Chương 46
Sau khi tan họp, Triệu Linh nghe được động tĩnh bên ngoài lập tức đi tới.
Nhìn thấy một mình Cố Hi Chi sững sờ ở cầu thang, Triệu Linh khó hiểu bước thêm vài bước. Cô nhanh chóng phát hiện vết máu trên hành lang rồi nhíu mày, "Tiểu Cảnh, cô bị thương?"
Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô giây lát, rồi theo tầm mắt của cô nhìn vết máu đỏ tươi trên nền đá cẩm thạch trắng, nàng lập tức tỉnh táo trở lại.
Nàng vừa hại Khúc Hi Chi bị thương như vậy, bây giờ không phải lúc đàm luận những vấn đề này, nhỡ đâu cô bị thương nghiêm trọng thì mình thực sự mang nghiệp chướng nặng nề rồi.
Nàng cũng không rảnh giải thích với Triệu Linh. Cố Hi Chi bỏ lại một câu "Quay lại nói sau!" rồi đuổi theo ai kia. Nàng trực tiếp ấn thang máy xuống lầu, đi thẳng đến gara.
Nàng vừa tới gara thì xe của Lam Nhị cũng vừa mới đi. Cố Hi Chi không để chậm trễ, nhanh chóng khởi động xe phóng theo.
Với thân phận của Khúc Hi Chi mà xuất hiện ở bệnh viện thật sự là cả vấn đề. Quả nhiên Cố Hi Chi nhanh chóng phát hiện xe Lam Nhị chạy lướt qua bệnh viện gần nhất đến đường cao tốc. Cố Hi Chi không chút do dự tăng tốc đuổi theo, nhiều lần suýt chút nữa đụng luôn xe phía trước.
Đường càng chạy càng xa, Cố Hi Chi phát hiện Lam Nhị không đến phòng khám tư nhân, mà lái về khu dân cư.
Liên tục qua mấy cua quẹo, sau đó Lam Nhị lái xe vào một khu biệt thự sang trọng. Cố Hi Chi nghĩ mình không thể theo vào như vậy được. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn dừng xe cách biệt thự mười mét đứng đợi ở ngoài.
Đứng cách xa khu biệt thự, Cố Hi Chi đứng ven đường đợi gần hai mươi phút. Xe và người rất hiếm qua lại tại khu này. Chỉ chốc lát sau chuông điện thoại vang lên, Cố Hi Chi cầm máy lên phát hiện là Hạt Hạt gọi đến.
"Tiểu Cảnh, chẳng phải tôi đã nói sáng nay cậu còn một buổi phỏng vấn rồi sao? Làm gì mà cả thế giới không tìm được cậu vậy hả?"
Cố Hi Chi nghe cô nói thế mới nhớ sau khi hội nghị kết thúc đích thực là còn một buổi phỏng vấn nữa. Nhưng do chuyện của Khúc Hi Chi nên bản thân nàng hoàn toàn vứt chuyện này lên tận chín tầng mây.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay một lúc, Cố Hi Chi nói, "Tôi không đi, cậu giúp tôi xin lỗi đi. Ngày mai làm bù là được rồi."
"Nhưng bây giờ cậu đến vẫn còn kịp a! Cậu đang ở đâu, tôi tới đón?"
Cố Hi Chi từ chối, "Thôi đi, bây giờ tôi có chuyện quan trọng không đi được. Cậu cứ dựa theo lời tôi mà làm". Trực tiếp cúp điện thoại.
Giữa tháng mười khí trời ẩm ương, dự báo thời tiết nói sẽ có mưa, quả nhiên mây đen cũng giăng kín trời trông chừng sắp mưa đến nơi.
Cố Hi Chi đợi ngoài biệt thự rất lâu. Lúc đầu nàng chỉ lo lắng chân Khúc Hi Chi bị thương có nghiêm trọng không, nàng muốn cô ra đây nhanh lên một chút. Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, cánh cửa lớn của căn biệt thự từ đầu đến cuối vẫn không có dấu hiệu động đậy. Hai giờ nhanh chóng trôi qua, coi như vết thương nghiêm trọng đến đâu thì cũng xử lý xong rồi chứ. Cố Hi Chi chờ lâu nên có chút nóng nảy, không nhịn được lấy điện thoại ra gọi cho Khúc Hi Chi.
