Chương 39

Hôm nay, tôi phải chờ nhỏ Trân đi học vì bữa nay nó chào cờ đầu tuần, mặc áo dài. Con em tôi nói không ngoa thì cũng cao nhất nhì trường rồi, tính đám con gái thôi, tóm lại là nó khá nổi bật, bây giờ là đỡ nhiều vì lớn rồi thì hầu như đứa nào cũng cao lên, chứ hồi nó còn học cấp 2 thì mấy thằng con trai còn không cao bằng nó kìa, con gái phát triển vốn sớm hơn con trai mà. Không phải là tự sướng đâu nhưng con nhỏ Trân bựa thì bựa thật nhưng lên lớp thì diễn sâu vãi cả chày, nó biết là nó đẹp, nó dễ thương, vậy nên lúc nào cũng tỏ vẻ e thẹn trước đám con trai khiến thằng nào thằng nấy nước dãi đầy mồm, mỗi tội như ông bà ta đã nói đấy, gái xinh chỉ để ngắm mà thôi, không ăn được đâu:


- Thôi Trân ơi, thôi, thôi, thôi em ơi.
- Sao hai nói vậy với em, em đáng yêu vđ ra ý.
Chợt, tôi thấy thằng nhóc kia quen quen, ý, bồ cũ kìa em:
- Uầy, bồ cũ kìa em ei, em ei.
- Giề?
- Đù má, sao đi với em nào thế kia, nó bỏ mày hay mày bỏ nó?
Con nhỏ dường như không muốn nhắc đến chuyện đó lắm:


- Kệ đi, hai về đi làm đi, em vào.
- Ê này, nó bắt nạt mày thì bảo anh, biết chưa?
- Biết rồi, đi đi, tát phát vỡ mồm giờ.
- Mất dạy, con súc vật.
- Biến điiiiiii.
Tạm biệt nhóc em, tôi lại phải tạt sang nhà bà Linh một chuyến, hôm qua bà ấy gọi tôi sáng nay sang sớm không biết làm cái quái gì:


- Waaaahhhhhhttttt? Bưng tráp, đám cưới, nhanh vãiiii.
Chị Linh cười tươi như bông hoa ɖâʍ bụt:
- Hì, đồng ý ha, Phong đại hiệp, cho chân phù rể nè.
- Nhanh vừa thôi, tôi còn chưa tán xong mà ông bà đã cưới rồi là như nào, có dự định gì hay sao?


Chị Linh ngập ngừng nhìn Mạnh đao, à không anh Mạnh đã từng đao:
- À thì chắc anh với Linh định cưới xong thì đi du lịch mấy tháng cho khuây khỏa, sau đó thì Linh về làm trợ lý cho anh, không dạy học nữa...


- Hì, thật ra thì chị vẫn thích được mấy nhóc gọi chị là cô giáo, nhưng mà, chắc chị sẽ nghỉ một thời gian, sau này có dịp sẽ dạy lại, à mà, Phòng nhớ nhắn Trân, Vân với cả Lý nữa, thứ 6 ăn hỏi, thứ 7 làm lễ. À quên mất, thiệp hồng trao tay, hì hì, hai bác này, Phong với Lý chứng nhé, Vân nữa, đây


available on google playdownload on app store


Tôi khóc không thành tiếng nữa, rõ ràng cái đôi này thành bại sau tôi với Tiểu Ly mà bây giờ đã thành ra không thể cứu vãn như này rồi, tại sao tôi vẫn phải lẽo đẽo xách đít phía sau Tiểu Ly chứ. À mà nói gì thì nói, chắc gì rủ thì Tiểu Ly đã đi đâu, em ấy bơ tôi bỏ cụ ra ấy chứ:


- Ok, nhưng mà Ly có chịu đi hay không thì em không chắc nhé, tán bữa giờ chưa có xong.
- Ưm, vậy thì cho chị số điện thoại cô Ly đi, chị rủ cho.
- Hả, vậy rủ Ly đi bưng tráp luôn nha chị Linh so ciu đẹp gái,hí hí.
Nếu mặt Mạnh đao là hoa ɖâʍ bụt thì tôi thậm chí còn ɖâʍ hơn thế, ôi:


- Ừ, tất nhiên rồi, hì hì.
Sau khi dàn xếp gián điệp các thứ ổn thỏa, tôi mới bái bai cặp uyên ương hạnh phúc mà đi làm, bỏ mẹ, trễ mất nửa tiếng rồi, hức hức.


