng chẳng có gì để nói. Thế nhưng nhảy đến một nửa, chàng trai xui xẻo thấy nàng thất thần bỗng dưng hoảng hốt, thậm chí còn lo lắng không yên.
Với kỹ năng của nàng, tuy có thể nói là không đến nỗi quá tốt, nhưng ít ra cũng không đến nỗi liên tiếp giẫm lên chân anh ta. Coi như là giẫm chân đi, ít ra cũng có thể nói xin lỗi lần sau sẽ chú ý. Nhưng từ đầu tới cuối, nàng giẫm anh ta sáu, bảy lần, còn bản thân nàng phát hiện cũng chỉ có hai, ba lần. Mà phát hiện xong cũng chỉ xin lỗi một lần.
Cực kỳ xui xẻo, chàng ca sĩ ngoại trừ đau lòng cho đôi giày của mình ra thì thật sự rất muốn hỏi nàng rốt cuộc đang bị gì, nhưng ánh mắt nàng luôn rũ xuống khiến anh ta hoàn toàn không biết làm sao mở miệng.
Cuối cùng cũng nhảy xong, nam ca sĩ thả Cố Hi Chi ra chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhìn thấy Khúc Hi Chi vừa nhảy với người khác ở bên cạnh anh ta đi tới hỏi, "Tôn tiên sinh nhảy thật tốt, học từ ai vậy?"
Chàng trai họ Tôn xui xẻo được khen, đặc biệt là được một cô diễn viên vừa hot vừa đẹp khen nên anh ta có vẻ rất khiêm tốn mà hãnh diện, "Không có không có, tôi chỉ nhảy đại thôi mà!"
Khúc Hi Chi gật đầu rồi lại nói với Cố Hi Chi, "Cố tiểu thư nhảy cũng rất tốt, cũng là tự học sao?"
Cố Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn cô, bị lời nói trêu chọc kích thích nghiêm trọng, đối diện với cô mấy giây rồi quay đầu bỏ đi.
Đại khái là bởi vì đầu óc đều chứa hình ảnh Khúc Hi Chi cười nhạo nàng, Cố Hi Chi đi tới đi lui trong sàn nhảy, không hiểu ra sao vấp phải đồ vật nào đó rồi ngã xuống đất.
Do mặc vào váy mỏng nên lúc ngã da thịt trực tiếp cọ xuống mặt đất bị rách, cảm giác đau đớn khiến Cố Hi Chi nhất thời nhíu mày. Mọi người xung quanh nhanh chóng chú ý đến, Đường Dư thấy thế lập tức đi tới, chàng ca sĩ họ Tôn xui xẻo kia cũng chạy lại.
Cố Hi Chi ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Khúc Hi Chi nhìn về phía nàng, dường như định tới xem xét, nhưng cô vừa mới đi được nửa đường lại bị một người phụ nữ ăn mặc đoan trang cản lại. Khúc Hi Chi nói chuyện với người phụ nữ kia vài câu, sau đó bị người đó kéo cổ tay đi vào sàn nhảy. Cô chỉ kịp quay đầu lại nhìn Cố Hi Chi vài lần.
Cố Hi Chi ngã nhào trên đất nhìn Khúc Hi Chi bỏ đi cùng người phụ nữ kia, sắc mặt vốn khó coi càng thêm khó coi hơn nữa. Nàng cũng chẳng để ý tới người khác, tự mình chống xuống đất bò dậy.
Cố Hi Chi xách túi ra khỏi phòng tiệc chuẩn bị rời đi. Một buổi tối làm nàng cảm giác mình thật sự xui xẻo. Ngoại trừ chuyện gặp Khúc Hi Chi đã làm nàng nhức đầu muốn ch.ết rồi. Lại còn bị gã Nhạc Trình kia quấy nhiễu khiến tâm tình của nàng vô cùng khó chịu.
Đầu gối đau nhức nhưng Cố Hi Chi không giấu được, liền khập khễnh ra khỏi biệt thự của Triệu Linh.
Trợ lý U U ngồi trong xe đợi Cố Hi Chi, thấy nàng ra sớm cũng hơi bất ngờ. Thời tiết này vào buổi tối sẽ rất lạnh, U U sợ Cố Hi Chi bị đông cứng bèn vội vã cầm áo khoác xuống xe đón nàng.
