Chương 56
Năm mới chưa qua lâu lại bước vào thời kỳ bận rộn. Bộ phim "Vong Xuyên" sắp phát sóng, scandal của nam nữ chính được công chúng xào nấu nóng hừng hực. Khác với trước đây, bộ phim truyền hình này đã từng có Khúc Hi Chi tham dự, quan hệ bất hòa giữa hai người Cố - Khúc lại được đem ra bàn luận. Điều khiến người ta muốn chuyển ghế chăm chú xem cuộc vui chính là: lúc tin tức Cố - Khúc bất hòa đang trong khí thế ngất trời thì trên mạng lặng lẽ lan truyền tấm hình hai người ôm hôn thân mật.
Một số phản hồi trên một diễn đàn nổi tiếng có nội dung như sau:
LZ à, kỹ thuật PS của bạn cũng được đấy, tôi nhận cậu làm đồ đệ ha.
Vong Xuyên có gì hay đâu chứ, dùng mọi cách kéo Tiểu Khúc nhà tôi xuống làm gì, đúng là không có đạo đức!
Oa oa a a a a, bức ảnh này nhất định là thiệt rồi. Tôi sịp hai con người này hơn ba năm rồi, lần này thực sự real đó ~
LS: có gì tốt đâu chứ, người đại diện đều nói bức ảnh này chụp lúc quay "Vong Xuyên" thôi. Khương Đồ cũng đứng ra làm chứng rồi đó. Không biết các người muốn tự lừa dối mình bao nhiêu lần mới có thể đưa hai người ý đến với nhau đây. Đâu phải chỉ có một hai người chứng kiến bất hòa giữ hai người đâu.
"Bảng đề cử" nào đó lấy tiểu Khúc nhà tôi để câu vote đây mà. Năm năm rồi, có thể đổi chiêu mới được không, nếu có tài năng thì sao không giỏi giựt giải sớm sớm đi?!
LS: tự mình cảm thấy hài lòng, nếu không phải idol của mấy người thò chân vào thì Lý Tư Gia Lệ nhất định sẽ biết ai mới là chủ nhân tốt nhất của bộ phim đó.
Buồn cười, thật sự có thực lực thì không cần giả thuyết nhiều vậy đâu. Nếu cô ta có bản lĩnh thì lần này lấy giải diễn viên xuất sắc đi rồi hãy nói cứng ha!
Các người đang nói chuyện gì vậy, đang yên đang lành mà, chỉ là hình diễn viên sau hậu trường thôi, nhiều năm qua có thấy scandal nào đâu. Like +1
Các người đừng như vậy, mọi người đều hài lòng về tấm hình này, nếu là giả thì thương tâm ch.ết rồi, hic hic
......
...
Trong phòng trang điểm sau hậu trường, Cố Hi Chi lướt sơ qua blog, thấy chuyện bức ảnh cũng không có gì quá to tát, nên yên lòng cất điện thoại.
Nhắc tới cũng thật lạ, thời điểm Lâm Minh Linh tung bức ảnh này trùng khớp với lúc tin bất hoà của nàng và Khúc Hi Chi bùng phát. Nếu là người khác, công chúng sẽ rất dễ tin bức ảnh là thật, nhưng do có quá nhiều chuyện chứng minh quan hệ chênh lệch của hai người, nên đa số mọi người rất khó tin loại quan hệ kỳ lạ giữ ấy, nhiều lắm chẳng qua chỉ cảm thấy đây là một chiến lược mới. Khuyết điểm duy nhất chính là: đối với loại chiến lược này, nhiều người đều cảm thấy Khúc Hi Chi rất vô tội, tung ảnh như thế để Pr cho bộ "Vong Xuyên" thì hết sức quá đáng, nên đề tài này được tranh luận khá gây gắt.
Trên chương trình "Chân tâm thoại" kỳ này, một mặt để tuyên truyền phim, mặt khác chính là muốn giải thích hiểu lầm cho rõ ràng, tránh khỏi việc chữa lợn lành thành lợn què.
Hạt Hạt đối chiếu kịch bản chương trình, Cố Hi Chi trang điểm xong rồi tán gẫu với thành viên khác trong đoàn. Do tiết mục này được phát trực tiếp, nên nhiều diễn viên cũng có chút hồi hộp.
