Chương 32: Tổng tài phu nhân [670 chữ]

Cả chiều hôm ấy, nhân viên trong tập đoàn náo động không thôi. Hết bàn chuyện tổng tài đã có con trai lớn như thế, nhưng trên hết vẫn là đứa bé ấy còn gọi Bạch Lan là mẹ.


Ai ai cũng không thể ngờ được Lâm tổng đã có vợ. Họ đoán rằng hai người họ đang cãi nhau nên tổng tài phu nhân luôn lạnh nhạt với tổng tài của họ.
Bàn luận chán rồi họ lại bắt đầu lo sợ, ai trong số bọn họ cũng từng đắc tội tổng tài phu nhân, có phải sẽ bị đuổi việc không?


Vì thế mà cả buổi chiều đấy, ai ai cũng chờ có cơ hội để làm gì đó cho Bạch Lan.
Người thì mua trà chiều, người thì bê tài liệu giúp, người nào cũng mong có cơ hội để mong được tha thứ.


Bạch Lan cảm thấy mọi người rất lạ, buổi sáng còn lạnh nhạt không thèm chào cô lấy một tiếng mà buổi chiều đã quấn quýt quanh cô. Có phải Lâm Đình lại làm gì rồi không?
Lại nói, do buổi chiều không có lịch học nên Tiểu Kỳ ở lại văn phòng của ba ba, đương nhiên để ở cùng mẹ xinh đẹp rồi.


Bạch Lan phải dỗ dành mãi, thằng bé mới chịu đi ngủ.
" Lãnh tổng, anh lại làm chuyện gì rồi? "
Lâm Đình ngẩng đầu nhìn cô:
" Em đang nói gì chứ? "
" Anh có thể nhận ra mọi người đối với tôi từ trưa đến giờ rất lạ! "


" Em là một người tốt, lại ngoan hiền mọi người quý mến em cũng không có gì lạ. "
" Anh...!!! "
Bạch Lan ra khỏi phòng làm việc đến gõ cửa phòng thư ký Đồng.
" Mời vào. "
" Lãnh tổng, tìm chị sao không gọi điện thoại lại để em qua? "
" Không phải, em tìm chị hỏi chút việc. "
" Được thôi. "


available on google playdownload on app store


" Chị có biết chuyện gì đang xảy ra không? Mọi người đối xử với em lạ lắm. "
" Lớn chuyện rồi. " Chị Đồng mỉm cười với cô rồi quay màn hình laptop cho cô tự xem.
Bạch Lan xem hết tin nhắn trong box chat thì hết sức ngạc nhiên, chuyện gì vậy chứ???
" Là anh ta nói? "
" Chuyện này thì chị không rõ. "


" Được rồi, cảm ơn chị. "
Bạch Lan mang khuôn mặt đầy tức giận về phòng làm việc của Lâm Đình.
" Có phải anh cũng quá rảnh rỗi đi? "
" Em lại muốn hỏi chuyện gì? "
" Chuyện Tiểu Kỳ là con của tôi! "


" Không phải do Lâm Thiên Kỳ đó quá lớn giọng sao? " Nhắc đến tiểu quỷ đó, Lâm Đình lại buồn bực dám trêu chọc anh.
" Vậy còn chuyện nó cũng là con của anh là ai nói? "
" Vẫn là nó, anh thật sự không liên quan đến chuyện này. "
" Nó không hề lớn giọng với anh, làm sao mọi người biết được? "


" Lúc ngồi cùng bàn với anh, nó cố ý nói lớn hơn để mấy cô gái bàn dưới nghe được. Em nghĩ xem mấy cô gái đó sẽ giữ kín sao? "
Lâm Đình lại nói tiếp:
" Như vậy cũng tốt, chẳng ai dám dòm ngó đến em nữa. Cũng chẳng có cô gái nào dám mơ mộng với chồng em. Một công đôi việc. "


" Tốt cái đầu anh. Sau này tôi làm sao làm việc ở đây được nữa? "
" Em không làm việc, anh vẫn có khả năng nuôi em. "
" Anh còn nói được? " Thật là tức ch.ết cô mà.
Tiểu Kỳ vừa tỉnh dậy liền chạy đến chỗ mẹ.
" Ba ba ăn hϊế͙p͙ mẹ sao? "


" Không phải. Mà Tiểu Kỳ này con cố ý gọi ba ba lớn một chút cho mấy cô nhân viên nghe sao? "
Lâm Đình cũng nghe được thì lên tiếng:
" Con nhớ trả lời cho đúng sự thật. "
Tiểu Kỳ ngẩng mặt nhìn Lâm Đình.


" Đúng vậy, là con cố ý vì con biết được mấy cô đó chắc chắn có ý muốn cướp ba ba khỏi mẹ. "






Truyện liên quan