Xe đậu thành hàng dài bên ngoài biệt thự của Triệu Linh, U U vừa xuống xe không bao lâu đã nhìn thấy một bóng người theo Cố Hi Chi từ biệt thự đi ra. Do khoảng cách không còn dài nên bước chân cũng theo bản năng chậm lại.
Khúc Hi Chi nhìn thấy Cố Hi Chi bỏ đi nên lập tức đuổi theo nàng. Không khí bên ngoài rất lạnh, hơi lạnh như dao đâm vào da thịt. Khúc Hi Chi thấy nàng khập khễnh liền nhanh chóng lên trước vài bước ngăn trước mặt nàng, nghiêm túc hỏi, "Chân có sao không?"
Cố Hi Chi lướt qua cô rồi tiếp tục đi về phía trước, "Chị tránh ra đi! Tôi không cần chị giả tình giả ý quan tâm."
Khúc Hi Chi cản nàng lần nữa, "Đừng bướng quá, để tôi xem một chút."
Cô càng cố chấp như vậy thì Cố Hi Chi càng cảm thấy phiền vô cùng. Nàng dứt khoát dừng lại nghiêm túc cãi vã, "Khúc Hi Chi tiểu thư, rốt cuộc chị muốn thế nào đây? Lúc nãy nếu không phải tại chị thì tôi đâu có té. Bây giờ có cần phải giả vờ tốt bụng như vậy không?"
"Được, tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi, nhưng tôi đối với em có phải là hư tình giả ý hay không... người khác không biết, lẽ nào em cũng không biết?"
"Làm sao tôi biết Khúc Đại tiểu thư chị rốt cuộc đang nghĩ gì?!" Cố Hi Chi bực mình không giữ được bình tĩnh, "Hôm nay chị đối tốt với người này, ngày mai lại cùng người kia "Làm bạn bè". Lại còn ngẫu nhiên cướp bạn trai của người khác. Những mối quan hệ ngổn ngang của chị thật sự khiến người ta đau đầu."
"Tôi không có bừa bãi như em nói!"
"Nhưng chị còn loạn hơn lời tôi vừa nói!" Cố Hi Chi nghĩ đến Nhạc Trình lập tức thấy không thể kiềm chế tâm tình mình lại được, "Tên Nhạc Trình khốn nạn kia nói chị muốn dụ dỗ anh ta, cuộc sống của chị thật sự là một mớ hỗn độn!"
"Tôi dụ dỗ anh ta hồi nào?!" Khúc Hi Chi có vẻ khó hiểu, "Mấy năm trước anh ta tìm tới tôi. Lúc ấy, tôi vốn không biết anh ta là ai. Nếu không phải vì em, một câu tôi cũng không nói với anh ta."
"Nói những lời này có ích gì? Không phải chị đã nói chuyện với anh ta rồi sao?!"
"Nói chuyện cũng có tội sao?"
"Đúng, chị ở chung loại người như thế, thật sự cực kỳ ghê tởm."
"Nếu nói đến ở chung, không phải anh ta là bạn trai cũ của em sao? Rốt cuộc ai mới có quan hệ thân với anh ta hơn?"
"Đúng! Anh ta từng là bạn trai tôi, nhưng tôi chẳng cho anh ta thứ gì, còn chị thì sao? Chị có dám thừa nhận lúc trước không dùng thủ đoạn tiếp cận anh ta không?"
"Dĩ nhiên tôi thừa nhận có dùng chút thủ đoạn chia rẽ hai người. Nhưng anh ta lại không phải kẻ ngu dễ gạt."
Nghe đến đây, đồng tử của Cố Hi Chi dần dãn ra, không dám tin tưởng, "Khúc Hi Chi, chị thực sự quá lắm rồi. Tôi vốn cho rằng tuy chị có mối quan hệ hỗn loạn nhưng ít ra còn có chút liêm sĩ. Bây giờ nhìn chị và những nữ minh tinh có đời sống riêng tư bê bối kia cũng không có khác biệt!"
"Rốt cuộc em đang nói cái gì?"
"Tôi đang nói gì chả lẽ chị không biết sao? Chẳng phải chị đã thừa nhận cùng tên họ Nhạc kia làm loại chuyện kia sao?"
Khúc Hi Chi nhíu mày, hiển nhiên có chút không dám tin, "Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ đi đâu vậy?"
