Chương 53: Oan gia ngõ hẹp, có thể có lợi
Một đêm lại trôi qua, sáng hôm sau bốn người rửa mặt chỉnh trang rồi tiếp tục lên đường.
Ra khỏi rừng đi dọc theo quan đạo, phía trước không xa chính là Kiềm Trung, thoạt nhìn cũng không phải nơi sầm uất, có lẽ do bọn Thạch Mai tới vào lúc sáng sớm.
Vào thành, Diệp Son than đói ầm ĩ, cùng Tần Điệp chọn một tửu lâu rồi nhanh chóng xuống ngựa vọt vào ăn cơm.
Thạch Mai cảm thấy ở phương diện này hai người bọn họ cực kỳ hợp cạ, nếu tính cách cũng hợp, buông bỏ thành kiến thì nhất định ở cạnh nhau sẽ rất vui vẻ.
Vừa ngồi xuống lầu hai liền nghe được có người vừa mừng vừa sợ nói, “Bạch huynh, sao lại khéo như vậy?”
Bạch Xá nghe xong liền biết ngay là Phó Tứ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Phó Tứ ngồi bàn bên cạnh, ngồi cùng còn có Phó Dĩnh và vài tùy tùng của Phó gia.
Giờ phút này đám Thạch Mai chỉ có một suy nghĩ —— oan gia ngõ hẹp!
Bạch Xá gật đầu với Phó Tứ rồi ngồi xuống gọi món ăn.
Diệp Son và Tần Điệp cũng chẳng rảnh để quản nhiều như vậy, hai người bọn họ sớm đã đói lắm rồi, tiểu nhị mang đồ ăn lên, một bàn đầy thịt cá, vài vò rượu lâu năm, hai người liền cắm đầu vào ăn.
Đừng nói Diệp Son cầm bát cùng Tần Điệp đối ẩm, tư thế cầm đũa gắp thịt kia quả là nghiêm túc.
“Bạch huynh cũng tới tham gia thọ yến của Đoan lão gia sao?” Phó Tứ đột nhiên hỏi một câu.
Bạch Xá nhất thời không biết nên trả lời thế nào, hắn không biết thọ yến của Đoan lão gia tử, vốn cùng Đoan gia cũng không có thâm giao, nhưng nếu nói không, Phó Tứ tất nhiên sẽ hỏi vì sao đột nhiên đến Kiềm Trung, Bạch Xá vốn cực kỳ khinh thường việc nói dối cho nên lúc không thể nói thật hắn liền không biết ứng đáp thế nào.
Ngay lúc Bạch Xá đang khó xử, Thạch Mai đột nhiên bất mãn, nửa thật nửa làm nũng với Bạch Xá, “Ô! Thế mà ngươi còn nói đến gặp ta tìm hương liệu, hoá ra là tới tham gia thọ yến của người ta nên tiện đường ghé tới chỗ ta sao?”
Bạch Xá ngầm hiểu Thạch Mai đang giải vây cho mình.
Tần Điệp vừa ăn vừa chớp mắt với Diệp Son —— nhìn thấy không, thế này mới là hiền thê!
Diệp Son liếc xéo hắn, chửi thầm, đồ thần kinh!
Bạch Xá cười, nhẹ nhàng sờ đầu Thạch Mai, thấp giọng nói, “Thật sự là muốn gặp ngươi, không tham gia thọ yến gì cả.”
Thạch Mai ngơ ngác, giả vờ cũng đừng như thật thế chứ? Có lệ một chút là được rồi. Nhưng một lời kia của Bạch Xá làm cho Thạch Mai giật mình nhìn Phó Dĩnh ngồi đối diện Phó Tứ, nàng ta đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, cô nương kia ngày thường luôn ngạo mạn, vẻ mặt như bây giờ quả là khó gặp. Không hiểu sao Thạch Mai lại cảm thấy… rất đã ghiền.
“Ồ.” Phó Tứ hết cách, ngữ khí của Bạch Xá bây giờ như đang dỗ dành Trần Thức Mi… Lúc nam nhân dỗ dành nữ nhân có thể nói thật nhưng cũng có thể nói dối, mình không cách nào truy vấn.
