Chương 63: Thật thật giả giả, theo kế mà làm
Thạch Mai kỳ thật có thể khóc, tuy rằng nàng ngày thường không khóc mấy nhưng chuyện khóc lóc này đã học thông từ ngày nhỏ, lúc đầu nàng rất cứng, cha mắng, các tỷ tỷ khi dễ, nàng đều gắng gượng không khóc mà ngược lại còn đối nghịch. Nhưng sau đó có vài bà ɖú thương nàng mới dạy rằng —— làm vậy càng khiến người ta cảm thấy muốn bắt nạt, con người lúc phải thua thì nên chịu thua, như thế không phải đánh mất khí tiết mà là tự bảo vệ mình.
Mai Tử nhớ kỹ, mỗi lần bị người trong nhà bắt nạt, nàng sẽ chạy, chạy đến nơi có nhiều người rồi ngồi bệt xuống khóc, tự nhiên sẽ có người chỉ trỏ. Cha nàng rất để ý đến mặt mũi nên sợ láng giềng hàng xóm nói mình ngược đãi con, thế nên liền quay đi răn dạy mấy người hay ức hϊế͙p͙ nàng. Sau khi học được cách khóc, tần số Thạch Mai bị bắt nạt ít đi rất nhiều… tuy rằng thực chất nàng chẳng phải người thích khóc, càng lớn càng ít khóc, bởi vì đã có năng lực phản kháng.
Bây giờ nàng khóc lóc đau khổ như thế bởi vì nàng nghĩ mình có thể sẽ phải trở về cuộc sống trước kia, phải rời khỏi Bạch Xá, nước mắt cứ như vậy mà ầng ậc trào lên.
Bạch Xá ở phía sau nhìn, khẽ nhíu mày —— có điểmđau lòng.
Hai bà lão nhìn thấy cảnh này cũng dừng lại, ban đầu là buồn bực, sau đó thấy nàng càng khóc càng thương tâm, mất kiên nhẫn, lão thụ bà liền hỏi, “Ngươi làm gì thế? Chúng ta thảm cũng không phải ngươi thảm, ngươi khóc cái gì?”
“Đúng vậy.” Độc bà cũng hỏi, “Gã kia ức hϊế͙p͙ ngươi?”
“Các ngươi chỉ biết có nam nhân!” Thạch Mai tức giận, “Vì một nam nhân mà các ngươi chậm trễ bao nhiêu năm? Bây giờ hắn không phải đã nhắm mắt xuôi tay rồi hả?! Mẹ ta bị người bắt giam, huynh trưởng cũng bị người hại ch.ết, thiên hạ sắp đại loạn, các ngươi còn ở nơi này tranh giành cái gì!”
Lão thụ bà và độc bà cũng thấy xấu hổ, nhìn nhau một cái, so sánh với nhau —— người không ra người quỷ không ra quỷ… Quả thật là thê thảm.
Nghe thấy tiếng khóc của Thạch Mai, hai người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà cãi nhau, có lẽ nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn gắng gượng sống là nhờ oán khí tích tụ trong lồng ngực… Mà oán khí này, ở thời điểm vừa nhìn thấy nhau đã tan thành mây khói.
Bạch Xá kéo Thạch Mai đứng lên, lau nước mắt cho nàng, nhìn lão thụ bà, “Bảo tàng ở đâu?”
Thụ bà gãi đầu không lên tiếng.
Thạch Mai cũng nhìn bà ta.
“Ôi…” Lão thụ bà bất đắc dĩ nói, “Ta… Không biết.”
Thạch Mai mở to hai mắt, Bạch Xá nhíu mày.
“Không phải ngươi nói ngươi biết à?”
“Cái này không phải là gạt các ngươi giúp ta truyền lời sao? Bảo tàng kia đã sớm mất rồi!” Lão thụ bà thở dài, “Trước kia còn có người đến, mở mộ địa, nói bên trong không có gì cho nên bỏ đi, lưu lại một hố đất sụp. Về phần bọn họ có lấy hay không lấy ta cũng không biết.”
Thạch Mai nhìn Bạch Xá, khuôn mặt lo lắng.
