Chương 27
Chiếc taxi vừa dừng lại là cô phóng xuống xe ngay quên cả trả tiền khiến bác tài cũng phải xuống xe theo cô.
_Cháu à, chưa trả tiền!!!
Chợt nhớ ra mình chưa kịp trả tiền mà luống cuống bỏ đi. Cô quay lại nhìn bác tài cười xòa rồi móc bóp ra trả:
_Cám ơn bác nhiều nhe!!!
_Thế cháu có đi về không
Cô ngập ngừng đôi chút rồi nói:
_Khi nào về cháu sẽ gọi!!
Bác tài xế vội móc cái card visit ra đưa cho cô rồi chỉ vào cái dòng số điện thoại được viết bằng tay:
_Có gì gọi số này nè!!
Cô gật đầu mỉm cười chào rồi chạy nhanh về phía anh. Hấp tấp hỏi:
_Anh không sao chứ
Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống lúc này của cô khiến anh vừa buồn cười vừa thương. Thấy cô anh vừa buồn nhưng lại vừa vui. Anh có thể nào ngờ người xuất hiện trong lúc này lại là cô chứ. Dường như anh không còn cảm thấy cái cảm giác khó chịu lúc sáng nữa. Anh mỉm cười nhìn cô:
_Anh không sao!!!
Cô hỏi dồn:
_Thế có bị thương ở đâu không, sao anh lại ở đây
Anh xoa đầu cô cười xòa:
_Anh không có bị thương nhưng còn lí do tại sao anh ở đây thì xin miễn trả lời được không
Cô nheo mắt nhìn anh rồi gật đầu chấp thuận.
Làm sao anh có thể trả lời với cô rằng anh có mặt ở đây tại vì mải mê suy nghĩ. Như vậy nghe thật vô lí. Và bây giờ anh còn phải thành thật mà thú tội với cô về cái cuộc "trắc nghiệm" lòng người của anh bày ra nữa. Suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi ánh mắt cô đang nhìn đăm đăm vào anh đầy vẻ lo lắng:
_Anh không sao thật chứ
_Không sao thật mà!!
_Vậy để em kêu taxi đi về!! rồi cô móc điện thoại ra và bắt đầu bấm số điện thoại trên tấm card. Anh vôi vàng chụp lấy cái điện thoại cô và vô tình "chộp" được cả bàn tay nhỏ nhắn của cô. Trong giây phút ngắn ngủi đó đó hai kẻ như ngượng ngùng vì cái nắm tay vô tình kia. Mặt cô bắt đầu ửng hồng nhưng anh vẫn không vội rút tay lại mà ngược lại anh càng nắm tay cô chặt hơn rồi nhìn vào mắt cô:
_Thiên Nhi àk, thật ra anh không có bị cướp!!!
Sau khi bị ánh mắt của anh hút hồn và cái bàn tay của anh đem lại cho cô cái các giác thẹn thùng nhưng lại ấm áp kia khiến cô không thể nào suy nghĩ được gì nữa hơn nữa. Đầu óc cứ lâng lâng. Cô như kẻ đang bị thôi miên trong các cảm xúc kì lạ. Thấy cô không phản ứng anh siết chặt tay cô hơn khiến cô sực tỉnh ra và ngơ ngác hỏi gần như hét lên:
_Anh không bị cướp
Anh bình thản đáp:
_Uhm!!!
_Vậy tại sao anh...
Cô chưa nói dứt lời thì bất chợt anh kéo cô ôm vào lòng khiến cô ngỡ ngàng trong cái hạnh phúc đang diễn ra. Dường như cô đang chìm vào cõi hư ảo nào đây. Anh đang ôm cô vào lòng thật trìu mến và ấm áp. Anh khẽ thì thầm vào tai cô:
_Đừng hỏi gì hết vào lúc này!!!
Nói dứt câu anh lại khẽ siết chặt cô hơn trong vòng tay của mình. Cô đành im lặng để mặc cho anh ôm.......
(Tác giả viết truyện trong mùa mưa nên chiều nào hầu như cũng mưa nên các bạn thông cảm nhe ^^)