Chương 40: Tránh mặt _3
Trong lúc hai người đang ăn cơm, quản gia Đỗ bước vào, ông cuối đầu nói.
Ông chủ bên ngoài lão phu nhân và cậu Phúc Kiên đến thăm ạ.
Thiếu Dương nghe xong anh gật đầu giọng nhẹ lên tiếng: " Ông chuẩn bị trà, bánh ngọt, trái cây tôi và thiếu phu nhân ra ngay ".
Đỗ quản gia liền cuối đầu chào rồi rời khỏi phòng ăn.
Ngữ Thần nghe nói mẹ của Thiếu Dương đến cô liền ăn nhanh cho xong chén cơm, liền bỏ xuống ý cô muốn đi vào bên trong rửa mặt để đón mẹ của Thiếu Dương .
Anh nhìn cô vội vàng, anh trong lời nói đầy yêu thương nhìn Ngữ Thần nói.
_ Vợ em hãy ăn thêm đi, uống thuốc vào nó cào bao tử lắm đó, anh ngồi đây đợi vợ .
Ngữ Thần ngại ngùng nhìn anh cô lắc đầu nói nhỏ.
_ Em ăn no rồi, mình ra ngoài thôi đừng để mẹ anh chờ, như vậy là không phải phép đâu, mau chúng mình đi ra thôi anh.
Thiếu Dương nghe cô nói trong lòng anh rất vui, vì cô biết kính trọng mẹ của anh, thật là anh không nhìn lầm cô mà. Thiếu Dương nhẹ nhàng cuối xuống ôm cô vào lòng bước chân vững chắc anh thong thả đi ra ngoài phòng khách.
Tại phòng khách bà Dương Thục Uyên đang ngồi nhâm nhi tách trà, trên bàn là một hộp thức ăn do chính tay bà nấu cho con dâu, còn Phúc Kiên thì đang cầm trái nho bỏ vào miệng, trên người anh chị còn băng ít chỗ không đáng kể, đứng hai bên là bốn vệ sĩ đi theo bảo vệ cho hai người.
Thiếu Dương ôm Ngữ Thần bước đến ghế anh đặt nhẹ cô xuống, Ngữ Thần liền nhìn mẹ của Thiếu Dương ý cô muốn đứng lên để chào bà, bà Thục Uyên kịp thời nhìn thấy bà liền lên tiếng.
_ Con dâu con không cần đứng lên, người con băng khắp chỗ như vầy mà, thật là khổ cho con mà, và tội nghiệp cho cháu của ta chưa kịp nhìn mặt bà nội đã đi mất rồi, híc.....híc, vừa nói đến đây bà liền rơi nước mắt.
Ngữ Thần nhìn bà thương cháu mà khóc thương tâm đến như vậy, nếu mà bà biết Thiếu Dương gạt bà thì không biết bà sẽ buồn đến cở nào đây nữa.
Thiếu Dương thấy nét mặt của Ngữ Thần nhăn nhó vì trong lòng khó chịu khi nhìn mẹ anh khóc, anh biết cô cảm thấy có lỗi vì gạt bà, anh liền ôm mẹ nói lời trấn an.
_ Mẹ ơi tụi con còn trẻ sẽ sớm có cháu cho mẹ ẵm bồng mà, con hứa sẽ cố gắng hết sức mà.
Bà Thục Uyên nghe con trai nói vậy bà bớt khóc, bà đi sang ngồi kế Ngữ Thần, bàn tay bà nắm lấy tay của cô giọng nói từ tốn nhìn cô nói.
_ Con dâu à! Con hãy hứa với mẹ, con hãy sớm cho ba mẹ vài đứa cháu để yêu thương nha con, ba mẹ già rồi, gần đất xa trời rồi con ơi, bà nhìn mặt cô, bà liền nhìn thấy được trên cổ Ngữ Thần có đeo sợi dây chuyền của gia tộc họ Kỳ, trong lòng bà bây giờ mới thực sự an tâm, lúc trước bà có nghi ngờ con trai bà kiếm người để đóng kịch để đối phó các tiền bối trong dòng họ thôi.
Nhưng vì Thiếu Dương nói con dâu có thai, nên bà không có truy cứu tiếp, nhưng giờ thấy con dâu đeo vật này, thì đây đúng là vợ của nó rồi, bà phải về chuẩn bị mau lẹ cho hôn lễ thôi.
Ngữ Thần nghe mẹ của Thiếu Dương nói vậy, cô mắc cỡ đỏ hết mặt mũi, Phúc Kiên thấy vậy liền xen vào nói hộ Ngữ Thần.
_ Mợ à! Có cháu từ từ họ sẽ có, quan trọng là ở anh Thiếu Dương thôi, mợ nói quá cô ấy ngại đỏ hết mặt kia kìa .
Bà nghe Phúc Kiên nói bà liền nhìn thẳng mặt Ngữ Thần, bà cười tươi bàn tay vỗ nhẹ tay cô nói.
Mẹ có đem canh bổ cho con, con nhớ uống cho mau khỏe, mỗi ngày mẹ sẽ cho người đem sang cho con, nhớ là không nên đi lại nhiều, nên nghỉ ngơi nha con.
Ngữ Thần liền gật đầu cười tươi mắt nhìn bà giọng nhỏ nhẹ đáp.
_Con cảm ơn mẹ con sẽ uống hết, và con hứa sẽ cho mẹ sớm có cháu để bồng ạ.
Thiếu Dương cùng mẹ anh cười rạng rỡ khi nghe những lời của cô nói, chỉ riêng Phúc Kiên thì trong lòng chợt nhói đau khi nghe những lời này, nhưng anh nghĩ miễn là cô thấy hạnh phúc là anh thấy vui rồi, anh luôn chúc phúc cho cô mà.
Bà Thục Uyên ôm nhẹ người Ngữ Thần bà nói nhỏ vào tai cô: " ta rất cảm ơn con Ngữ Thần à ".
Bà buông cô ra liền đứng lên nhìn Thiếu Dương cười tươi nói: " con nhớ chăm sóc vợ con đó, thôi mẹ về đây ".
Thiếu Dương và Ngữ Thần cuối chào mẹ và Phúc Kiên, anh tiễn hai người ra cửa, còn cô ngồi đây trái tim đang đập loạn vì cô nhớ đến lời hứa của mình vừa nói với mẹ của Thiếu Dương.
Thiếu Dương tiễn mẹ xong anh quay trở vào, ánh mắt anh lúc này nhìn về người con gái xinh đẹp ngồi kia, anh nở nụ cười gian xảo, anh đi đến gần cô, hai cánh tay ôm bế cả người cô vào lòng, miệng nhẹ nhàng nói.
_ Vợ ơi bây chúng ta về phòng để cố gắng kiếm cháu cho mẹ nha em.
_ " Hả! Không!........không phải ngay bây giờ chứ? ".
_ Buông em xuống đi mà, chúng ta cần bàn bạc đã..... Thiếu Dương à.
Mặc cho cô la ó phản đối, anh vẫn bình thản mà ôm cô trở về phòng, anh đã nhất định hôm nay phải ăn sạch sẽ cô mới vừa lòng.