Bạch Xá rất bình tĩnh gật đầu, “Ừ… Kỳ thật một chư hầu, lại là binh đánh bại, thật sự có bao nhiêu bảo bối cũng rất đáng hoài nghi, hơn nữa bên ngoài truyền tiếng, lại có người nào là không bị người đánh cắp?”
“Như thế sao.” Thạch Mai nghe xong liền ủ rũ, tuy rằng bảo tàng đối với nàng mà nói không có gì hấp dẫn nhưng chỉ cần nghĩ đến người người vì nó mà đánh nhau đến thương thân hại nước, kết quả lại chỉ là một cái giỏ trúc múc nước, quá không đáng.
Sau đó, Thạch Mai lại hỏi độc bà về bệnh tình của hoàng thượng.
Độc bà nói không gặp người thì không thể biết cụ thể là bệnh gì, nghĩ một lát, “Ta rất thích nha đầu ngươi, như vậy đi, độc môn hương phấn tuyệt học của ta nếu không truyền đời thì chắc chắn sẽ bị diệt môn, giờ ta dạy cho ngươi, ngươi tự dùng nó để cứu huynh trưởng với mẹ của ngươi đi.”
Thạch Mai vui mừng, cuối cùng cũng có một đường sống!
Vì thời gian quá gấp gáp cho nên nàng ngày đêm không ngừng học tập.
Lão bà tử dạy cho Thạch Mai rất nhiều kiến thức về phấn mà nàng chưa biết, có đôi khi chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi mà phải mất một tháng để nghiên cứu. Mai Tử cũng thông minh hiếu học, một ngày một đêm đã học xong.
Bạch Xá vừa chăm sóc mọi người vừa cùng Tần Điệp liên lạc thông tin bên ngoài.
Đến buổi chiều ngày thứ ba.
Bạch Xá đi ra ngoài nấu món thôn quê, không lâu sau liền vội vàng trở về, nói với Thạch Mai, “Tần Hạng Liên đưa người đến Sưu sơn rồi.”
“Cái gì?” Thạch Mai căng thẳng, “Sưu sơn?!”
“Chúng ta dẫn họ rời đi.” Bạch Xá nói xong liền vỗ nhẹ lên vai Thạch Mai, “Đây là lúc thực hiện kế hoạch mà thái hậu đã ghi, cơ hội mấu chốt nhất!”
Thạch Mai nhớ lại —— hoàng thái hậu đưa bức thư cho nàng, muốn cứu hoàng thượng, có một điểm rất trọng yếu là phải làm cho Tần Hạng Liên bất cẩn. Phương pháp tốt nhất chính là để Bạch Xá giả ch.ết, Thạch Mai trở lại bên cạnh Tần Hạng Liên, sau đó mới có thểmau chóng thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. Nhưng Thạch Mai không muốn dùng kế sách này, chỉ cần nghĩ Bạch Xá ch.ết, lòng nàng liền đau.
“Ngươi… Muốn diễn thế nào?” Thạch Mai cầm lấy tay Bạch Xá, “Có nguy hiểm không?”
“Yên tâm!” Bạch Xá nói, “Vừa rồi ta đã thương lượng xong với Tần Điệp, không sao hết, sự an toàn của ngươi cũng không cần lo, ta đã xếp người vào phủ Tần Hạng Liên rồi!”
“Nhưng mà.”
“Ta sẽ ở bên cạnh ngươi!” Bạch Xá xoa gáy Thạch Mai, an ủi nàng, “Mọi chuyện phải mau chóng giải quyết, Tần Hạng Liên nắm quyền một ngày thì mẫu hậu ngươi sẽ nguy hiểm thêm một ngày!”
“Ừ.” Thạch Mai tự nhiên sáng tỏ, cắn răng gật đầu, “Ngươi phải cẩn thận!”
Độc bà thấy hai người sinh ly tử biệt liền ghen tị, “Ôi chao… Nha đầu ch.ết tiệt kia tốt số quá.”
Thạch Mai quay đầu, nghĩ nghĩ, đi qua kéo cánh tay bà, “Sư phụ, người có bảo bối gì không? Lấy ra cho đồ nhi đi cứu mạng người đi.”