Cảnh tượng bữa nay cũng không khác gì tuần vừa rồi, Tiểu Ly vẫn cắm mặt cắm mũi vào cái máy tính trên bàn còn tôi thì gật lên gật xuống ngắm em ấy. Vậy là Tiểu Ly không nói đùa, chắc em ấy vẫn còn muốn làm khổ tôi dài dài, nói không quan tâm nữa là y như rằng bữa nay lơ đẹp, người gì đâu mà khó... ưa vch:


- Oppaaaaa, oppaaaaa ơi, nhìn anh miếng đi mà.
Tiểu Ly liếc mắt nhìn sang phía tôi được tầm... 0,69s rồi lại đẩy gọng kính tiếp tục làm anh hùng bàn phím, mà phải công nhận Tiểu Ly làm mặt lạnh với đeo thêm quả kính Nobita nhìn cực kì là... đẹp trai quyến rũ:
- Đẹp trai mà cứ lơ người ta là sao, huhuhu...


Chả nói chả rằng, Tiểu Ly cầm tờ giấy vo viên rồi quăng vào đầu tôi cái chóc, vật người:
- Ai da, đã không trả lời còn ném chế, mất dại.


Tiếp tục là màn độc thoại trong gần 10p đồng hồ sau đó của tôi, mấy lúc ban đầu thì Tiểu Ly còn khẽ quay sang, bây giờ là tuyệt nhiên xem tôi như "người vô hình" của Minh Hằng luôn rồi, đúng là khoảng cách của "một vòng trái đất" feat Tim. Bỗng, đôi mắt Tiểu Ly sáng rực lên, nhưng đéo phải là vì em ấy vui, chẳng qua là do điện thoại rung, ánh sáng chiếu lên mắt em ấy thôi, hihi, và vâng, dĩ nhiên là:


- Alo ai vậy ạ?
- Dạ dạ... bà già hả, sao biết số tui?
Vừa nói dứt câu, dường như ngộ ra được điều gì đó, Tiểu Ly quay ngoắt sang lườm tôi bằng ánh mắt sắc như dao tỉa lông... chân:
- Thứ 6, dạ biết gòi, nhớ trả công tui mới đi lận, đẹp trai nhưng không dễ dãi, hihi.


Tiểu Ly cười tươi, chả biết tại sao em ấy lại cười vì chị Linh trong khi tôi - người mà em ấy nên yêu đã đang và sẽ làm mọi cách nhưng vẫn chẳng thể nào khiến em ấy mở miệng ra nói một câu chứ đừng nhắc đến chữ "cười". Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc mà căn phòng trở nên tĩnh lặng. Tiểu Ly thì dĩ nhiên sẽ chẳng nói chẳng rằng gì, còn tôi thì chán chả buồn nói nữa, cứ độc thoại một mình như này ngộ nhỡ ai vào lại nghĩ tôi là thằng thần kinh, mà chắc tôi cũng sắp thần kinh đến nơi rồi đây này, người gì đâu mà thay đổi chóng hết cả mặt, không biết đường nào mà lần nữa


Đánh liều một cú, tôi chạy lại đóng cửa và chốt bên trong, từ từ tiến đến phía Tiểu Ly với bộ mặt không thể ɖâʍ hơn, em ấy thì ánh nhìn lộ rõ vẻ sợ sệt, diễn thì diễn cũng vừa vừa thôi giờ lại sợ:
- Ông định làm gì, hả, tui la lên đó.


Tôi không nói không rằng, kéo tay Tiểu Ly lại ghế sofa ngồi cạnh tôi, tôi lại cưỡng ôm em ấy, lần này thì trời sập tôi cũng nhất quyết không bỏ ra:
- Buông ra, đã bảo buông ra mà, lì vừa thôi.
- Không, ch.ết cũng không buông, em giết anh đi cho rồi, em ghét anh anh chả muốn sống nữa.


Thật sự là tôi đếu thể tin được là tôi sến như vậy luôn, mà đếu tin được thật:
- Đồ thần kinh, biến đi coi.
- Cưới anh đi, Tiểu Ly.
- Không, đồ dở hơi, bỏ tui raaaaaaaaaa.
Lần này đã quyết, có cứt mà tôi bỏ ra ấy, quên đê.


Một vài giây sau, tôi tuyệt nhiên không thấy Tiểu Ly giãy giụa nữa. Từ từ hướng mắt nhìn lên, tôi thấy cô nàng đang cuời mỉm, mà tại sao lại có cả nước mắt thế kia:
- Em sao đấy, anh xin lỗi mà.
- Ông muốn gì nói đi?


