Chương 37: Bịa đặt, tai họa bất ngờ
“Cái gì không xong?” Thạch Mai thấy Hương Nhi sốt ruột đến phát hoả, liền biết không phải chuyện gì hay ho.
“Hồng Diệp tỷ nói, có người đến đập phá.” Hương Nhi trả lời.
“A?” Thạch Mai nghe xong cảm thấy rất dọa người, trong lòng nghĩ, nơi này của ta cũng không phải võ quán gì, sao lại đến đập phá, liền hỏi, “Là ai?”
“Là Đô úy Trà Kiệt.” Hương Nhi trả lời.
Thạch Mai sửng sốt, chân mày cau lại, “Đô úy Trà Kiệt, chẳng phải là huynh trưởng của Trà Phúc sao?”
“Chính là người đó đó!” Hương Nhi dậm chân, “Hắn ta rất đáng ghét.”
“Hắn đập phá thế nào?” Thạch Mai hỏi.
“Hắn nói hắn muốn phấn ‘Thăng quan phát tài’!” Hương Nhi than thở, “Nói là nghe thấy hương phấn kia, có thể thăng ba cấp, này không phải tìm tr.a thì là cái gì?!”
“À?” Thạch Mai nở nụ cười, “Hắn lại dám đến giương oai, tốt xấu gì ta cũng là công chúa, hắn chỉ là một tên Đô úy.”
“Mai Tử tỷ, cái này gọi là ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’.” Hương Nhi bĩu môi nói, “Em gái Trà Kiệt là Trà Phúc, thiếp của Tứ Vương gia, chị hắn lại là Tĩnh phi.”
“Tĩnh phi?” Thạch Mai nhớ tới, nàng nghe hoàng thái hậu nói qua, hiện này bên người hoàng thượng có mấy sủng phi, lúc trước mang thai hoàng tử, chính là người hoàng hậu chọn, trong đó có một người là Tĩnh phi Trà Tĩnh.
“Trà Kiệt chỉ là cái thùng rỗng thôi!” Hương Nhi nói, “Ỷ vào Trà Tĩnh được sủng ái, hơn nữa Trà Phúc lại là phi tử Vương gia, cho nên mới hoành hành ngang ngược. Võ công hắn rất kém cỏi, đỗ chức Đô uý là do được đám chị em nâng đỡ, người cũng háo sắc! Rất đáng ghét!”
“Mai Tử.” Lúc này, Toản Nguyệt cũng chạy tới, “Hồng Diệp đi đối phó Trà Kiệt rồi, ngươi xem làm sao bây giờ? Hồng Diệp tính tình hung bạo, nói không chừng lập tức đánh đuổi hắn ra ngoài.”
“Đừng rồi.” Thạch Mai xua tay, “Trà Kiệt chẳng qua là tới gây sự, đánh hắn không gãi đúng chỗ ngứa.”
“À.” Toản Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Không phải Trà Phúc khuyến khích hắn đến, mà là Tần Hạng Liên bày mưu đặt kế!”
“Ta đi xem hắn.” Thạch Mai thay quần áo.
“Này.” Toản Nguyệt ngăn Thạch Mai đang muốn đi ra ngoài, “Ngươi tự thân xuất mã sao? Ngươi nói ngươi có ý gì, chúng ta giúp ngươi đối phó, hoặc là để Trung bá đuổi hắn đi.”
“Bào đắc hòa thượng.” Thạch Mai bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta ở chỗ này mở cửa hàng, sớm hay muộn cũng sẽ có người tới cửa gây sự, trốn tránh không phải biện pháp, chúng ta cùng đi, binh đến tướng chặn, để cho hắn về sau không dám đến nữa!”
“Được!” Toản Nguyệt nghĩ, cũng thấy có đạo lý.
Vì thế, hai người mang theo Hương Nhi cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này trời đã tối muộn, cửa hàng hương đã sớm không còn khách nhân.
Hồng Diệp đang ngồi uống trà ứng phó với Trà Kiệt, có chút không kiên nhẫn.
Trà Kiệt là đồ háo sắc, thấy Hồng Diệp hồng y môi mọng, là tiểu mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ, liền lên tiếng cợt nhả.