Chương trình này lấy sự thật riêng tư làm mánh lới, muốn duy trì một show truyền hình nhất định phải tạo được dấu ấn đặc biệt. Ban tổ chức sẽ trao đổi câu hỏi với người đại diện trước khi chính thức phát sóng, chỉ cần không quá giả tạo hoặc là lộ vấn đề riêng tư quá mức. Người đại diện sẽ thông qua kịch bản, nhưng bản thân khách mời tuyệt đối không biết trước câu hỏi.
Hạt Hạt làm xong quy trình, cảm thấy thỏa đáng lại hướng về Cố Hi Chi ra hiệu OK. Lúc này Cố Hi Chi mới đi vào phòng quay.
Mùng chín của năm mới, cũng là ngày 14 tháng 2. Cố Hi Chi bận rộn công việc đến độ chân không chạm đất, mà Khúc Hi Chi thì vẫn còn nằm nghỉ ngơi ở nhà.
Ăn cơm tối xong, Doãn Quân ngồi xem tivi trong phòng khách như thường lệ. Khúc Hi Chi vừa thay đồ xong chuẩn bị đi đâu đó, cô lướt ngang qua phòng khách thì dừng lại, ngồi xuống cạnh bà. Doãn Quân vừa chuyển kênh vừa hững hờ hỏi, "Hôm nay trời đẹp, sao con không ra ngoài chơi đi, ngồi đây làm gì?"
Khúc Hi Chi ngồi trên sofa trả lời, "Xem xong một chương trình sẽ lập tức đi ngay."
Doãn Quân đưa chiếc điều khiển từ xa cho cô, "Từ lúc con học trung học, mỗi năm vào ngày này, trước cửa nhà đều có rất nhiều bé trai bé gái không mời mà tới, sao năm nay không thấy ai hết vậy?"
"Xử lý mấy chuyện này cũng không phải chỉ có mình mẹ biết làm đâu." Giọng nói cô hời hợt.
"Ui cha, con gái của mẹ đã hiểu được cách từ chối người khác rồi ư". Doãn Quân tựa như cười mà không phải cười, "Ba con nói con tìm ổng lấy chiếc nhẫn kim cương eza, tính tặng cho ai vậy?"
"Mẹ biết mà." Khúc Hi Chi chuyển đến kênh đang chiếu "Chân Tâm Thoại".
Doãn Quân quay đầu nhìn cô, "Con cảm thấy con có thể ở cạnh nó dài lâu sao?"
"Đúng."
"Mẹ thấy vẫn nên kiềm chế một chút đi, eza không thể đem tặng bậy được. Nếu các con có thể yêu nhau một năm mà không xa rời thì hẵng nói."
"Con với em ấy sẽ không tách ra đâu, tặng bây giờ hay sau này không khác nhau."
"Thật à?"
"Thật."
Doãn Quân nhíu mày, "Tốt lắm, nếu các con tách ra, sau đó không cho phép ở cạnh nhau nữa."
"Được." Khúc Hi Chi thẳng thắn trả lời.
Tám giờ rưỡi tối, tiết mục chính thức phát sóng. Sau khi khách mời thực hiện xong một loạt hoạt động, máy phát hiện nói dối cũng được đem ra. Chỉ khi đến phiên mình hỏi đáp mới có ánh sáng chiếu lên mặt diễn viên đặc tả lên màn ảnh. Chương trình sẽ kiểm tr.a phản ứng của điện não và phát rõ số liệu cho khán giả xem đài, nhưng kết quả khảo nghiệm lại do chuyên viên công bố.
Dựa theo trình tự, Cố Hi Chi là người thứ năm bị hỏi. Đường Dư theo sát Cố Hi Chi, ánh đèn nhanh chóng soi tới, giọng nói của MC xuất hiện trong micro.
"Cố Hi Chi tiểu thư, câu thứ nhất: Hiện tại đã có bạn trai chưa?"
"Chưa có." Trả lời ngay, thuận lợi qua ải.
"Câu kế tiếp." MC nói tiếp, "Đường Dư tiên sinh, lúc quay "Vong Xuyên" anh có khoảnh khắc nào động tâm với nữ chính không?"
Màn ảnh lớn đặc tả Đường Dư, anh trả lời như thể không cần suy nghĩ quá lâu.
"Có."
Chỉ cần một chữ thôi, dưới sân khấu nhất thời xuất hiện tiếng hoan hô.
Doãn Quân đang xem tivi nghe xong vấn đề này, hướng về Khúc Hi Chi nói, "Đây là chương trình trực tiếp hả?"
"Đương nhiên."
"Vậy con còn ở đây làm gì?! Hôm nay là lễ tình nhân, bạn gái bé bổng lại ở bên cạnh người có dụng tâm, con có thể yên tâm như vậy à?"