Thế quái nào mà em ấy hỏi tôi muốn gì là sao, tất nhiên là tôi muốn em ấy là người yêu của tôi rôì, mẹ nhìn mặt vậy mà hỏi ngu thế:
- Chắc là không muốn em làm người yêu anh đâu.
- Là sao?
- Để anh cưa em nhé!
- Cũng được, hì hì.
Tôi thắc mắc:
- Ý nhà ngươi là sao?


- Hiện giờ có một anh chàng đẹp trai đang theo đuổi tui, vậy tui nên làm gì giờ ta?
Thề với mọi người lúc đó tôi cứ nghĩ là Tiểu Ly đang nói đến tôi cơ, ai ngờ đéo phải:
- Tất nhiên rồi, yêu nó đi!
- Thiệt luôn hả?
- Chứ sao, nó có thành ý mà.
- Vậy còn ông?


Mặt tôi lúc này đần thối ra, đang dần dần hiểu ra được sự thật:
- Hả, ý em thằng đó không phải anh á?
- Dĩ nhiên gòi, ông mà đẹp trai gì, hihi.
- Á đù, lại còn thằng nào nữa, đã vậy bố méo buông, ôm cho ch.ết cụ luôn xong phim.
- Bỏ ra coi, aaaaaaaaaaaaa.


Câu chuyện có nguy cơ biến thành 18+ của tôi dừng lại một cách khốn nạn và đột ngột khi Tiểu Ly lại có... điện thoại, lần này thì không phải là bà Linh, mà là:
- Dạ, em nghe ạ, vâng, em rảnh, hì hì.


Tiểu Ly vừa cười vừa nói vừa lấy tay đẩy tôi ra, không quên thè lưỡi trêu tôi, rón rén chạy lại chỗ ngồi và say sưa trò chuyện:
- Ứ ừ, anh này, kệ em, em biết gòi.
- Hông cho cưới đâu, thích ở vậy cơ, pleuuuu.


Thề có cái dép của tôi ở nhà nếu nó có ở đây, tôi sẽ nhét ngay vào mồm Tiểu Ly để con nhỏ khỏi tiếp tục trò chuyện với cái thằng khốn nạn nào đó trên điện thoại nữa, định mệnh em, cười cười cái mả.


Tiểu Ly gác máy, cũng là lúc em ý lại tiếp tục cắm đầu vào con máy tính mà chẳng mảy may dòm ngó gì đến tôi cả, rõ ràng con này với con hôm thứ 7 là 2 con nhỏ khác nhau, tôi chắc chắn luôn... à mà khoan, biết đâu Tiểu Ly có em song sinh, ahihi, vậy có khi nào tôi được... một lúc 2 em không nhỉ, cái mà người ta vẫn gọi là threesome:


- Ly!
- Ly babeeee!
- Tiểu Lyyy à!
- Tiểu Ly chinh ẹp!
- Tiểu Ly bé bỏng!
- Con lợn kia điếc à
Sự kiên nhẫn của tôi đã bung khỏi quần, đậu phụ nhà em anh gọi mỏi cả cơ háng mà mặt em cứ trơ trơ như tượng thế kia là như nào.


Sau khi tôi nổi giận, Tiểu Ly chỉ khẽ quay sang nhìn tôi một tẹo, lại thè lưỡi, rồi lại quay đi. Nhận thấy tình hình có vẻ cần khúc cao trào, tôi lại làm liều, lần này thì đếch phải là ôm bình thường nữa, tôi kéo tay Tiểu Ly vào... toilet rồi đóng cửa lại khiến em ấy la hét ỏm tỏi... sao giống trong phim quá vậy nè. Tiểu Ly dù có cố gắng như nào thì cũng không thể nào thoát khỏi vòng tay của tôi được, cô nàng bé tí tẹo mà. Đẩy Tiểu Ly dựa lưng... ý tôi là lưng đằng sau vì em ấy có 2 cái lưng lận, tôi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt em ấy, một cách cực kì... thủ đoạn:


- Aaaaaaaa, toi báo cảnh sát đó, thả toi ra, aaaaaa.
Tôi không nói to, tôi cũng chẳng quát nạt, tôi nói giọng cực kì nghiêm túc:
- Ly à, em có cho anh cơ hội thì em nói đi, anh rất muốn nghe đây.
- Cho thì sao, không cho thì sao, mắc gì ông... hức hức.