Độc bà há miệng, “Ối giời nha đầu ch.ết tiệt ngươi, còn định thuổng gia sản của ta?!”
Thạch Mai cười tủm tỉm, “Cho ta đi, sau này ta sẽ hiếu thuận với ngươi.”
Lão độc bà cảm thấy dù sao sau này đồ của mình cũng là của nàng không bằng cho sớm đi. Sờ trên dưới một lần, lấy ra không ít bảo bối đưa cho Thạch Mai, cẩn thận nói cách sử dụng, Thạch Mai vui sướng giấu hết đi.
Sau đó quay sang nhìn lão thụ bà.
Thụ bà cả kinh, “Ta không có bảo bối gì đâu!”
Thạch Mai không tin, đi qua dòm, “Về sau ta cũng sẽ hiếu thuận ngươi!”
Bạch Xá nhìn qua nơi khác, năng lực của Thạch Mai rất cao, muốn cái gì nói cái gì, cũng không thấy khó chịu.
Lão thụ bà khó xử suy nghĩ một chút rồi lấy cái đầu gỗ màu đen giấu trong hốc đá ra đưa cho nàng.
Thạch Mai dẩu môi xem thường.
“Nha đầu không có mắt nhà ngươi nhé!” Lão thụ bà không hờn giận, “Thứ này là bảo bối đấy!” Nói xong liền kéo ra. Hoá ra đầu gỗ bên kia là một thanh đao nhỏ, bên trong có một lưỡi dao màu đen, thoạt nhìn cực kỳ sắc.
Lão thụ bà cứa nhẹ lên tảng đá bên cạnh… Lạch cạch một tiếng, tảng đá đã phân thành hai, dĩ nhiên là chém sắt như chém bùn!
Thạch Mai vội thu về, dập đầu lạy hau bà, bảo hai người đợi ở nơi này, trăm ngàn lần đừng cãi lộn hay đánh nhau, chờ nàng tới đón về.
Sau đó nàng đi theo Bạch Xá.
Ra khỏi rừng rậm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới núi có một đống quan binh mang theo chó săn lùng sục đi lên trên này.
Thạch Mai thầm kinh hãi, trốn ở đây cũng bị tìm được!
Bạch Xá kéo Thạch Mai bỏ chạy… hành tung của hai người rất nhanh đã bị một con chó săn phát hiện.
“A!” Thạch Mai nhìn thấy con chó đuổi đến sát nút liền kêu lên, đám quan binh dưới núi cũng nghe thấy.
Tần Hạng Liên nghe bẩm báo, nói tìm được hai người, trong lòng vui sướng âm ỉ, quả nhiên ở núi Đại Vũ.
“Đuổi theo!” Tần Hạng Liên chỉ huy chúng tướng, “Bao vây cho ta, giết Bạch Xá! Đừng làm công chúa bị thương!”
“Rõ!” quan binh lĩnh mệnh, ngay lập tức rầm rập đuổi lên.
Bạch Xá cực kỳ quen thuộc với địa hình núi, biết không xa chính là vực thẳm, vừa chạy vừa nói với Thạch Mai, “Mai Tử, Tần Hạng Liên để ý tới ngươi cho nên chắc chắn sẽ không làm ngươi bị thương, bất quá nếu hắn dám chạm vào ngươi, ngươi cứ cho hắn một đao, ta lập tức sẽ tới cứu ngươi.”
Thạch Mai bị chọc cười, ôm lấy Bạch Xá, “Được, ta sẽ ứng phó, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, trừ Tần Hạng Liên còn cả Phó Tứ, người kia cực kỳ âm hiểm!”
“Ta hiểu mà!” Bạch Xá nói xong liền thả Thạch Mai xuống, hai người cầm tay chạy trốn.
Hai người vừa tới vách núi liền bị đám binh mã bao vây.
Tần Hạng Liên nhảy xuống ngựa, cười ha hả, “Công chúa tội gì phải sống ở nơi rừng hoang heo hút này chịu khổ, theo ta hồi cung chẳng phải sung sướng hơn sao?”
Thạch Mai trừng mắt nhìn gã một cái, “Ta thèm vào!”