Bên kia điện thoại rất nhanh có âm thanh, nhưng là giọng nói máy móc của một cô gái. Cố Hi Chi nghĩ đến lúc mình đẩy cô xuống lầu thì chiếc túi trên tay cô bị bỏ lại, cũng không biết điện thoại có bị hỏng hay không.
Cố Hi Chi bất lực, xuống xe đi tới biệt thự mà Lam Nhị vào lúc nãy.
Mặc dù nàng không hiểu rõ người này, nhưng đánh giá vị trí và độ quen thuộc đường đi nước bước thì hẳn là nhà của cô ta rồi. Cánh cửa lớn của căn biệt thự đóng kín, người lạ rất khó vào. Cố Hi Chi đứng ngoài cửa bồi hồi một lúc, vẫn quyết định tiếp tục về xe ngồi đợi tiếp.
Cố Hi Chi không nghĩ tới chính là: chờ đợi ròng rã đến trời tối.
Từ "Tới trưa, chị ấy nhất định sẽ về nhà ăn cơm!", đến "Nếu ăn cơm chiều trong nhà Lam Nhị xong nhất định sẽ về!", lại tới "Trời sắp tối rồi, chị ấy sẽ về nhà!", mãi cho đến khi bóng tối dần kéo tới.
Cố Hi Chi xưa nay chưa hề nghĩ mình chuyện gì cũng không làm, chỉ đợi một người ở trước cửa nhà người khác. Nàng càng chưa hề nghĩ mình sẽ đợi từ lúc hừng đông cho đến khi trời tối, đồng thời không thể thuyết phục bản thân bỏ đi.
Trời chạng vạng tối thì có một cơn mưa nhỏ, trời dần tối đi, mưa nhỏ đã biến thành mưa lớn.
Khu quảng trường dòng người thưa thớt, chỉ có đèn đường toả ra ánh sáng mờ nhạt. Cố Hi Chi đen mặt ngồi trong xe nghe nước mưa đánh vào cửa sổ ào ào, tầm mắt chăm chăm vào ánh đèn sáng choang trong căn biệt thự cách đó không xa.
Đã tám giờ tối, nếu không do một sự kiên trì không tên nào đó sai khiến nàng, nàng đã sớm rời khỏi nơi này rồi.
Thật giống như là chờ đợi tuyên án, chưa có kết quả rõ ràng thì nàng sẽ không cam lòng. Nàng xác định, dù nàng tiếp tục chờ, mãi cho đến sáng hôm sau, nàng cũng có thể nhìn đêm đen trôi qua mà không hề chớp mắt.
Tám giờ tối, khí trời buổi tối thật lạnh, mặc dù ngồi trong xe nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh buốt. Cố Hi Chi điều chỉnh tư thế sắp đông cứng của mình một chút rồi tiếp tục chờ. Xen lẫn tiếng mưa mơ hồ lộ ra âm thanh mở cửa sắt thu hút sự chú ý của nàng.
Mưa bên ngoài còn rất lớn, Cố Hi Chi nghe được thanh âm này, phản ứng đầu tiên chính là chạy xuống xe xem có phải là cô không. Nàng dĩ nhiên thật sự mở cửa xe xông vào màn mưa chạy đến cửa biệt thự.
Tuy sắc trời rất tối, mưa cũng che khuất phần lớn tầm mắt, nhưng vẫn có đèn đường cộng thêm buổi sáng đã theo Lam Nhị tới, nên Cố Hi Chi vẫn dễ dàng nhận ra xe cô.
Lúc này, nàng xác định Khúc Hi Chi nhất định ở trong xe. Cố Hi Chi không nghĩ nhiều trực tiếp đứng đón xe ở giao lộ.
Buổi tối, trời đầy mưa, tầm mắt vốn rất mơ hồ, chiếc xe màu đen lập tức chạy vút qua. Cố Hi Chi không ngờ xe sẽ chạy nhanh như vậy, tránh xe đã đủ chật vật rồi, càng thê thảm hơn chính là chiếc xe chạy qua làm nước tung tóe văng lên người nàng ướt nhẹp.
Xe xoay một cái sang con đường nhựa rộng lớn. Đèn xe chiếu lên mặt đất trắng xóa, đường phía trước cũng đặc biệt mờ ảo. Cố Hi Chi còn chưa kịp kêu thành tiếng, thì chiếc xe kia đã chạy rất xa.