Bên trong toà hương không thiếu đại nội thị vệ, phần nhiều là nữ, nhìn thấy gã ta như vậy liền phát hoả, nếu Thạch Mai hạ lệnh họ sẽ lập tức đi đánh tên hỗn trướng kia.
Hồng Diệp tức giận, tổ sư, mày nhìn cái con mẹ ý mà nhìn! Lát nữa bà mày móc mắt mày ra!
Chính lúc này, chỉ thấy bức rèm che xoẹt một tiếng, Thạch Mai và Toản Nguyệt đến.
Thạch Mai thay đổi bộ dạng một thân công chúa, đẹp đẽ đoan trang lại quý phái.
Thật ra trước kia Trà Kiệt chưa từng gặp qua Trần Thức Mi, chỉ đứng ở xa liếc mắt một cái, hơn nữa còn nghe Trà Phúc nói nàng xấu xa thế nào. Hôm nay vừa thấy… Trà Kiệt trong lòng chậc chậc hai tiếng, ai nha, em rể Vương gia kia của ta là bị choáng đầu hay là như thế nào?! Mỹ nhân như thế này cũng hưu được. Nếu so sánh giữa Trần Thức Mi và Trà Phúc, Trà Phúc cũng phải nhường rồi! Trà Tĩnh cũng không đẹp như nàng. Trên phố có lưu truyền, nói Trần Thức Mi kỳ thật không phải là dưỡng nữ của hoàng thái hậu, mà là thân sinh… Trà Kiệt âm thầm gật đầu, xem ra không giả! Nói cách khác, tại sao Hoàng Thượng không thu nàng làm phi tử đi, lại để tiện nghi cho Tần Hạng Liên kia.
“Đô úy đại nhân.” Thạch Mai lạnh nhạt thi lễ với Trà Kiệt.
Trà Kiệt nhanh chóng hoàn lễ, “Trà Kiệt tham kiến công chúa điện hạ.”
Thạch Mai không cười, có vẻ rất nghiêm túc, Trà Kiệt sửng sốt —— u, có điểm quyền uy vương giả nha!
“Ha ha.” Trà Kiệt cười, nói với Thạch Mai, “Ta nghe nói, công chúa hương phấn chính là thần vật, công hiệu lớn lao. Lần trước tặng cho tr.a Khắc phấn ‘sớm sinh quý từ’, thế mà lại trị được bệnh độc của hắn, ôi, nghe xong ta liền thấy hâm mộ không thôi! Cho nên, bây giờ muốn đến mua ít hương phấn… Đương nhiên, chỉ cần có công hiệu, giá cả không thành vấn đề.”
Thạch Mai âm thầm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ ngươi dựa vào năng lực của mình kiếm tiền trả sao? Còn giả vờ rộng rãi, nàng vẫn bất động thanh sắc, chỉ thấp giọng hỏi, “Đô úy muốn mua phấn gì?”
“À, ta muốn…”
“Ôi chao.” Thạch Mai không đợi hắn nói đến vấn đề chính, chen vào, “Đô úy đại nhân, cái gọi là nhập gia tùy tục, cửa hàng hương của ta cũng có quỷ củ mua hương.”
“Hả? Quy củ gì?”
“Nơi này của ta có ba thứ không được cầu.”
Trà Kiệt sửng sốt, “Ba thứ không được cầu?”
“Danh lợi tài.” Thạch Mai cười, “Ba thứ này không thể cầu.”
Trà Kiệt nhìn vẻ mặt cười tươi như hoa của Thạch Mai, trong lòng dựng đứng, về phương diện này… Một câu: “Danh lợi tài” của Thạch Mai đã thẳng thắn cự tuyệt yêu cầu làm phấn ‘Thăng quan phát tài’ của gã… Không có cách nào cầu!
Trà Kiệt không phải loại ngu dốt, suy nghĩ một lát, cùng lắm thì không cầu danh lợi tài, ta cầu tỷ tỷ của ta sinh hoàng tử. Nghĩ đến đây, gã nâng khoé miệng cười đắc ý, nói, “Nếu đã như vậy, ta muốn…”
“Ơ, Đô úy.” Thạch Mai lại chặn họng gã, “Ta còn chưa nói xong mà, trừ bỏ ba thứ không được cầu, ta còn có ba thứ không dính vào.”