Tần Hạng Liên lại đảo mắt qua Bạch Xá, “Bạch Xá, võ công của ngươi dù cao cũng đánh không lại thiên quân vạn mã đâu, hơn nữa đao kiếm không có mắt, đừng để công chúa bị thương, thông minh thì giơ tay chịu trói đi!”
Bạch Xá giữ Thạch Mai phía sau, cười lạnh nhìn Tần Hạng Liên.
Bạch Xá luôn có vẻ mặt này, Tần Hạng Liên thấy không thoải mái —— hắn vốn rất ghét Bạch Xá, bởi vì Bạch Xá cướp đi Thạch Mai, hơn nữa Bạch Xá lại quá xuất sắc! Tần Hạng Liên cũng tự nhận là vương giả phong phạm, là người được nữ nhân yêu thích, nhưng tự dưng xuất hiện một kẻ so ganh với mình khắp nơi, không những thế còn nổi trội hơn mình, lại còn bày ra cái vẻ chẳng thèm để mình vào mắt, điều này làm cho Tần Hạng Liên bất an, kẻ kia, nhất định phải loại bỏ!
“Lên, mời công chúa về, bắt tên tặc tử kia lại!” Tần Hạng Liên ra lệnh, Thạch Mai nhanh chóng ngăn trước mặt Bạch Xá…
Thế nhưng lúc này “vút” một tiếng… Cũng không biết từ chỗ nào, một mũi tên bắn thẳng về phía Thạch Mai.
Bạch Xá vì bảo vệ Thạch Mai nên trốn không kịp, bị tên bắn trúng.
Đồng thời, một bóng trắng loé lên.
Thạch Mai chỉ thấy bóng trắng xẹt qua trước mắt kia cực kỳ quen thuộc, còn mang theo mặt nạ —— là kẻ vẫn giả mạo Bạch Xá!
Người nọ nhảy vọt lên, định đá Thạch Mai một cước!
Bạch Xá trúng một tên vốn đã rơi vào thế yếu, người nọ lại cố tình nhằm vào Thạch Mai, rõ ràng là đã tìm ra nhược điểm của Bạch Xá để xuống tay.
Đẩy Thạch Mai ra, Bạch Xá tránh thoát một cước của gã kia, vừa vọt sang bên cạnh, không ngờ rằng từ trong đám người lại có một người nhảy ra tung chưởng vào lưng hắn…
“Bạch Xá!” Thạch Mai hét to một tiếng, chỉ cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo, nàng không rõ Bạch Xá đang bị thương thật hay chỉ giả vờ bị thương. Chỉ thấy hắn trượt chân, ngửa mặt rơi xuống vách núi.
“A!” Thạch Mai sớm đã quên cái gì là diễn trò và mưu kế, bởi vì nhìn quá chân thật, hơn nữa người xông ra tung một chưởng ám toán Bạch Xá lại là Phó Tứ! Phó Tứ hận Bạch Xá như vậy, đương nhiên sẽ ra đòn chí mạng.
“Bạch Xá!” Thạch Mai định nhảy xuống theo, eo chợt căng cứng, bị Tần Hạng Liên ôm về.
Thạch Mai la hét điên cuồng, nơi đó là vách đá, trông rất thật, không ai có thể người nghĩ đây là mưu kế… Đương nhiên Thạch Mai cũng không xác định đây có phải là giả hay không, lý trí còn xót lại nói với nàng, tin tưởng Bạch Xá, không sao cả.
“Bắn tên!”
Thế nhưng Tần Hạng Liên còn ác độc hơn so với suy nghĩ của Thạch Mai nhiều, sau khi hắn ra lệnh, kia mấy ngàn quan binh vọt tới vách đá giương cung, bắn vút vút tên xuống dưới… Nếu Bạch Xá rơi xuống vực, chắc chắn sẽ bị bắn ch.ết.
Thạch Mai chỉ cảm thấy đầu ong ong ong ong, lòng trống rỗng, trong lúc tuyệt vọng vẫn luôn có một giọng nói nhắc nhở nàng —— Bạch Xá không sao, hắn rất mạnh mẽ!
Sau đó Thạch Mai hôn mê bất tỉnh.