Nhìn điểm sáng càng lúc càng xa, mãi đến khi dần mờ nhạt đi. Cố Hi Chi không biết sợi dây thần kinh yếu đuối nào bỗng nhiên tác động mình, lập tức cảm thấy rất oan ức.
Mười tiếng chờ đợi vốn làm người ta sắp nghẹt thở mà lại không nhận được bất kỳ kết quả nào. Sự thật đắng lòng cùng khí trời tệ hại này càng khiến nàng cảm thấy ông trời muốn đối phó với nàng. Mưa lớn ào ạt, nước mưa nhanh chóng xối ướt từ đầu đến chân người ta. Người Cố Hi Chi dính đầy bùn, nàng vốn cũng không hề để ý dáng vẻ của bản thân thế nào.
Màn mưa bao phủ cả người nàng, nhưng thật sự trái tim nàng mất mát không kể xiết.
Lam Nhị lái xe đi được một đoạn dài, Khúc Hi Chi ngồi phía sau nhìn cô lên tiếng, "Quay xe lại đi!"
Lam Nhị khó hiểu, "Tại sao?"
"Lúc nãy chị không nhìn thấy ngoài xe có người sao?"
"Trời tối như vậy, sao tôi có thể nhìn thấy ai."
Khúc Hi Chi không tranh luận với cô, chỉ nói, "Quay xe lại đi!"
Lam Nhị nhìn vẻ mặt kiên định của cô từ kính chiếu hậu, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn tăng tốc quay đầu xe.
Mặt đường vốn rộng rãi bằng phẳng, tăng tốc chẳng được bao nhiêu đã về đến nơi.
Chừng mười giây sau, Lam Nhị lái xe về biệt thự lần nữa. Lúc này, gần đèn đường có thể thấy rõ một người đang đứng trong màn mưa. Lam Nhị nhìn Khúc Hi Chi đang ngồi phía sau, chậm rãi dừng xe lại.
Mưa lớn như vậy, trời tối như thế. Cửa kính bị nước mưa giội vào, căn bản không thấy rõ người kia là ai. Nhưng dựa vào trực giác, Khúc Hi Chi vẫn mở cửa xe, cầm ô, lết cái chân bị thương khập khễnh xuống xe.
"Tiểu Cảnh..." Cô nhìn người trong màn mưa, "Là em sao?"
Không phải nàng không phát hiện ánh đèn chói mắt kia, cũng chẳng phải không nghe thấy tiếng ma sát của bánh xe với mặt đường, nhưng tâm tình của Cố Hi Chi đang bị cảm giác tiêu cực bao phủ, chẳng màng để ý tới mọi thứ xung quanh nữa.
Nghe tiếng Khúc Hi Chi, nàng như là từ một thế giới khác đi ra. Lúc đầu, nàng khó tin ngẩng đầu lên, xác định người đó chính là Khúc Hi Chi, nàng càng cảm giác mình đang nằm mơ.
Nàng đã chờ người này hơn mười tiếng, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt này lại không kìm nén được uất ức. Nàng lập tức tới trước mặt cô, không ngừng đánh vào người cô, "Khốn kiếp, sao chị có thể lái xe lướt qua người tôi vậy hả?!"
Xác định đúng là nàng, Khúc Hi Chi nhất thời cảm thấy giọt mưa rơi trên thân thể mình có chút đau đớn.
"Không phải tôi lái xe, tôi đã nhìn thấy em!" Cô cảm giác được dường như cái lạnh đang thẩm thấu khắp người mình. Khí trời lạnh lẽo, trời lại mưa lớn như thế, nhưng khi cô nhìn thấy nàng đợi trong mưa đều sẽ cảm thấy đau lòng cực kỳ. Hiện tại, hai tay chạm đến làn da thật lạnh lẽo, thậm chí có thể cảm giác được cơ thể nàng đang run rẩy. Lòng Khúc Hi Chi mềm nhũn, nói chuyện có chút run rẩy, "Nhưng mà... sao em lại ở đây?"
Cô rõ ràng thấy tâm tình nàng dần tốt lên, nhưng không biết xảy ra chuyện gì. Nàng nghe được cô hỏi thì cảm giác ủy khuất không giảm bớt phần nào, trái lại lập tức dâng trào.
"Sáng sớm tôi... lo lắng vết thương trên chân chị, nên theo xe của Lam Nhị tới đây."