“Á?” Trà Kiệt buồn bực, “Ba thứ không dính vào?”
“Triều đình, giang hồ, hoàng thất.” Thạch Mai vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gạt sợi tóc ra sau tai, “Ta không dính dáng đến ba loại này.”
“Này…” Trà Kiệt vò đầu bứt tai, trong lòng nghĩ, vậy cầu sinh long tử cũng không thể rồi.
Trà Kiệt âm thầm tán thưởng, nha đầu ngươi thông minh lắm, nhưng cũng không sao cả, trừ bỏ triều đình giang hồ hoàng thất, còn có thứ khác mà, ta cầu ta trẻ lại mười tuổi! Xem ngươi có làm được không.
Nghĩ đến đây, Trà Kiệt nói, “Vậy, ta cầu…”
Thạch Mai không đợi gã nói xong, lại phất tay, cười nói, “Đô úy, ngài lại gấp rồi, còn chưa hết mà.”
“Còn…” Trà Kiệt giương miệng, “Công chúa, ngài nhiều quy củ quá.”
“Biết làm sao được, không có cách nào cả.” Toản Nguyệt một bên lắc đầu, “Nơi này là dưới chân thiên tử, người tài chốn kinh thành nhiều lắn, tuy rằng toà hương được ban bảng hiệu, nhưng nếu bảng hiệu này rơi xuống, cũng có thể đè ch.ết người. Chúng ta lại chỉ là mấy nữ tử chân yếu tay mềm, thế nên mới ra chút quy tắc, không thì chờ người bắt nạt phải chịu ấm ức sao? Đô úy đại nhân, ngươi nói đúng không?”
“Ha ha.” Trà Kiệt cười gượng, trong lòng nghĩ —— Ôi cha! Khó trách Trà Phúc cứ mắng chửi chỗ này suốt, hai nha đầu kia thật khó lường. Nghĩ xong, Trà Kiệt gật đầu nhìn Thạch Mai, “Công chúa, tổng cộng chỗ này có bao nhiêu quy tắc, nói rõ ràng một lần cho xong đi.”
“À, không nhiều lắm.” Thạch Mai nói, “Còn có ‘Tứ khó giữ’, ‘Ngũ không trách’.”
Trà Kiệt không học vấn không nghề nghiệp, nghe xong liền thấy sửng sốt, trong lòng nghĩ sao nhiều quy tắc như vậy, liền hỏi, “Thế nào là ‘Tứ khó giữ Ngũ không trách’?”
“‘Tứ khó giữ’ là sinh lão bệnh tử.” Thạch Mai cười, “Sinh lão bệnh tử chính là thiên mệnh, nếu cầu thứ có liên quan đến việc này, ta sẽ cố làm hết sức, nhưng mà linh hay không linh ta không dám chắc, dù sao cũng còn rất nhiều nhân tố bên ngoài.”
Trà Kiệt khóe miệng co rút, lại nghe Thạch Mai nói, “‘Ngũ không trách’ là tham sân ái dục si. Năm dạng này ai cũng muốn cầu, nhưng mà cầu hương phấn, bởi vì tham sân ái dục si của mình nên sẽ không hiệu quả, thế cũng không thể trách tại hương phấn của ta, muốn trách thì phải trách bản thân người dùng.”
Trà Kiệt nghe xong, một lúc lâu sau mới cười đáp, “Thế hương phấn của công chúa… Cuối cùng có tác dụng gì vậy?”
“Ồ.” Thạch Mai nói, “Đô úy đại nhân, không dối gạt ngài, chỗ của ta không có bao nhiêu nam nhân tới, phần lớn đều là khách nữ.”
Trà Kiệt ho khan một tiếng.
“Cho dù là khách nam tới cửa, cũng là mua hương phấn về cho nữ nhân trong nhà.” Thạch Mai tiếp nhận Tiểu Phúc Tử đã tỉnh ngủ đang làm ầm ĩ từ tay Hương Nhi, nhu nhu lỗ tai nó, Tiểu Phúc Tử lập tức im lặng, lười biếng cọ nàng.