"Con với em ấy hẹn gặp sau khi xong tiết mục này, hơn nữa em ấy không thích Đường Dư."
"Lúc chú Lý của con theo đuổi mẹ, mẹ còn tưởng mẹ không thích ba của con đây."
Khúc Hi Chi bất đắc dĩ liếc nhìn bà một cái, lại xem đồng hồ, "Được rồi, bây giờ con đi tìm em ấy đây."
Đường phố vào lễ tình nhân náo nhiệt hơn rất nhiều. Tại trung tâm thành phố, có thể nhìn thấy từng đôi nam nữ ôm hoa tươi đi khắp nơi. Rất nhiều doanh nghiệp hưởng ứng ngày lễ tổ chức các hoạt động ưu đãi, dù đã tối nhưng dòng người trong cửa hàng vẫn không giảm.
Khúc Hi Chi đậu xe đứng chờ ở cạnh tòa nhà lớn, cô cũng nhắn cho Cố Hi Chi bảo đang chờ nàng dưới lầu, nhưng đúng là chờ lâu thật.
Dựa theo nhật trình ước định, tiết mục quay tới mười giờ rưỡi sẽ kết thúc. Đúng mười giờ rưỡi, Khúc Hi Chi mới đợi được Cố Hi Chi, chỉ có điều là cùng nàng xuống lầu còn có Đường Dư và vài người trong đoàn phim.
Cố Hi Chi xuống lầu ngay lập tức nhìn thấy xe của Khúc Hi Chi. Do chuyện của bức ảnh vừa rồi nên Cố Hi Chi đặc biệt rất cẩn thận. Nàng sợ những người đi cùng truy hỏi, chỉ nhắn cho Khúc Hi Chi một tin.
Khúc Hi Chi ngồi trong xe nhìn thấy nàng, cô vốn định xuống xe đón nàng, nhưng trước khi mở cửa đã nhận được tin nhắn:
Chút nữa tôi cùng Đường Dư và tổ phim chụp một tấm ảnh. Chị ở đây chờ tôi tí, khi nào xong tôi sẽ trở về tìm chị.
Khúc Hi Chi nhìn tin nhắn, xuyên qua cửa sổ xe thấy nàng và Đường Dư, cô thả tay khỏi cửa rồi trả lời:
Ừ
Buổi tối ngày đông lạnh lẽo, Cố Hi Chi và Đường Dư lên xe cùng đi tới tiệm ăn nào đó, vội vã chụp mấy bức ảnh liền muốn rời khỏi.
Vào lễ tình nhân mà làm việc trễ như vậy, Cố Hi Chi vốn cũng không tình nguyện. Sau khi kết thúc còn phải tiếp tục tạo scandal càng khiến nàng cảm thấy vô lực.
Không có minh tinh nào muốn dựa vào quan hệ bừa bãi của mình để duy trì danh tiếng, nhưng với tình huống trước mắt, nàng muốn cự tuyệt sự an bài của công ty cũng không được.
Mùi vị đồ ăn cũng không tệ lắm, chỉ là Cố Hi Chi không có tâm trạng để ăn. Nhìn thấy anh chàng nhiếp ảnh kết thúc công việc, Cố Hi Chi cũng vội lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
Thật ra ngồi chung Đường Dư giống như bị trói cả ngày, thấy Cố Hi Chi phải đi, anh cũng đứng lên theo, "Giờ cũng muộn rồi, em đi đâu để tôi đưa."
"Không cần đâu." Từ khi tiết mục kia kết thúc, Cố Hi Chi đã cảm giác anh ta càng lúc càng kỳ quái, "Tự tôi về được rồi."
"Chỉ đưa em một đoạn thôi, chuyện nào ra chuyện đó, an toàn của em là quan trọng nhất." Anh nói rất có lý, đồng thời không thể chối cãi, "Đi thôi."
Đường Dư đưa Cố Hi Chi trở lại tòa nhà lớn khi nãy, lúc đó đã mười một giờ rưỡi đêm. Cố Hi Chi nhìn thấy xe của Khúc Hi Chi vẫn đậu ở đó, nàng dứt khoát xuống xe. Đường Dư ngừng bên cạnh xe Khúc Hi Chi, nhìn nàng xuống xe, cũng không phát sinh nghi vấn gì.