"Bây giờ tôi chỉ sợ chị làm còn nhiều hơn tôi nghĩ!"
Khúc Hi Chi bất động hai giây, nhìn nàng rồi nhẹ nhàng gật đầu, "Được, nếu em nghĩ như vậy thì tôi cũng hết cách." Nói xong cô liền xoay người bỏ đi.
"Chị đứng lại!" Cố Hi Chi mịt mờ ngăn cản cô, "Chị dám làm chuyện này, bây giờ lại không dám thừa nhận sao?"
"Em đã không thích tôi thì em còn quan tâm chuyện này làm gì, có ý nghĩa sao?"
"Tôi cảm thấy chị thật ghê tởm, kinh khủng không thể tả. Chị đặc biệt không biết liêm sĩ!"
Khúc Hi Chi nhìn nàng, ánh mắt hơi nhếch lên, "Em nói cái gì?"
Cố Hi Chi bực tức làm choáng váng đầu óc, dĩ nhiên lại nói thêm lần nữa, "Tôi nói chị kinh tởm!"
Khúc Hi Chi không nói gì thêm, mà liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Khoảng cách giữ hai người rất gần, lúc cô xoay người, Cố Hi Chi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, loại tổn thương sâu sắc kia khiến người ta cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đè lên không thở nổi.
Bị lửa giận chiếm lấy đầu óc, Cố Hi Chi tựa hồ tỉnh lại trong nháy mắt, nàng không biết tại sao lại nói với cô những lời kia.
Rõ ràng nàng không nên để ý tới những lời khốn nạn của Nhạc Trình là thật. Thật ra nàng vốn không tin, nhưng chỉ cần nghĩ đến Khúc Hi Chi có quan hệ với loại người như vậy thì không thể nào kiềm chế được. Dù nghe được tên Khúc Hi Chi từ trong miệng anh ta nói ra, nhưng nàng lại cảm thấy có một loại kích động muốn lập tức giết ch.ết hắn ngay.
Chị ấy tốt như vậy, tại sao hắn lại có thể vấy bẩn chị ấy. Nàng thà nghe hắn nói ra tên của chính mình, cũng không muốn nhắc đến tên chị ấy trước mặt bất kỳ người nào.
Phẫn nộ khiến nàng hoàn toàn mất đi phương hướng, bây giờ rõ ràng không nên có dáng vẻ này, nhưng do nàng đánh mất đi lý trí nên đã làm hỏng tất cả rồi.
Nhìn bóng lưng của cô, Cố Hi Chi hầu như theo bản năng kéo tay cô, "Xin lỗi, vừa nãy là tôi không biết lựa lời, chị coi như tôi chưa từng nói..."
Khúc Hi Chi không hề nhúc nhích, cũng không nói gì. Dưới ánh trăng yên tĩnh, bóng người của cô bị kéo ra rất dài. Bóng lưng gầy gò khiến Cố Hi Chi cảm thấy thật sự rất khó chịu. Nàng không nhịn được, giọng nói cũng thấp xuống mấy phần.
"Tôi cũng không biết tôi bị gì nữa, nghe hắn nói ở chung chị nên tôi thấy rất bực mình. Tôi rất sợ thanh danh của chị sẽ bị hắn vấy bẩn. Chị hiểu mà, hắn chính là một tên khốn kiếp. Tôi không muốn chị bị một tên khốn kiếp yêu thương."
Cố Hi Chi rốt cuộc cũng không biết tại sao, rõ ràng nàng muốn an ủi người khác, nhưng vừa nói xong thì bản thân lại rơi nước mắt.
Nàng vốn không muốn tổn thương cô, nhưng mỗi lần nói chuyện với cô thì sẽ không khống chế được cảm xúc. Nàng vốn không phải là một người yếu đuối, nhưng nhìn thấy ánh mắt thất vọng cùng ưu thương kia liền sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng. Giống như có thứ nào đó vô cùng quý giá dần rời xa nàng, mà nàng thì lại không muốn mất đi.
Đại khái là giọng nói khàn khàn của nàng làm ai kia nhận ra được sự kỳ lạ. Khúc Hi Chi chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy nước mắt của nàng thấm ướt đôi mi dài, chảy xuống gò má, ánh mắt cô lập tức thay đổi.