Vốn chẳng cần tính toán, khoảng thời gian từ sáng đến tối đủ để Khúc Hi Chi giật mình cảm thấy trong lòng có chút đau. Hai tay cô ôm chằm lấy vai nàng, Khúc Hi Chi xin lỗi, "Xin lỗi, tôi chưa hề nghĩ em sẽ theo tới. Tôi cho rằng em còn đang giận tôi. Tôi định ngày mai..."
"Đừng nói nhiều nữa, tôi hiểu rồi." Cố Hi Chi cúi đầu nhìn chân cô một lúc, "Sao chị không mang giày bệt?! Rốt cuộc chân chị có sao không?"
"Không sao đâu, bị thương có tí xíu thôi, ngày mai sẽ ổn thôi!"
Nàng vốn lo cô té cầu thang không chỉ bị thương một chỗ, nghe cô nói như vậy, Cố Hi Chi càng khó chịu, "Xin lỗi." Nàng tự trách cuối gằm đầu xuống, "Tôi cũng không biết rốt cuộc tôi bị gì nữa. Tôi thật sự không cố ý đả thương chị đâu, chính tôi cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình."
"Không sao!" Khúc Hi Chi vỗ bờ vai nàng, thấp giọng động viên, "Tôi đã nói không sao rồi mà! Hơn nữa tại tôi mang giày cao quá nên đứng không vững thôi! Không liên quan đến em!"
Biết cô sẽ không trách mình, Cố Hi Chi sao có thể để an ủi. Chỉ là nàng không muốn lại làm cô nhọc lòng động viên mình nên cũng không nói gì nữa.
Lam Nhị Ngồi trên ghế lái, nhìn hai người đứng trong mưa, không nhịn được bóp kèn tin tin.
"Cố Hi Chi tiểu thư, vết thương trên chân của Tiểu Khúc rất nghiêm trọng. Bác sĩ giao phó phải nghỉ ngơi thật tốt không thể lộn xộn. Nếu cô muốn tốt cho em ấy thì để tôi đưa em ấy về nhà, được chứ?"
Tiếng kèn này làm Cố Hi Chi đột nhiên phát hiện ven đường còn có người. Nàng còn chưa kịp trả lời thì Khúc Hi Chi đã nắm lấy tay nàng, xoay người hướng về Lam Nhị nói, "Cảm ơn chị hôm nay giúp tôi nhiều như vậy. Tôi về với Tiểu Cảnh được rồi, chị cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Lam Nhị kinh ngạc nhìn cô, "Tiểu Khúc?"
Khúc Hi Chi không nhìn cô, xoay người kéo Cố Hi Chi nói, "Đi thôi."
Chân Khúc Hi Chi có thương tích nên không tiện lái xe. Trên đường trở về vẫn là Cố Hi Chi lái xe. Cố Hi Chi ướt đẫm cả người, sau khi lên xe vẫn cứ run lẩy bẩy, lái xe thật sự không tính là an toàn.
Vất vả lắm nàng mới lái xe tới con đường ở phía nam huyền bí, nơi phồn hoa như vậy vì trời mưa mà có vẻ đặc biệt trống trải. Cố Hi Chi chạy theo địa chỉ mà Khúc Hi Chi chỉ, lao thẳng xe sâu vào biệt thự mới dừng lại.
"Chị đừng vội xuống xe." Xe dừng lại, Cố Hi Chi vừa mở của xe vừa nói với Khúc Hi Chi ở kế bên ghế tài, "Đường trơn lắm, tôi đỡ chị đi."
Nàng nói xong rồi nhanh chóng bung ô đi tới ghế phó lái mở cửa đỡ cô xuống xe.
Xe đậu ở bên hông biệt thự, nàng đỡ cô được mấy bước đã nhanh chóng đến cánh cửa lớn. Nhìn trong phòng lộ ra ánh đèn, Cố Hi Chi dừng bước ở thảm trước, "Chị vào nhà đi. Khi nãy đi nhiều nên vết thương nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nên cẩn thận xử lý một chút, đừng làm nó càng nghiêm trọng thêm!"
Thấy nàng có ý rời đi, Khúc Hi Chi nắm chặt nàng tay nói, "Em đi đâu?"
Cố Hi Chi nhìn đồng hồ, "Mới chín giờ, tôi đi về."
"Hồi nãy em lái xe loạn hướng cả lên. Huống chi bây giờ trời đang mưa, đường lại vắng nữa. Em lái xe một mình không an toàn đâu. Đừng về!"
