Chương 2: Hồi ức cô và anh
Lâm Vân Du vẫn ngồi ôm lấy hai đầu gối ở gốc cây, ánh mắt dán chặt vào những con kiến đang bò thành một hàng dài trên đất. Bọn kiến đó có vẻ hấp dẫn với cô hơn một chiếc bánh gato nào đó hay một món quà nào đó. Nhìn bọn chúng bò đi như vậy cô cũng muốn giống chúng có được tự do của riêng mình.
Không phải lúc ba cô còn sống thường bảo cô chính là đám mây của sự tự do hay sao? Mà từ lúc nào đám mây đó lại không trôi nữa.
(*)Vân Du: Mây trôi.
Cô nhếch môi cười nhẹ. Bọn kiến lại tìm thấy món gì mới rồi và bọn nó đang mang thứ đó về ổ của mình sau tản đá đằng kia.
Cô cứ mãi nhìn theo chúng mà không biết có người đang chăm chú quan sát mình. Lạc Thiên nhìn cô đầy nghi vấn. Anh đứng đây nãy giờ mà lại bị coi như không khí. Có phải quá đáng lắm không. Anh còn không hấp dẫn bằng lũ kiến đó.
Lạc Thiên lại chăm chăm nhìn cô, cô gái trước mắt anh thật lạ lùng. Bao nhiêu người đều vây quanh lấy anh mà cô gái trước mắt cả một cái liếc mắt cũng không. Với tâm hồn của đứa trẻ mười lăm tuổi Lạc Thiên cảm thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Từ nhỏ anh đã được coi là trung tâm của sự chú ý, lúc nào cũng như ông trời nhỏ vậy mà cô gái này coi anh như vô hình, anh không khó chịu mới lạ.
- Này cô kia!
Lạc Thiên không chịu được liền lên tiếng. Bọn kiến đó có gì đáng để coi kia chứ.
Lâm Vân Du nghe có tiếng gọi liền nhìn lên. Cặp mắt trong trẻo lại man mát buồn của cô khiến Lạc Thiên đơ người trong vài giây như bị thoi miên.
Lâm Vân Du vẫn nhìn anh bằng ánh mắt trong trẻo âý nhưng thật ra đang đánh giá con người trước mắt.
Lạc Thiên khẽ cười rồi đưa tay vuốt tóc, bộ dạng vô cùng chảnh. Anh cứ tưởng cô nàng có gì đặc biệt lắm. Không ngờ cũng bị vẻ đẹp của anh thu hút.
Lâm Vân Du để lại cho nụ cười nhạt rồi tiếp tục nhìn đàn kiến. Muốn chảnh với cô sao, cô không quan tâm đâu. Đồ trẻ con kiêu ngạo.
Lạc Thiên hiện tại giống như là bị tạt nước lạnh vào người.
Ôi! Cái cô nhóc này.
Anh có ấn tượng rồi đó.
- Này, bé.
- Tôi lớn rồi.
Lâm Vân Du lườm anh một cái. Bé, bé cái gì? Trong cô dễ ức hϊế͙p͙ thế sao?
Lạc Thiên đơ người, không phải con gái thường thích được gọi như vậy hay sao. Mà anh cũng không biết nên gọi cô là gì nên mới gọi như vậy. Với lại nhìn cô nhỏ nhắn thế kia chắc chắn là nhỏ tuổi hơn anh rồi.
- Này,...
- Tôi không phải tên Này
Lâm Vân Du bực nhọc ngắt lời anh. Cũng vì cái tên đại thiếu gia này mà đàn kiến của cô chạy hết rồi. Thật đáng ghét! Cô chỉ muốn được yên tĩnh một mình.
Lạc Thiên lấy tay ra khỏi túi quần, ngồi bệt xuống bên cạnh cô. Mắt cũng chuyển sang nhìn đàn kiến, anh đang tìm một thứ gì đó thú vị ở đàn kiến này. Dường như, cô gái đang ngồi cạnh anh chỉ quan tâm đến chúng. Những đứa trẻ mồ côi thường kỳ lạ như vậy hay sao?
- Em không cho tôi gọi " Này" thì phải nói cho tôi biết, em tên gì đi?
Lâm Vân Du đưa mắt nhìn anh, ánh mắt có phần u ám. Cô không muốn nói tên mình, cô sợ sẽ lộ ra thân phận của mình.
Ba mẹ cô không chỉ là một bác sĩ thiên tài mà còn là người của gia tộc y gia. Từ nhỏ cô đã học được cách giữ im lặng với thân phận thật sự, cô biết nếu nói ra thân phận của mình sẽ có biến động rất lớn đối với y học của nước nhà. Cô không được phép nói ra.
Từ hồi vô cô nhi viện cũng vậy, cô luôn giữ im lặng với tất cả.
Lạc Thiên cau mày, lơ anh luôn cơ đấy.
- Không muốn nói thì thôi... Tôi sẽ gọi em là...
Anh ngắt một hơi dài như muốn tăng thêm sự kích thích.
Lâm Vân Du cau mày, cô có cảm giác bất an. Trái tim cô cũng đập liên hồi, cô khẽ nuốt nước bọt.
- Là Tiểu...
- Vân Du... tôi tên Vân Du.
Nhìn thấy anh ngắt một hơi dài như vậy làm trái tim cô cũng đập loạn theo. Cô chỉ đành
nói ra tên mình, không nói họ chắc không sao đâu.
-... Tiểu Du...
Lạc Thiên mỉm cười thật nhẹ. Chịu lên tiếng rồi đấy.