“Hương phấn ở chỗ ta, công hiệu không nhỏ, nhưng phần lớn đều là chút nữ nhi tình trường, tỷ như huân hương giả dạng, nung đúc thể xác và tinh thần, bảo dưỡng da dẻ…”
Trà Kiệt nghe cũng thấy khó xử, Trần Thức Mi này thật là lợi hại, chẳng giống như ả đàn bà chanh chua bị chồng bỏ trong miệng mọi người, mình còn chưa có mở miệng gây khó dễ, nàng đã bật ngược lại rồi.
Thạch Mai thấy gã khó xử, liền gật đầu với Toản Nguyệt.
Toản Nguyệt đi đến phía sau, đưa tay cầm đến một hộp gấm tinh xảo.
Thạch Mai đưa cho Trà Kiệt.
Trà Kiệt đưa tay ra nhận, chỉ thấy bên trong là một cái bình lư hương nhỏ.
“Này…” Trà Kiệt khó hiểu nhìn Thạch Mai.
“Lư hương này của chúng ta gần đây bán rất chạy.” Thạch Mai nói, “Tướng quân cầm về đưa cho người thương đi, khi nào nàng rảnh rỗi, bảo đến cửa hàng hương của ta xem, ta sẽ tư vấn cho nàng mấy loại hương phấn tốt nhất có tác dụng bảo vệ dung nhan, dưỡng thân dưỡng thần.”
“Ách…” Trà Kiệt lại không biết gây khó dễ thế nào nữa. Vốn tên háo sắc gã muốn đến làm khó mấy tiểu mỹ nhân ở đây, nhưng trở ngại lớn quá. Thạch Mai luôn bày ra vẻ tôn trọng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho bản thân mình mặt mũi mà tặng lư hương chủ động làm hoà, nếu mình còn không biết điều, chẳng phải là quá nhỏ mọn rồi sao!
Trà Kiệt đang nghĩ muốn rút lui, quay đầu, lại thấy một cô nương đang ngó chừng gã, nháy mắt với gã liên tục.
Nha đầu kia là nô tì bên người Trà Phúc, Hương Nhi biết nàng ta, trong lòng cũng hiểu rõ, Trà Phúc biết anh trai mình có đức hạnh gì, phái người tới giám sát.
Trà Kiệt cũng thấy bất đắc dĩ, lúc trước Trà Phúc tìm gã nói chuyện, nói rất nghiêm trọng! Nói Tần Hạng Liên bây giờ bị Trần Thức Mi mê hoặc thần hồn, dáng vẻ kia, nếu Trần Thức Mi trở lại bên cạnh hắn, có phải hưu Trà Phúc Tần Hạng Liên cũng gật đầu!
Trà Kiệt cũng tự hiểu, Tần Hạng Liên thế lực hùng hậu, nếu Trà Phúc có thể phù chính, tương lai sẽ tươi sáng hơn nhiều! Trong cung ba ngàn mỹ nữ, Tĩnh phi tuy rằng được sủng ái, nhưng sẽ có một ngày thất sủng. Mình lại chỉ là một Đô uý nho nhỏ, nếu Trà Phúc lại mất thế nữa thì chẳng phải hai ngọn núi vững vàng chống lưng đều hoá thành hư ảo rồi sao?
Trà Phúc lần này bảo gã đến, trừ việc gây khó dễ cho Thạch Mai, còn phải tìm cách đuổi Thạch Mai ra khỏi kinh thành, khiến nàng cút đi càng xa càng tốt, đừng lảng vảng trước mắt Tần Hạng Liên nữa, hoặc là tìm người gả quách đi luôn cũng được!
Trà Kiệt đảo mắt, trong lòng nghĩ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cùng với cho người khác… Nghĩ đến đây, gã cao thấp đánh giá Thạch Mai một phen, không bằng lưu lại cho mình?
Hồng Diệp ở phía sau nhíu mày nhìn, Trà Kiệt này, quả là mắt chó đui mù, thuộc loại không biết xấu hổ!
Thạch Mai cho gã bình lư hương, cảm thấy Trà Kiệt nếu còn có chút xấu hổ thì phải biết khó mà lui, mọi người yên ổn ở chung. Ai ngờ vừa ôm Tiểu Phúc Tử trở lại, liền nghe Trà Kiệt thở dài, “Ôi, công chúa ơi… Không nói gạt ngươi, lư hương này mặc dù tốt, nhưng không biết nên đưa cho ai.”