Dọc đường đi, Cố Hi Chi vốn dự định chở cô đến nhà an toàn rồi về nhà mình. Giờ nghe cô nói vậy, phản ứng có chút trì độn, "Đừng về?"
"Đúng vậy." Khúc Hi Chi cặn kẽ khuyên nhủ, "Em ở lại chỗ tôi đi, tôi không yên lòng để em về một mình."
Căn nhà quá rộng lớn khiến Cố Hi Chi nhìn mà sinh khiếp đảm. Có lẽ để ngôi biệt thực được sống động hơn nên ánh đèn có hơi chói lóa làm mắt người khác hơi đau rát. Cố Hi Chi chưa kịp ra quyết định thì trong phòng đã vang lên giọng của một người phụ nữ trung niên.
"Ai to nhỏ bên ngoài a?"
Khúc Hi Chi vừa nghe thanh âm này lập tức trả lời, "Mẹ, là con."
Cô kéo tay Cố Hi Chi ra hiệu nàng vào nhà cùng.
Cố Hi Chi sững sờ, theo bản năng rút tay về.
Cũng chẳng biết có phải là làm chuyện xấu nhất định sẽ chột dạ hay không. Nàng rõ ràng chả sợ mẹ ai, nhưng khi nghe được Khúc Hi Chi gọi như thế, phản ứng đầu tiên của Cố Hi Chi chính là chạy trốn.
Chỉ mới nghe giọng là Cố Hi Chi đã đủ sợ rồi. Nghe Khúc Hi Chi xưng hô xong, nàng đúng là một bước cũng không dám đi.
Khúc Hi Chi nắm lấy tay nàng, nhìn nàng lắc đầu một cái, ra hiệu nàng đi vào.
Cố Hi Chi và cô trao đổi ánh mắt một hồi, nhưng nàng vẫn cúi gập người bước vào.
Tuy cảm xúc của nàng lúc này thực sự rất tệ, nhưng đã bị người kia nghe được động tĩnh rồi, bây giờ mà không vào nhà chào hỏi thì cũng bất lịch sự quá.
Khúc Hi Chi lôi tay nàng vào nhà, nhìn thấy Doãn Quân đang tỉa lá cho hoa mới lên tiếng, "Mẹ, bạn con vừa đưa con về. Trời tối, đường lại trơn, mẹ giữ em ấy ở lại đây đi."
Doãn Quân nghe cô xong thì dừng tỉa hoa lại, chậm rãi quay đầu.
Cố Hi Chi thấy bà quay đầu lại, lập tức nói, "Con chào dì, con là Cố Hi Chi, là... bạn của Tiểu Khúc."
Doãn Quân không nói lời nào, tầm mắt rơi thẳng trên mặt nàng, đồng thời cũng nhìn mặt cô.
Ở tình huống bình thường, cả người Cố Hi Chi bị ướt mưa vô cùng chật vật. Dù nàng lớn lên xinh đẹp ra sao, thì tình hình hiện tại có thể khiến người khác lập tức chú ý tới quần áo ướt đẫm của nàng mà không chỉ riêng gương mặt. Huống chi một người biết lễ nghĩa như Doãn Quân không thể nhìn chằm chằm người khác một cách thô lỗ như thế được. Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, Doãn Quân vẫn bất tri bất giác nhìn chăm chăm nàng gần mười giây.
Khúc Hi Chi nhíu nhíu mày, nhắc nhở bà, "Mẹ?"
Tầm mắt Doãn Quân chuyển đến trên người cô. Bốn mắt mắt đụng vào nhau rồi lại trở về trên người Cố Hi Chi, "Được rồi, muộn như vậy cũng đừng về. Dì kêu Tiểu Vũ dọn phòng khách cho con."
Mặc dù là ý của trưởng bối, Cố Hi Chi vẫn cảm thấy đặc biệt khó chịu, "Con..."
"Quần áo con ướt hết rồi." Doãn Quân cười lên, dáng dấp rất ôn nhu, "Đi tắm trước đi nào!"
Xem ra bà không cho nàng từ chối. Cố Hi Chi do dự một hồi vẫn lựa chọn thuận theo, cũng mỉm cười, "Vậy con cám ơn dì!"
"Đừng khách sáo!" Doãn Quân liếc nhìn hai người đang nắm lấy tay nhau, nụ cười không thay đổi, "Con gái ngoan, đưa khách lên lầu đi, mẹ đi gọi Tiểu Vũ."
"Biết rồi mẹ."