Phó Tứ đành hạ thang cho mình, “Ha ha, là ta lỗ mãng, thọ yến của Đoan lão gia tử đều là mời mấy nhà thân thích đến, ta cũng chỉ chịu gia phụ nhờ vả đến đưa hạ lễ, Bạch huynh hẳn là không biết,… Trần cô nương không cần đa nghi, đừng oan uổng người tốt.”
Thạch Mai thế này mới gật đầu, nhìn qua Bạch Xá, Phó Tứ này giỏi đấy, bỏ qua mấy lời khách sáo vừa rồi, người này thật sự là không thể nào không đề phòng.
“Đúng rồi, mấy vị định đi đâu thế?” Phó Tứ giống như không từ bỏ ý định, vẫn giả bộ thân thiết vô tình” hỏi thăm.
Thạch Mai và Bạch Xá không tính quen thuộc với vùng Kiềm Trung, lại không thể nói ra việc phải đi Quỷ Hồ Lâm.
Lúc này chợt nghe Diệp Son nói, “Chúng ta đến ở biệt viện của đại ca đã qua đời của ta, ta với nhà họ Đoan có thù giết người thân, ta không muốn dây dưa quan hệ gì với chúng, Phó công tử đừng hỏi nữa.” Nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Tần Điệp há hốc mồm nhìn Diệp Son.
Diệp Son chớp mắt với hắn —— sao nào! Chưa thấy qua ta như vậy đúng không?
Thạch Mai vỗ nhẹ lên lưng Diệp Son giả bộ như đang an ủi, tay kia thì giấu dưới bàn lén đập tay với Diệp Son —— cho chúng hết nhiều lời!
Tần Điệp sờ mũi, Bạch Xá rót thêm rượu cho hắn, ý bảo —— ăn cơm đi, hai nha đầu này không dễ bắt nạt đâu.
Phó Tứ bị Diệp Son trách móc một câu, lúc này muốn thăm dò là không có khả năng, trừ phi thừa nhận nhà mình và Đoan gia không liên quan gì với nhau, thế nhưng nếu làm vậy cũng không thích hợp.
Phó Tứ lắc đầu thở dài, hai cô nương này một người đóng vai phản diện một người xướng theo, mà mình làm gì còn cách nào khác ngoài giả bộ khách sáo, nếu không tức ch.ết!
Phó Dĩnh thấy Bạch Xá gắp rau cho Thạch Mai, lúc hai người ăn cơm nói chuyện sẽ nhìn nhau cười, thân mật không giống đang giả vờ. Phó Dĩnh không rõ, Thạch Mai tốt chỗ nào? Bạch Xá ngày thường bất cẩu ngôn tiếu tại sao lại để ý đến ả? Tuy rằng Trần Thức Mi rất được… Nhưng Bạch Xá không phải là loại thấy mỹ nữ liền quên hết trời đất mà.
Mấy người Phó Tứ ăn xong liền cáo từ rời đi.
Xuống lầu, vừa leo lên ngựa, Phó Tứ thấy Phó Dĩnh hậm hực hờn giận liền cười hỏi, “Sao thế? Ghen à?”
Phó Dĩnh liếc mắt, lầm bầm than thở một câu, “Đồ không có mắt!”
“Ồ?” Phó Tứ chọc nàng ta, “Ai không có mắt làm muội muội của ta bực mình thế?”
Sắc mặt Phó Dĩnh càng khó coi, hung dữ liếc sang, “Ngươi còn cười!”
“Yên tâm đi.” Phó Tứ vỗ vai Phó Dĩnh, “Bạch Xá sớm muộn gì cũng là của ngươi.”
Phó Dĩnh không tin, “Sao ngươi lại nói vậy?”
“Nói cho ngươi một bí mật.” Phó Tứ nghĩ, “Trần Thức Mi này… Kỳ thật không phải Trần Thức Mi.”
“Sao ngươi biết?” Phó Dĩnh chấn động, lập tức nghĩ lại, “Ra thế! Ả ta là con gái thái hậu, ta biết ngay mà, khác hoàn toàn với lời đồn đại, cứ như hai người khác nhau ấy, hoá ra là giả. Dám làm như vậy chính là tội khi quân, nếu ả ta liên quan đến cái ch.ết của công chúa thật thì chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc!”