Toản Nguyệt nhịn không được cười, “Đô úy, nghe nói trong phủ ngươi có hơn mười thê thiếp, hay là ngươi thấy một bình lư hương là không đủ? Chỗ này của chúng ta cũng chỉ là buôn bán nhỏ, không bằng ngươi bảo các nàng đến chọn, chúng ta lại dựa theo giá cả mà bán?”
“Ơ… Vương cô nương không biết rồi.” Trà Kiệt buông lư hương, cười hớ hớ đứng lên, nói, “Nhà ta tuy nhiều thê lắm thiếp, nhưng không có ai đặc biệt … Thế gian này mỹ nhân dễ tìm nhưng chân tình lại khó cầu…”
Thạch Mai khẽ nhíu mày, ngươi biết chân tình khó cầu còn nạp nhiều thiếp như vậy? Chân tình đều là một phần đổi một phần.
“Hôm nay ta cùng công chúa nói chuyện, cảm thấy rất hợp ý tâm đầu.” Trà Kiệt cười nói với Thạch Mai, “Sau này, chúng ta còn thường xuyên qua lại, nhiều thân nhiều gần nha.”
Thạch Mai nhíu mày, trong lòng nghĩ, ai muốn làm thân với ngươi!
Toản Nguyệt và Hồng Diệp cũng nghe thấy, Trà Kiệt này thật không biết xấu hổ.
Hương Nhi ở một bên đã chịu không nổi, cảm thấy mấy cô nương ở phòng hương đều là người tốt, làm sao có thể để tên nam nhân xấu xa này nhìn qua liếc lại, còn mang ý ɖâʍ? Phải sai người ra đánh gã thôi!
Trung bá bên cạnh vẫn không nói lời nào, giương mắt nhìn Trà Kiệt, lại dùng ánh mắt ra ám hiệu cho Tiểu Tịch Tử. Tiểu Tịch Tử liền đi ra ngoài bằng cửa sau, chỉ chốc lát sau, có nha hoàn tiến vào bẩm báo, “Công chúa, Hầu gia phái người tặng hai xe thổ cẩm, nói là cẩm tú Vân Nam, tặng cho công chúa làm áo choàng.”
Không đợi Thạch Mai mở miệng, Trung bá đã nói, “Ôi, bảo họ đưa tới thế nào thì mang về thế ấy đi, công chúa của chúng ta không thu lễ này. Không phải là lần trước đã bảo hắn rồi sao, tại sao lần này lại mang đồ tới nữa?! Người đến cầu thân nhiều như thế, hơn Hầu gia hắn cũng có nhiều lắm. Các ngươi nghe cho rõ đây, về sau một lá thư cũng không được mang vào, không phải lễ giống vương công quý tộc thì không được nhận. Đương nhiên… Bạch gia đối diện thì không tính, kia là đại môn phái võ lâm, công chúa thích kết giao với ba loại người, một loại là đại anh hùng, một loại là bá chủ một phương, còn có một loại chính là chi sĩ có học phú ngũ xe.”
“Nô tỳ đã biết.” Tiểu nha hoàn chạy đi, vừa ra đến cửa sau liền kéo tay Tiểu Tịch Tử cười.
“Thành công không?” Tiểu Tịch Tử hỏi.
“Ai nha, Trung bá chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi gã Trà Kiệt kia mà chửi hắn là đồ con cóc còn đòi ăn thịt thiên nga.”
Tiểu Tịch Tử cười lạnh một tiếng, “Không phải hắn chính là con cóc đòi ăn thịt thiên nga đấy sao, nếu mau mau cút đi thì ta có khi còn bỏ qua cho, bằng không, lát nữa ta liền mang huynh đệ tới đánh hắn đến khi nào cha mẹ hắn không nhận ra thì thôi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đang lúc nói chuyện, từ trên trời có một người đáp xuống, người này tên là Ngô Thường, chính là cao thủ của Quỷ Đao Môn, phụ trách bảo vệ an toàn cho phòng hương.
Y vừa thấy một tên quan sai tới đây, rất lâu rồi nhưng chưa đi ra ngoài, lại không tiện nghe lén, liền hỏi Tiểu Tịch Tử.