Tiểu Ly binh thường ít khóc lắm, chẳng hiểu sao bữa nay... đã òa lên nức nở rồi. Ủa mà quái lạ, tại sao bị tôi làm cho khóc rồi lại còn gục vào người mà ôm lấy tôi thế này, quái:
- Tiểu Ly bé bỏng, ôi, anh xin lỗi, anh không có ý gì đâu, đừng khóc mà!


- Huuhuhu... hông biết đâu, chó con của em mà, huhuhu, sao chó con lại cứ đi theo bà già kia
- Anh đâu có... chỉ là, anh... anh muốn... em thấy đó, chẳng phải là bây giờ chị Linh với Mạnh đã chuẩn bị đám cưới rồi sao?
Tiểu Ly vẫn ôm chặt lấy tôi, cắn vào ngực tôi một cái đau điếng:
- Á á á á, my dú.


- Cho cắn lại nè, hức...
- Tiểu Ly nhà mềnh thì có cái gì để cắn đâu?
- Im đi, đồ... chó.
- A đậu... phụ, hỗn làm vãi.
Cảnh tượng nhổn làm tưởng như chỉ có trong phim Hàn Quất, cặp nam nữ đứng ôm nhau ngửi cứt trong nhà vệ sinh, thật là quá nhảm nhí.


Tiểu Ly vẫn cứ đứng đó, em dụi đầu vào ngực tôi từng đợt, em chẳng nói gì, vẫn cứ thế mà ôm chặt lấy tôi thôi:
- Xin lỗi em, tha cho anh đi, nhé?
- Không, không bao giờ.
- Chứ sao, em muốn anh làm gì?


Tiểu Ly ngập ngừng một lát rồi kéo đầu tôi xuống và hôn lên má tôi một cái hôn nóng bỏng và đáng yêu:
- Hì hì.
- Cưỡng ɖâʍ.
- Bậy bạ, chơm má mà, cho chó con chơm nè, nè, ưm ưm.
Cô nàng chỉ tay lên má mình rồi nhắm tịt cả mắt lại, cứ đáng yêu phải ch.ết thôi mà.


Tôi cũng hôn má Tiểu Ly, và rồi tôi ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ đáng yêu ấy, có lẽ, chưa bao giờ, tôi cảm thấy mình hạnh phúc như hôm nay, kể cả khi ở bên cạnh Linh cũng vậy, chưa bao giờ tôi có cảm giác này, một cảm giác thật sự khiến tôi thỏa mãn và trân trọng:
- Không chơi trò chơi nữa à?


- Trò gì dợ, cho Ly chơi nữa.
- Thôi đi, định làm khổ chế đến khi nào?
- Hì hì, đau có âu, Ly đáng yêu như này, Ly chả làm khổ ai hết á.
Tôi dụi cằm lên tóc Tiểu Ly, cái cảm giác này nó mới dễ chịu làm sao, ôi:
- Cô bé con này, thương cực cơ.
- Không thèm, pleuuuu.


- Đi trốn với anh, anh dẫn cục vàng của anh đi khắp nơi luôn này.
- Cục vàng là cục gì, cục cức hở?
- Im đi, dơ dáy.
- Hì hì.


Và rồi sau bao nhiêu ngày, cuối cùng thì hai đứa tôi lại dính vào nhau, tất nhiên là chỉ ngồi cạnh nhau chứ không phải dính như Kamasutr.a đâu nhé, bậy vãi nồi. Tôi làm việc của tôi còn Tiểu Ly thì phá tôi, em ấy chẳng lo làm gì cả, cứ hết nghịch tôi rồi lại chui vào lòng tôi đòi ngủ, cứ như con mèo con ấy, đáng yêu thật nhiều và tôi cũng yêu em nhiều lắm:


- Đồ béo.
- Đồ lì lợm.
- Hát cho em nghe đi.
- How about đ*o?
- Nói bậy, không chơi với người nói bậy.
Cứ vài phút một lần, Tiểu Ly lại phá tôi như thế, dù cứ bị gián đoạn trong lúc làm việc, thế nhưng tôi lại thích được như thế, haha, chả biết nữa, nhưng điều đó thực sự thú vị mà.


Và nhưng như tôi bảo đấy, cuộc đời tôi thú thật là nó như cục cứt mà tôi và nhỏ Trân vẫn thích nói đến, khi mà tất cả thành viên bên nhà gái đều đã thuộc về phe của tôi, thì... nhà tôi lại không như vậy, đó là... mẹ tôi.






Truyện liên quan