Một tay nắm chặt tay nàng, Khúc Hi Chi giơ tay còn lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, "Em khóc cái gì, tôi không có trách em!"
Cô không nói vậy thì còn tốt, nhưng Cố Hi Chi nghe lời khoan dung ấy càng cảm thấy không có đất dung thân, không cầm được nước mắt trào ra ồ ạt.
Căn bản không có cách nào khống chế được nước mắt của nàng, Khúc Hi Chi không lau nước mắt nữa mà lại ôm chặt nàng, vừa vỗ về vai nang vừa thấp giọng dỗ dành, "Đừng khóc có được không?"
Có vẻ như ôm ấp chữa trị rất hiệu quả, Cố Hi Chi nằm trên vai cô nhẹ nhàng khóc thút thít một lúc, nước mắt bắt đầu vơi đi.
Khúc Hi Chi động viên hồi lâu, cảm thấy tâm tình nàng đã bình tĩnh lại, cô thoáng đẩy nàng ra một chút, chăm chú nhìn mặt nàng.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nước mắt của nàng lại đẹp như vậy. Cô chỉ cần nhìn dáng vẻ của nàng, đều sẽ cảm thấy tâm mình như bị tình cảm vô danh nào đó cảm hoá, làm sao cũng trốn không thoát được vòng xoáy mềm mại ấy.
Cô hoàn toàn không kìm lòng được, nhìn bộ dạng của nàng, liền không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ.
Nàng không phản kháng hay từ chối mà chỉ cúi đầu, đôi mi dài phủ lấy ánh mắt đầy màu sắc.
Hai người rất gần nhau, sâu trong đôi mắt của nàng ẩn chứa tình cảm phức tạp. Nàng chỉ cần khẽ rung nhẹ mi là cô có thể thấy được ánh sáng nhàn nhạt trong đó.
Trái tim của Khúc Hi Chi dần mềm nhũn, không nhịn được nhẹ giọng nói, "Tôi... không biết em đang nghĩ gì. Tôi chưa từng làm chuyện như em nói, cũng không có kinh tởm như em nghĩ đâu. Mấy năm qua, tôi luôn rất muốn tiếp cận em nên mới chia rẽ em và Nhạc Trình. Tôi thật sự yêu thích em nên mới làm những việc này, em... có tin tôi không?"
Giọng nói của cô thật dịu dàng, mềm hơn cả ánh trăng. Bốn bề yên tĩnh, gió đêm cũng không quá rét lạnh. Tim Cố Hi Chi tan chảy như nước. Nàng không biết phải nói gì, cũng không muốn lại nói ra bất cứ câu nào khiến cô thất vọng.
Dòng xe vẫn xếp dài trước biệt thự, cơn gió nhỏ nhẹ thổi qua khu vườn mang theo hương quế. Cố Hi Chi lẳng lặng đứng giữa sân vườn rộng lớn. Khúc Hi Chi vẫn kiên nhẫn đứng trước mặt nàng. Một lúc sau, Cố Hi Chi cảm giác được đôi tay đang nắm chặt tay nàng dần lạnh lẽo đi, không nhịn được mở miệng, "Tôi..."
Lúc này, trong biệt thự truyền đến tiếng bước chân. Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cánh cổng sắt, rất nhanh sau đó liền nghe được âm thanh mở cửa.
Một người phụ nữ bước ra từ trong đó, sau khi nhìn thấy Khúc Hi Chi liền lập tức mừng rỡ vẫy tay, "Tiểu Khúc, em tìm chị nửa ngày trời, hóa ra chị ở đây. Em biết chị thích bánh kem nên chừa cho chị một dĩa nè, chị lại đây nhanh đi."
Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô gái một cái, sau đó lập tức quay đầu nhìn Cố Hi Chi. Cô cảm thấy sắc mặt nàng không hề biến đổi chút nào, nhưng nàng lại nhanh chóng hất tay cô ra, "Chị đi ăn bánh kem trước đi, tôi về."
Khúc Hi Chi nhìn bóng lưng của nàng, "Tiểu Cảnh..."
Cố Hi Chi dừng bước lại, hơi nghiêng mặt sang một bên, "Có người đang chờ chị kìa, chị đi trước đi, còn những chuyện khác thì sau này hãy nói."
Khúc Hi Chi còn muốn lên tiếng, nhưng nàng đã biến mất trong màn đêm.
--- ----