Phó Tứ cười nhẹ, “Đến nay ta cũng chưa phát hiện ra người nhà của nàng ta!”
Phó Dĩnh ngẩn người, “a ha! Đúng vậy. Ca, nếu nàng ta đúng là nha đầu không nhà không cửa thì cho dù biết làm hương phấn cũng không thể nào được thái hậu nhìn trúng, hay thật sự như lời đồn đại đã nói, nàng ta là con ruột của thái hậu? Trời ơi, đây chính là gièm pha trong hoàng thất đấy, đến lúc đó thái hậu thà vứt bỏ ả cũng không muốn bị ô danh khắp thiên hạ đâu.”
Phó Tứ nghe xong, đột nhiên lắc đầu hỏi, “Dĩnh nhi, ngươi thích Bạch Xá lắm à?”
Phó Dĩnh đỏ mặt, “Sao lại hỏi như vậy?”
“À… Khi thích một người, tình cảm sẽ che mờ đôi mắt.” Phó Tứ gạt mái tóc bị gió thổi ra sau, thấp giọng nói, “Ta đã dạy ngươi rất nhiều lần rồi… Làm người phải biết xem xét thời thế, đừng luẩn quẩn trong mớ tình cảm ba đồng này, làm chuyện có lợi cho mình mới là người thông minh.”
Phó Dĩnh nghe xong liền hạ giọng nói, “Không phải ta nói rồi sao… Trần Thức Mi phải ch.ết là chuyện không thể nghi ngờ.”
“Tại sao chúng ta phải đẩy nàng vào chỗ ch.ết?” Phó Tứ hỏi lại, “Để nàng trên tay có thể áp chế hoàng thái hậu, thân thể của nàng vẫn chịu sự khống chế của chúng ta, so với việc ngả bài rồi bị chém ch.ết thì tốt hơn nhiều, nàng ta ch.ết rồi thì với ta mà nói chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa.”
“Ta…”, Phó Dĩnh hết lời.
“Độc ác mới tốt, người không độc ác sẽ rất dễ bị hại.” Phó Tứ nâng tay, quất roi lên mông ngựa, “Nhưng nếu con gái quá ác độc thì không có người nào muốn đâu.”
Phó Dĩnh trừng mắt nhìn Phó Tứ, đành phải ổn định tinh thần đuổi theo, âm thầm nhắc nhở bản thân không làm loạn trận tuyến, Trần Thức Mi, chúng ta chờ xem!
…
Không lâu sau khi đám người Phó Tứ rời đi, bọn Thạch Mai cũng ăn xong.
“Chúng ta thật sự tới nhà cũ của đại ca ngươi sao?” Thạch Mai hỏi Diệp Son.
“Ừ… Nếu các ngươi không ngại thì tới ở tạm đi, nhưng mà nhà rất đơn sơ, chị dâu với mấy đứa cháu ta đều ở đó.” Diệp Son thấp giọng nói.
“Vậy đúng lúc quá, chắc lâu rồi ngươi không gặp họ, giờ về thăm cũng tốt.”
“Ừ…” Diệp Son xúc động nhớ lại chuyện cũ, bắt đầu buồn bã.
Tần Điệp trả tiền cơm rồi ra chờ trước cửa, bảo tiểu nhị dắt ngựa ra, chỉ thấy Thạch Mai kéo Diệp Son ra khỏi tửu lâu, Bạch Xá đi theo phía sau.
Mắt Diệp Son hồng hồng, mũi cũng hồng hồng mhw đang khóc, ấm ức nức nở lên xe ngựa, Thạch Mai theo vào, không an ủi được nàng.
Tần Điệp tròn mắt nhìn, sao lại thế, con nhãi điên kia cũng có lúc khóc?
“Đi thôi.” Bạch Xá leo lên ngựa.
“Ò…” Tần Điệp lại nhìn vào xe ngựa, đúng lúc Diệp Son ngẩng đầu lau nước mắt, thấy Tần Điệp đang nhìn mình liền trừng hắn một cái, hạ phắt tấm mành xuống, Tần Điệp không nhìn thấy gì nữa.
Lên ngựa rồi Tần Điệp vẫn rất để ý, đi tới hỏi Bạch Xá, “Ê lão đại, nha đầu kia sao lại khóc thế?”