Nha đầu chạy vặt kia kể lại sinh động rõ ràng toàn bộ sự việc.
Ngô Thường nghe xong chỉ khẽ nhíu mày, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tiểu nha hoàn kéo tay Tiểu Tịch Tử, hỏi, “Này, có phải y tìm người trị Trà Kiệt không?”
Tiểu Tịch Tử đưa tay sờ cằm, cười, “Không biết, Bạch trang chủ không phải không có ở đây sao…”
Trung bá ngấm ngầm hại người, nói trên mặt Trà Kiệt lúc xanh lúc trắng… Gã muốn đến diễu võ dương oai, nhưng lại không chịu nghĩ đến bản thân cùng lắm cũng chỉ là một Đô uý nho nhỏ. Không phải anh hùng không phải bá chủ lại không có học vấn, còn dám để ý đến công chúa, đúng là con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga… Ối chà, lời này nghe, thật đã tai.
Lúc này lại có hạ nhân đi lên bẩm báo, “Công chúa, Bạch gia cách vách phái người đến, nói tặng đồ.”
Diệp Son nhanh chóng nói, “Mau mời.”
Chỉ một lát sau, đã thấy một cô nương mặc quần trắng bên hông đeo ngọc bội hồng đi tới, người này bọn Thạch Mai đều biết, là cao thủ của Hoắc Diễm Môn.
Chỉ thấy cô nương kia đưa cho Thạch Mai một phần điểm tâm, nói, “Công chúa, tam đương gia phái ta tới hỏi, người có việc gì cần giúp không?”
Trà Kiệt vừa nghe liền run rẩy, trời ơi, tam đương gia của Quỷ Đao Môn? Khó trách không ai dám động tới phòng hương, hoá ra là có người giang hồ làm chỗ dựa rồi.
Trà Kiệt là tên nhát gan, kẻ thức thời làm trang tuấn kiệt, mỹ nhân này mặc dù tốt nhưng sinh mạng là đáng quý, gã đứng lên, cầm bình lư hương, “Ha ha, công chúa đã có việc bận, ta đây cũng không chậm trễ, cáo từ, lần sau lại đến thăm.”
Thạch Mai cười, gật đầu, “Đô úy đi thong thả.”
Trung bá tiễn gã ra tận cửa, trong lòng nghĩ, mau cút đi.
Trong nhà, Hồng Diệp thấy người đi rồi, xì một tiếng khinh miệt, “Đồ không biết xấu hổ!”
“Trần cô nương.” cô nương kia nói với Thạch Mai, “Dì Hoắc bảo, nếu lần sau lại có người không đứng đắn đến gây loạn, ngươi cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ dạy dỗ hắn.”
Thạch Mai rất cảm kích, đưa lễ bồi cho nàng, lại kéo tay nàng nói lời cảm tạ.
Hương Nhi lại gần hỏi, “Ai, tỷ tỷ, Bạch trang chủ của các ngươi sao còn chưa về thế?”
Thạch Mai đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hương Nhi, cô nương kia che miệng cười nói, “Trang chủ có việc gấp, phải đến Kiếm Quý, nhưng sẽ sớm về thôi, trước khi đi còn phân phó bảo chúng ta chiếu cố phòng hương, không được để người khác tới gây rối.”
“Thật là có tâm.” Toản Nguyệt đi lên nói lời cảm tạ, cô nương kia ngồi một lát ăn chút điểm tâm liền cáo từ, Hương Nhi ôm Tiểu Phúc Tử chạy theo tiễn nàng.
“Mai Tử.” Toản Nguyệt nói, “Trà Kiệt lai giả bất thiện, hai huynh muội kia xem ra sẽ còn tới gây phiền phức.”
“Hẳn không phải là Tần Hạng Liên giở trò quỷ chứ?” Hồng Diệp hỏi.
“Khó nói.” Thạch Mai lắc đầu, “Về sau mọi người vẫn nên cẩn thận chút.”
Tất cả mọi người gật đầu, đều tự tán đi.
…
Trà Kiệt ngồi trong xe ngựa hồi phủ, lúc này trời đã tối muộn, đường vắng không có bóng người.