Nàng đã từng nếm trãi tư vị của sự chờ đợi, bây giờ thấy Khúc Hi Chi chờ mình lâu như vậy, trong lòng Cố Hi Chi tràn ngập áy náy và tự trách, hôm nay lại là ngày đặc biệt như vậy... Cố Hi Chi vừa lên xe lập tức bắt đầu xin lỗi Khúc Hi Chi.
"Tôi không ngờ sẽ lâu như vậy, xin lỗi, tối nay không thể cùng chị...."
"Không sao." Khúc Hi Chi nhìn xe Đường Dư rời đi trong gương chiếu hậu, "Anh ta biết em gặp tôi sao?"
"Anh ta không có hỏi, tôi cũng không có nói." Cố Hi Chi suy nghĩ một chút, còn nói, "Tôi cảm thấy trong thời gian này chúng ta có thể tránh bao nhiêu thì nên tận lực tránh cho tốt, thế nên tôi mới không đến tìm chị." Nàng dừng một chút, "Có phải là chị cảm thấy tôi rất vô dụng không..."
"Không có." Khúc Hi Chi nắm chặt tay nàng, "Tôi tán thành em làm như thế, cũng không cho phép em tự nói mình như vậy."
Trong lòng Cố Hi Chi có loại tư vị không nói nên lời, "Nếu tôi có thể mạnh mẽ hơn một chút thì tốt rồi."
"Nghĩ lung tung gì thế." Cô khẽ vỗ tay của nàng, lại xem đồng hồ, "Còn có hai mươi phút nữa là qua ngày rồi, tôi dẫn em đến một nơi."
Cố Hi Chi hơi hiếu kỳ, "Nơi nào?"
Khúc Hi Chi đạp ga, không nói lời nào.
Mặt sông vào mùa đông bao la mà yên tĩnh, cây cầu gỗ cũ kỹ không hề bớt hoang vu vì ngày lễ đặc biệt.
Sắp đến 12 giờ đêm, ánh đèn neon và tàu bè vẫn toả sáng khắp mặt sông, cây cầu cũng được lên đèn khá sặc sỡ.
Khúc Hi Chi dừng xe dưới cầu, để Cố Hi Chi chờ một lát, sau đó cô tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ. Đã muộn như vậy mà vẫn còn du khách và vài đôi tình nhân ngắm cảnh, Cố Hi Chi đứng tại chỗ đợi một lúc, lại sốt ruột đi dạo dọc bờ hồ.
Cũng không biết tại sao hôm nay du thuyền vẫn còn vận hành vào mùa đông lạnh giá thế này, chỉ là ánh đèn LED quảng cáo đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của nàng. Cố Hi Chi nhìn một lúc cảm thấy mắt có chút khô ráp, thấy Khúc Hi Chi vẫn chưa về lại chuẩn bị đi tìm cô.
Tuy nàng không biết tại sao muộn như vậy mà cô còn mang mình tới đây, nhưng cô nhất định có lý do của mình. Tối hôm nay nàng đã làm lỡ thời gian lâu như vậy, hiện tại bất luận cô làm gì hay đi đâu thì nàng đều muốn đi cùng.
Khu buôn bán cách bờ sông một con đường cái, xuyên qua vành đai xanh có thể nhìn thấy rất nhiều cửa hàng tiện lợi, nhưng lúc nãy nàng chỉ lo ngắm cảnh nên không để ý mình đang đi đâu.
Nàng vừa quyết định đổi chủ ý tìm cô, bỗng nhiên khách sạn bên kia sông đối diện chiếc cầu xinh xắn vang lên một tiếng chuông.
Cuối cùng cũng qua ngày, Cố Hi Chi thất thần nhìn chiếc đồng hồ bên tòa nhà, nhưng tiếng la hét của mọi người trên cầu khiến Cố Hi Chi tò mò nhìn về hướng mặt sông.
Trên mặt sông rộng lớn vô bờ, mấy chiếc du thuyền chạy đan xen nhau, tựa hồ đang nỗ lực điều chỉnh vị trí của mình. Tính từ góc độ của Cố Hi Chi, những chiếc du thuyền này canh đúng chỗ đèn LED trực diện với nàng. Do lúc đầu mấy chiếc du thuyền chưa vào đúng vị trí, nên Cố Hi Chi không phát hiện những chữ kia có chỗ gì đặc biệt. Khi du thuyền nhanh chóng chạy đến vị trí, đèn LED trên chín chiếc du thuyền xuất hiện chữ hoàn chỉnh lập tức hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người.