Bạch Xá mờ mịt nhìn Tần Điệp, “Ai khóc?”
Khoé miệng Tần Điệp giật giật, “Quên đi…chúng ta đi.”
Bạch Xá vẫn mờ mịt không rõ, ai khóc sao? Sao hắn không biết?
Xe ngựa đi được một đường, Diệp Son ở trong xe khóc cả một đường.
Thạch Mai nhìn mà đau lòng, “Diệp Son ơi, ngươi đừng khóc nữa, gặp người nhà hẳn phải vui vẻ chứ, chị dâu cũng gửi thư nói trong nhà rất tốt, bọn nhỏ rất nhớ ngươi rồi còn gì?”
“Nhưng ca ca ta ch.ết rồi, nếu không phải lừa gã khốn kia thì ta sẽ không nhớ lại để rồi đau lòng như vậy.” Diệp Son càng nghĩ càng thấy biết vậy chẳng làm.
“Ngươi đừng tự trách mình nữa, ngươi cũng nói rồi còn gì, là vì đại ca ngươi muốn chứng minh mình là người Đoan gia cho nên mới bị người lợi dụng làm kẻ ch.ết thay.” Thạch Mai vỗ nhẹ nàng lưng, “Chúng ta nhất định phải cứng cỏi lên, cho lũ khinh thường chúng ta trắng mắt ra!”
“Ừ.” Diệp Son gật đầu, Thạch Mai lau nước mắt cho nàng.
Lúc này Tần Điệp đang áp tai lên cửa xe nghe lén, nghe được đoạn đối thoại bên trong liền chau mày, thúc ngựa đến cạnh Bạch Xá, hỏi, “Này, nha đầu điên kia thực sự có cừu oán với Đoan gia hả?”
Bạch Xá bật cười, “Ngươi nghĩ nàng nói giỡn?”
“Ta thấy nàng điên điên khùng khùng, không nghĩ nàng lại trọng tình nghĩa như vậy.” Tần Điệp tán thưởng.
“Nếu ngươi đau lòng thì giúp nàng báo thù đi.”
Tần Điệp nhăn mày, “Ngươi nói thật hả? Ngươi đừng đùa ta, ta tin đấy!”
Bạch Xá thản nhiên nhún vai, “Không ngại thì thử một lần xem.”
Tần Điệp nheo mắt, “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi cảm thấy vì sao Phó Tứ lại tới đây?”
“Nếu không phải mừng thọ Đoan lão gia tử… Chẳng lẽ cũng là lấy cớ?”
“Trước kia chỉ cần có thể tránh ta đều tận lực tránh xa Phó Tứ, đời này nếu không phải bị trọng thương mới bại trước mưu kế của hắn, phỏng chừng hắn sẽ không chủ động tới tìm ta.” Bạch Xá vỗ nhẹ lên cổ ngựa, “Người này giờ tạm có sức uy hϊế͙p͙, hiện tại trong võ lâm có mấy đại gia tộc nhưng chỉ có nhà Đoan Nghiễn mới có thực lực ngang bằng với Phó gia, có khi Đoan gia còn thấp hơn chút, chỉ sợ đến lúc đó không cần lên tiếng cũng nổi danh.”
“A.” Tần Điệp cười khùng khục nhìn Bạch Xá, “Ối chà, vậy nên ngươi tỉnh ngộ rồi quyết định ở lại?”
Bạch Xá lé mắt nhìn hắn, “Ta có ý tốt nhắc ngươi báo thù cho người trong lòng, ngươi không nghe coi như ta chưa nói gì cả.”
“Nghe! Tiếp tục nói đi.” Tần Điệp nhanh chóng ngăn cản Bạch Xá, “Ý của ngươi là, Phó Tứ kia nhằm vào phòng hương? Không phải… nhằm về phía Tiểu Mai Tử chứ?!”
Bạch Xá giơ một ngón tay, lắc nhẹ, “Phó Tứ không hẹp hòi như vậy đâu, người này rất quái đản, thích nhìn từ nơi cao nhất!”
Tần Điệp chau mày, “Hắn ta sẽ không…”
“Ừ.” Bạch Xá gật đầu cười lạnh, “Hắn ta nhìn ra thân phận của Thạch Mai, còn cả hoàng quyền!”