Trà Kiệt nâng cằm, lắc đầu, Trần Thức Mi này thật sự là mỹ nhân, đáng tiếc thân phận quá cao, mình với không tới… Lúc về lại phải thương lượng với Trà Phúc thôi, bằng không liền coi như hết.
Đang nghĩ đến đây, xe ngựa đột nhiên “Lộp bộp” một chút rồi dừng lại, sau đó, bên ngoài truyền đến vài tiếng “Oành oành”, còn có tiếng kêu của gia tượng và bọn nha hoàn.
Trà Kiệt sửng sốt, vén màn lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một gia tượng đụng ngã vào cửa.
“Ối giời… Sao ngay cả đường cũng đi không xong thế?!” Trà Kiệt đẩy hắn ra, lại cảm giác được bàn tay nhơm nhớp, cúi đầu, một tay máu tươi. Lại nhìn thấy, gia tượng kia đã ngã thẳng xuống đất, trên cổ là một lỗ thủng to.
Trà Kiệt hít vào một ngụm khí, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Thật lâu sau, gã nơm nớp lo sợ vén rèm cửa, ló đầu ra bên ngoài… Chỉ thấy bóng trắng lóe lên, hàn quang bắn tới…
“A!”
…
Trà Kiệt kêu thảm một tiếng, gã bị một kiếm xuyên tim, sau đó đầu bị chặt đứt, thi thể đổ rạp trên xe, đầu lăn lông lốc phía xa.
“A! Đô úy bị giết!” Nhóm gia tượng còn lại bỏ chạy tứ phía.
Đứng trước xe ngựa là một nam tử áo trắng mang khăn che khuất mặt, trên tay hắn cầm ngân đao, ở trên quần áo Trà Kiệt lau đi vết máu, cười lạnh một tiếng, chợt lóe, không còn thấy bóng dáng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thượng chợt thấy Tĩnh phi khóc vọt vào tẩm cung, vừa gào khóc vừa kéo ống tay áo hắn, nói Trà Kiệt bị người hại ch.ết.
Mà ngay sáng hôm ấy Tần Hạng Liên cũng nghe được tin tức, nói giữa đường cái thành Đông phát hiện thi thể, Trà Kiệt bị giết, gia tượng trốn được về nói, tối hôm qua Trà Kiệt tới phòng hương, lúc trở về bị một người áo trắng võ công cao cường, cầm ngân đao giết ch.ết, đầu lìa khỏi cổ, ch.ết cực kỳ thảm.
“Anh ơi!” Trà Phúc vừa nghe liền khóc lớn, nháo lên, Loan Cảnh Nhi các nàng đều chạy tới khuyên.
Tần Hạng Liên nhíu mày trầm ngâm, “Áo trắng? Ngân đao…”
Mà trong phòng hương, sáng sớm Thạch Mai vừa rời giường, còn đang đùa với Tiểu Phúc Tử, liền thấy Hương Nhi hấp tấp chạy vào, “Mai Tử tỷ, không xong rồi!”
“Lại không xong cái gì?” Thạch Mai dở khóc dở cười, “Hương Nhi, ngươi đừng lại…”
“Mai Tử!”
Lúc này, Toản Nguyệt cũng chạy vào, “Người của nha môn tới, nói tối hôm qua trên đường trở về, Trà Kiệt bị người ta giết ch.ết!”
“Cái gì?!” Thạch Mai cả kinh ngồi bật dậy.
“Nói là người mặc áo trắng mang ngân đao… Thủ pháp đặc thù một đao mất mạng.” Diệp Son cũng tiến vào, “Mai Tử, liệu có phải là…”
“Sẽ không!” Thạch Mai cau mày, liên tục lắc đầu, “Bạch Xá có nhàm chán thế nào cũng sẽ không làm chuyện hung ác như thế.”
Nói xong, nàng xuống giường thay quần áo, “Đi, chúng ta đi gặp người của nha môn, hỏi tình hình cụ thể. Còn nữa, ai cũng không được nhắc tới Bạch Xá hay người áo trắng mang ngân đao, trên đời này người mặc áo trắng mang ngân đao có rất nhiều!”
Tất cả mọi người đều gật đầu, đi theo Thạch Mai ra ngoài.