Pháo hoa trong nháy mắt tỏa ra khắp nơi, người trên cầu kinh ngạc nhìn dòng chữ nối liền rồi chụp ảnh lia lịa. Cố Hi Chi nhìn dòng chữ kia, trong lòng chợt sản sinh một loại cảm giác nói không nên lời.
Trên mỗi tấm bảng LED to lớn chỉ có một chữ, nối liền cùng tạo thành một câu:
Cố Tiểu Cảnh, lễ tình nhân vui vẻ!
Mấy người trên cầu nhất thời ước ao, ghen tị tới cực điểm với cái người tên Cố Tiểu Cảnh kia, họ dồn dập hò hét biểu đạt sự bất mãn.
Cố Hi Chi đứng bên bờ thu hết vào đáy mắt mấy chữ chói sáng đó, nàng vội nhắm mắt lại lẳng lặng bình tĩnh vài giây, nàng xác định đây không phải ảo giác mới mở mắt ra lần nữa.
Một bên sông khác lại bắn pháo hoa đặc biệt mỹ lệ, cả bầu trời đầy hoa rực rỡ, mấy chữ trên du thuyền cũng biến đổi, vị trí trình tự cũng đổi nốt, chẳng bao lâu đã biến thành hình trái tim khổng lồ.
Có tiếng bước chân ở phía sau dừng lại, Cố Hi Chi xoay người thì nhìn thấy Khúc Hi Chi đang mặc một chiếc váy trắng, trên tay cô cầm một bó hoa tươi phiêu dật trong gió.
Cô vẫn ăn mặc như cũ, mang dưới chân một đôi giày cao gót, mái tóc đen dài buông xõa bên hông. Tuy ngày đông giá lạnh, nhưng y phục của cô rất đơn bạc. Cô đứng cách nàng không tới 1 mét, nhìn nàng mỉm cười. Dưới ánh trăng, lông mi cô thật dài tựa hồ nhiễm phải một tầng sương trắng, sắc mặt đặc biệt nhu hòa.
"Valentine vui vẻ, vốn định làm xong sớm một chút, nhưng hơi trễ rồi."
Cô bước tới gần nàng, đặt bó hoa tươi vào tay nàng, lại lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, muốn nâng tay trái của nàng lên, "Không cầu em sẽ yêu tôi nhiều, chỉ hy vọng em càng ngày càng yêu tôi."
Cố Hi Chi nhìn bàn tay cô đặt trên không trung, trầm mặc.
Khúc Hi Chi nhướng mày, "Không muốn?"
Nàng ngẩng lên nhìn cô rồi lắc đầu.
Khúc Hi Chi lại hướng về tay nàng gần một chút.
Cuối cùng Cố Hi Chi cũng đưa tay trái về phía cô.
Khúc Hi Chi đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của nàng, rồi nắm chặt tay nàng nói, "Đã đeo vào rồi thì vĩnh viễn không được tháo xuống, cũng mãi mãi không được rời bỏ tôi, biết chưa?"
Cố Hi Chi không nói lời nào, đại khái là không nói được gì.
Khúc Hi Chi trực tiếp ôm nàng.
Xa xa, cách bờ sông mười mét, chiếc xe màu đỏ ngừng đã lâu. Người phụ nữ tóc xoăn mặc một chiếc áo lông ngồi trong xe, cô nhìn một cô gái khác đang lặng yên trong gương chiếu hậu rồi lên tiếng, "Tin tức của tôi không sai, Khúc Hi Chi đúng thực là ở đây." Cười cợt, "Thế nào, tình cảnh này làm cô có thật nhiều cảm xúc đúng không?"
Cô gái ngồi phía sau chỉ nói, "Chị Tiểu Cảnh hạnh phúc là tốt rồi."
"Tôi không hiểu nổi, nếu thích thì tại sao không đi tranh giành?"
"Thích và yêu không giống nhau, cô đối với Khúc tiểu thư chỉ là một mực muốn giữ lấy thôi."
"Cô thì biết cái gì." Sắc mặt người phụ nữ lập tức lạnh đi.
Cô gái ngồi phía sau không tiếp tục nói nữa.
Người phụ nữ ngồi ở chỗ tài xế thấy cô gái kia không nói, lại nở nụ cười, "Nói đi nói lại, chuyện của cô thật sự không nên nói ra sao?"
Cô gái lập tức ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, giọng điệu rất kiên định, "Nếu cô nói ra, chúng ta lập tức ôm nhau ch.ết chung."
Người phụ nữ ngồi ở chỗ tài xế nhìn cô gái một chút, "Thần kinh."